Không Có Thi Lên Đại Học Ta Đây, Không Thể Làm Gì Khác Hơn Là Lựa Chọn Đồ Thần

Chương 566: Kỳ quái Tội Ác Chi Đô

Dường như đúng là vậy! Tàn quyển mà vị tiền bối ở di chỉ Phượng Hoàng đưa cho, chỉ là một phần tư. Nghe nói, bên trong tàn quyển này ẩn giấu một loại quy tắc nào đó của bản đồ. Nhưng chúng lại rải rác khắp thiên hạ, về cơ bản không ai có khả năng thu thập đủ. Sở Vân Hiên cũng không ngờ, lại gặp được mảnh tàn quyển bản đồ thứ hai ở đây.
Nhưng rõ ràng là, Sở Vân Hiên không thể tỏ ra quá kích động.
“Ừm…” Sở Vân Hiên vuốt cằm, vẻ mặt đầy do dự.
“Không có thứ gì tốt à.” Sở Vân Hiên nói.
Lão già kia nói: “Cái này liệt dương thạch không dùng được sao? Có thể đối phó với cường giả cảnh giới lĩnh vực đấy.”
Sở Vân Hiên nói: “Ta chỉ là lĩnh vực cảnh Thất Tinh, ngươi nghĩ cái liệt dương thạch này có tác dụng gì?”
Nhưng thấy Sở Vân Hiên có ý muốn mua đồ, hơn nữa nhìn qua hắn chắc chắn có cách chữa trị, lão già cũng chẳng còn cách nào. Lần trước ở sân thi đấu tử vong, dù thắng nhưng lại bị thương nặng. Ở đây thực sự có nhiều vật phẩm có thể dùng tích phân mua được để trị thương. Thậm chí lão có thể dùng tích phân mời người khác hỗ trợ trị liệu. Nhưng không ai muốn trị cho lão, hoặc có lẽ là do giá cả chưa thỏa thuận được. Ở đây mọi người đều là những kẻ cơ hội.
Sở Vân Hiên sau đó chỉ vào tàn quyển quy tắc hỏi: “Kia là cái gì?”
“À, cái này à, ta vô tình có được, cũng không biết là cái gì, có ích lợi gì, trông như bản đồ, ngươi thích thì cứ lấy đi.”
Sở Vân Hiên nói: “Thích thì cũng không hẳn, chỉ là ta thích mấy thứ đồ chơi cổ quái kỳ lạ thôi, được rồi, cái liệt dương thạch này ta lấy.”
Sau đó, Sở Vân Hiên lấy ra mười mấy viên Sinh Mệnh Nguyên Tinh.
“Như vậy coi như được chứ?”
“Được được.”
“Ừ, vậy vật kia ta cầm đi.”
Sở Vân Hiên cầm tàn quyển quy tắc và liệt dương thạch rồi rời đi.
Kiếm lời lớn! Hắn không ngờ lại có thể lấy được mảnh thứ hai của tàn quyển quy tắc. Dù coi như hắn lấy được ba mảnh, mà không lấy được mảnh cuối cùng thì cũng vẫn là giấy vụn. Nhưng dường như từ trong sâu thẳm, có chút vận may đang đứng về phía hắn.
“Bất quá cái Tội Ác Chi Đô này cũng thú vị thật đấy.”
Sở Vân Hiên đi trên đường thuộc khu vực an toàn. Nơi này có rất nhiều "thiết lập" không giống với bên ngoài. Bao gồm vòng tay tích phân tội ác này, chỉ cần một ý niệm, dùng linh lực thúc đẩy, có thể như dùng tiền vậy. Tỷ như mua một món đồ cần một ngàn tích phân. Ý niệm và linh lực vừa động, một ngàn tích phân sẽ chuyển đi. Tiếp đó đến chỗ người kia.
Nhưng mà bình thường, đây là một loại thủ đoạn khoa học kỹ thuật! Tỷ như thanh toán, trả tiền các loại, đều là dùng khoa học kỹ thuật. Nhưng cái này lại không phải là thủ đoạn khoa học kỹ thuật, thực sự lợi hại. Sao có thể làm được?
Rồi sao có thể làm được khi người này bị giết, thì tích phân tự động chuyển vào cho ngươi? Nếu như bên cạnh có nhiều người khác thì sẽ không tính sai sao? Thực tế thì không hề sai. Cho nên, vật này nhìn có vẻ đơn giản, nhưng kì thực rất khó khăn.
Sở Vân Hiên không hiểu lắm làm sao mà làm được như vậy.
“Thử xem sao.”
Sở Vân Hiên thu hồi tàn quyển quy tắc, sáng tạo quy tắc phóng thích. Hắn nhìn vào tích phân hiển thị trên vòng tay. Hắn muốn tạo ra một chút tích phân, xem trên đó có thể nhiều lên được không. Không dám tạo nhiều, bởi vì một khi vượt qua cực hạn bản thân, không khéo sẽ trực tiếp chết.
Linh lực bị trừ, tích phân tăng lên một điểm. Nhưng linh lực của Sở Vân Hiên thiếu đi một phần mười.
“Con mẹ nó! Đây là cái quỷ gì! Ta chỉ tăng thêm một điểm tích phân, linh lực thiếu mất một phần mười, may là ta không muốn tăng thêm một trăm tích phân, nếu không thì chắc sẽ thân mang trọng thương mất.” Sở Vân Hiên âm thầm kinh hãi. Quả nhiên không đơn giản như vậy.
Nếu đây là khoa học kỹ thuật, thì Sở Vân Hiên có thể dùng quy tắc mình tạo ra để tạo một ức, mười ức hay một trăm ức tích phân mà không tốn gì. Cho nên, đây quả nhiên không phải thủ đoạn khoa học kỹ thuật! Mà nó càng giống một loại lực lượng nào đó tạo ra! Lực lượng gì đây? Chưa từng nghe tới luôn.
Thôi vậy, tạm thời đừng nghĩ đến những thứ này.
"Khu vực an toàn này, có vẻ không cần phải cẩn thận đề phòng, dù sao nơi này chỉ là Nhất Trọng Thiên, trừ phi xui xẻo gặp phải người quá mạnh, bằng không cũng không có gì đáng sợ."
Dù có gặp phải cường giả Thiên Tôn cảnh, Sở Vân Hiên cũng không quá sợ. Thần Hoàng, Thiên Đạo, Nhất Trọng Thiên suy cho cùng cũng không nhiều. Những cường giả đó sớm đã hướng về những nơi cao hơn mà tiến. Trừ phi có những cường giả mới đến, nhưng những cường giả đó rất tự tin vào thực lực của mình, chắc cũng chẳng buồn lãng phí tinh lực ở khu vực an toàn bên ngoài để giết người, thu tích phân.
Sở Vân Hiên chủ yếu muốn làm quen một chút với nơi này. Như vậy, trong thời gian tới, hắn muốn dùng tốc độ nhanh nhất, để đi lên những nơi cao hơn.
“Coi như ở đây là một lần rèn luyện đi.”
Sở Vân Hiên ở lại khu vực an toàn một ngày. Sau đó trong ba ngày, Sở Vân Hiên ở Nhất Trọng Thiên liên tiếp đạt đến mười trận thắng, nhờ vậy có thể tiến vào Nhị Trọng Thiên.
Đạt được mười trận thắng, trên vòng tay của Sở Vân Hiên xuất hiện một màn đỏ.
“Chuẩn bị đến Nhị Trọng Thiên.”
Trước khi đến Nhị Trọng Thiên, Sở Vân Hiên vẫn quay lại quán rượu của lão già ở khu vực hai của Nhất Trọng Thiên.
Lão già vẫn mơ màng buồn ngủ. Thấy Sở Vân Hiên đeo mặt nạ đi tới, lão vẫn nhớ được khí tức này.
"Mấy ngày đã mười trận thắng, chúc mừng." Lão già nói, rồi rót cho Sở Vân Hiên một chén rượu.
Sở Vân Hiên nói: "Phía trước quá đơn giản, cái khó còn ở phía sau."
"Bằng không thì lão già ta cũng sẽ không nhiều năm như vậy mà không ra ngoài." Lão già nói.
"Tiền bối được bao nhiêu trận thắng rồi?" Sở Vân Hiên hỏi.
Lão già: “Không quan trọng, một trận thắng, một trăm trận thắng hay hai trăm trận thắng thì khác gì? Đều là không thoát ra được."
Sở Vân Hiên im lặng. Nhưng có thể thấy được lão già này đã chờ ở đây rất nhiều năm rồi. Mà rất kỳ lạ, rõ ràng lão có thực lực rất mạnh, nhưng lại chỉ ở cái Nhất Trọng Thiên này, làm một ông già bán rượu không tên tuổi.
"Tiền bối có biết Tội Ác Chi Đô rốt cuộc là nơi nào không?"
Lão già lắc đầu: "Nơi này vốn dĩ không có Tội Ác Chi Đô, sau đó cũng không biết vì sao lại đột nhiên xuất hiện, đó cũng là chuyện rất nhiều năm về trước rồi. Sau đó, lần lượt xuất hiện những quy tắc ở nơi này, thậm chí có thể nói là những quy tắc đặc thù. Những quy tắc này mạnh đến nỗi, Chí Tôn Thiên Đạo đến cũng không thể thoát khỏi."
"Tích phân trên vòng tay..."
Lão già cười lắc đầu: "Không biết, ai cũng không rõ nguyên do là gì, lão phu cũng không thể lý giải nổi chuyện này. Nhưng sự thật là nó tồn tại, vậy thì cứ thuận theo tự nhiên thôi."
"Vậy tiền bối có biết ai nắm quyền ở Tội Ác Chi Đô này không?" Sở Vân Hiên lại hỏi.
"Không biết, chưa bao giờ thấy qua. Chắc phải ở một nơi nào đó trên Cửu Trọng Thiên. Nói đúng hơn thì ở đây người nắm quyền là một tổ chức hoặc một thế lực. Ta nghe nói hàng ngàn năm trước, có một thế lực ở Tội Ác Chi Đô phát triển cực kỳ lớn mạnh."
"Thế lực đó có không dưới hai mươi cường giả Thiên Đạo cảnh, bọn họ đã từng đi khiêu chiến thế lực cầm lái Tội Ác Chi Đô, nhưng đã bị tiêu diệt toàn quân. Từ đó về sau, không ai dám thử nữa. Mọi người chỉ có thể âm thầm tăng cường sức mạnh của bản thân, rồi sau đó rời khỏi Tội Ác Chi Đô. Những kẻ đầu lĩnh thế lực cường đại, bọn chúng không ngừng bóc lột một lượng lớn tích phân, cũng vì để tránh tử chiến, mà dùng tích phân để nâng cao thắng tràng, rồi rời khỏi Tội Ác Chi Đô.”
“Mà cũng có người, dường như bắt đầu tận hưởng cuộc sống và quyền hạn ở nơi này."
Bạn cần đăng nhập để bình luận