Không Có Thi Lên Đại Học Ta Đây, Không Thể Làm Gì Khác Hơn Là Lựa Chọn Đồ Thần

Chương 80: Chúc các ngươi may mắn

Chương 80: Chúc các ngươi may mắn Chu Phàm, Hoàng Thiên Lệ nghe vậy, con ngươi co lại.
Mà những người khác liếc nhìn nhau.
“Chuyện này, ta có nghe nói!” “Ta cũng vậy, nghe nói lúc đó có một học sinh thực lực không mạnh, không màng an nguy của mình, đứng trước hơn mười học sinh của thành Thiên Hoa, dẫn đi U Minh tà hổ cảnh Thần Thông, thì ra là hắn!” “Một người như vậy, vì bảo vệ người khác, bất chấp cả tính mạng xông ra dẫn U Minh tà hổ đi, ngươi nói xem hắn độc ác, hắn hãm hại các ngươi?” “Ha ha ha! Chu Phàm, Hoàng Thiên Lệ, các ngươi chắc không ngờ, người mình hãm hại lại có phẩm cách cao thượng, chính trực đến thế?” “…” Chu Phàm, Hoàng Thiên Lệ sững sờ.
Hoàng Thiên Lệ mắt ngưng lại, căm hận nhìn Sở Vân Hiên.
Lúc này đây, vì phẫn nộ, hắn không quan tâm gì nữa!
“Mẹ kiếp! Lão tử giết chết ngươi!” Hoàng Thiên Lệ tức giận gầm lên rồi xông về Sở Vân Hiên.
Chu Phàm giận dữ hét: “Sao! Ta giết chết ngươi A!!!” Bọn hắn cùng nhau lao về phía Sở Vân Hiên.
“Động thủ!” Mấy người chạy nhanh tới, chặn Hoàng Thiên Lệ.
“Hoàng Thiên Lệ, giết người giữa thanh thiên bạch nhật, tội ác tày trời, chết không hết tội! Giết!” “Vâng!” Hoàng Thiên Lệ tuy lợi hại.
Nhưng hắn không có linh thạch để phóng thích sức mạnh Thiên Tôn cảnh.
Đối mặt với nhiều cường giả tấn công như vậy.
Hắn chỉ có thể ôm hận mà chết.
Còn về Chu Phàm… Mọi người vẫn để lại cho hắn một mạng.
Dù sao cũng là người Thiên Vực.
Từ Hướng Đông chỉ vào Chu Phàm: “Chu Phàm, ta không giết ngươi, vì sao ngươi dù gì cũng là đội trưởng Thiên Vực, chuyến này ngươi độc hành, nếu ngươi còn sống sót, sau khi ra ngoài, giao cho Thiên Vực hoặc Thẩm phán hội xử lý, nếu ngươi không sống nổi, hừ! Thiên mệnh chú định.” “Khụ khụ…” Chu Phàm ho ra một ngụm máu.
“Còn có ngươi!” Từ Hướng Đông cùng những người khác nhìn về phía Tống Thư Hằng.
Tống Thư Hằng toàn thân run lên.
Hắn vội nói: “Các vị tiền bối, ta chỉ là một Huyền Thiên cảnh, ta bị Chu đội trưởng với Hoàng Thiên Lệ uy hiếp, xin các người tha cho ta, ta chỉ muốn sống thôi mà.” “Ngươi!” Chu Phàm chỉ vào Tống Thư Hằng, tức giận đến toàn thân run rẩy.
Phụt… Tức thì giận đến công tâm, phun ra một ngụm máu.
“Thật đó! Ta chỉ là muốn sống mà thôi.” Tống Thư Hằng liên tục nói.
Nghe thấy vậy, mọi người hoàn toàn tin là Chu Phàm và Hoàng Thiên Lệ đang hãm hại Sở Vân Hiên.
Từ Hướng Đông thở dài: “Ai, cũng phải, ngươi muốn sống thì có gì sai? Ngươi là Huyền Thiên cảnh, làm sao có thể giống tâm tư của bọn họ, coi như có tranh long châu, ngươi cũng tranh được lĩnh vực cảnh sao?” “Đúng đúng đúng!” Tống Thư Hằng liên tục gật đầu.
Xong!
Lần này hình tượng của hắn trong lòng Giang Ảnh xuống dốc không phanh.
Hắn và Giang Ảnh, không còn cơ hội nữa!
Sở Vân Hiên!
Ngươi chờ đó!
Vốn tưởng Chu Phàm, Hoàng Thiên Lệ vì long châu mà làm gì cũng sẽ giết Sở Vân Hiên.
Nhưng không ngờ… Quả là một màn ‘man thiên quá hải’, làm giả thành thật, mượn đao giết người.
Xem thường Sở Vân Hiên rồi.
Đôi mắt đẹp của Giang Ảnh nhìn Sở Vân Hiên: “Lần này giải quyết xong rồi.” “Cũng phải là Giang tỷ của ta, quá thông minh.” Giang Ảnh ngạo kiều ngẩng đầu lên: “Đó là, dù ngươi có lo lắng nói ra mọi người không tin, nhưng khi mọi người đang nghi ngờ thì bản cô nương nói bọn hắn vì bảo vật trên người ngươi, đây mới là thông minh! Ai nhìn thấy ta đều khen hai câu đầu dễ dùng.” Sở Vân Hiên cười đưa ngón cái.
Từ Hướng Đông nhìn Sở Vân Hiên, nói: “Tiểu huynh đệ, sau này đi theo ta, ta sẽ bảo vệ tốt cho ngươi.” Mà trong lòng hắn, thực chất là vì long châu của Sở Vân Hiên.
Chu Phàm vì long châu mà hãm hại hắn cũng là thiên sát cô tinh.
Thực tế Từ Hướng Đông hoàn toàn có thể hiểu được.
Vì là con người, ai có thể chống cự được dụ hoặc chứ?
Nếu có cơ hội ra tay với hắn, có mấy ai thờ ơ?
Ở đây có rất nhiều người, bọn họ dùng ánh mắt khác thường quan sát Sở Vân Hiên, rõ ràng ai cũng có mục đích riêng của mình.
“Đa tạ Từ hội phó.” Sở Vân Hiên nói.
“Ừm.” Từ Hướng Đông gật đầu nói.
“A a a a, Từ Hướng Đông, không phải ngươi cũng muốn giết hắn, cướp đi long châu, rồi để hắn chờ ở bên cạnh ngươi sao? Ha ha ha.” Chu Phàm cười lớn tiếng.
Từ Hướng Đông thản nhiên nói: “Không phải ai cũng có tâm địa đen tối như ngươi.” Lúc này, trước mặt lại xuất hiện vài Truyền Tống Trận.
Sở Vân Hiên liếc nhìn.
Lần này cũng thế, đều rất nguy hiểm, nhưng đều có tài nguyên.
Sở Vân Hiên tùy tiện bước vào một cái.
Sau đó rất nhiều người nhao nhao đi theo hắn.
“Các ngươi đi trước, bên trái cái kia lưu lại cho Chu Phàm, để hắn tự vào.” Từ Hướng Đông nói với những người khác.
“Đi!” Từ Hướng Đông tiếp tục nói: “Ta ở lại nhìn hắn.” Đợi đến khi mọi người đi hết.
Từ Hướng Đông nhìn chằm chằm Chu Phàm.
“Từ hội phó, sau khi ra ngoài, ta cũng không phải là lính của ngươi nữa.” Chu Phàm mắt co lại nói.
“Ra ngoài?” Từ Hướng Đông nở một nụ cười lạnh: “Ngươi ra được sao?” Chu Phàm con ngươi co lại: “Ngươi!” Từ Hướng Đông giết Chu Phàm, lau máu trên kiếm, rồi cất vào không gian giới chỉ, sau đó bước vào cánh cổng truyền tống mà Sở Vân Hiên vừa vào...
Đoạn đường sau đó, rất nhiều người vẫn đi theo Sở Vân Hiên.
Sở Vân Hiên dựa vào 🗺Bản Đồ🗺 hệ thống, biết rõ đường nào đi là chính xác nhất.
Bao gồm cả nơi đó có nguy hiểm gì, cách tránh như thế nào, hắn đều rõ như lòng bàn tay.
Chỉ là chủ nhân linh cảnh này hơi kỳ lạ.
Gần như sau mỗi cửa ải, đều cần lựa chọn.
Lần lượt lựa chọn, lần lượt nguy hiểm, lần lượt phân nhánh.
Khiến mỗi con đường người càng ngày càng ít.
Phía trước, lại xuất hiện mười mấy Truyền Tống Trận.
Mọi người nhất thời không biết chọn thế nào.
Sở Vân Hiên nhỏ giọng nói với Giang Ảnh: “Ngươi đi cái thứ ba bên trái nhất.” Giang Ảnh nghi hoặc nhìn Sở Vân Hiên.
Sở Vân Hiên: “Nghe ta là được.” Giang Ảnh nói: “Vậy ngươi cẩn thận bọn họ.” Nàng cũng không phải là kẻ ngốc, tự nhiên thấy có gì đó.
“Yên tâm.” “Ừ.” Giang Ảnh theo đó đi ra.
Từ Hướng Đông liếc nhìn, cô gái đi theo Sở Vân Hiên đi đường khác, ngược lại hắn không nghĩ nhiều.
Người đi càng nhiều càng tốt chứ sao.
Hắn sẽ càng có cơ hội ra tay.
Sau đó hắn nói với Sở Vân Hiên: “Sở Vân Hiên tiểu huynh đệ, ngươi đi đâu, ta đi với ngươi, mới có thể bảo vệ ngươi.” “Cảm tạ Từ hội phó.” Sở Vân Hiên nói.
“Phải, người Thiên Vực làm ngươi đau lòng, vậy ta sẽ bảo vệ ngươi thật tốt, cho ngươi biết, nhân gian vẫn còn có chân tình.” Từ Hướng Đông cười nói.
Sở Vân Hiên gật gật đầu: “Chắc chắn là sẽ có.” Nói xong, Sở Vân Hiên bước vào Truyền Tống Trận trước mặt.
Một số người mắt lóe lên dị quang, cũng đi theo.
Cũng tầm mấy chục người.
Thực lực không kém.
Thấp nhất cũng là pháp tắc cảnh.
Ánh sáng lóe lên.
Mấy chục người đến một không gian bị bao quanh bởi núi.
Phía trước có một con đường, dẫn đến nơi nào đó.
Nhưng rõ ràng, đó là lối ra.
Còn không gian này, bị kết giới bao phủ.
Chỉ có vượt qua kết giới, mới có thể vào lối ra đó.
“Lại có kết giới! Có ý gì?” Từ Hướng Đông nhíu mày.
Những người khác cũng cau mày: “Cảm giác…không đơn giản.” “Có thể phá được kết giới này không? Nhìn vào thì phải phá được kết giới thì mới đi vào con đường duy nhất kia để rời khỏi đây.” “Cảm giác kết giới rất mạnh.” Sở Vân Hiên bước về phía trước.
Những người kia cũng theo bản năng đi theo hắn.
Đến sát biên giới kết giới, xuyên qua là có thể vào con đường kia rời khỏi đây.
Sở Vân Hiên đưa tay đặt lên kết giới.
“Vô dụng thôi huynh đệ, kết giới này mạnh lắm, hoặc là đánh vỡ nó, hoặc là cần một cách nào đó.” Một người nói.
Từ Hướng Đông đang tính toán làm sao cướp được long châu.
Ở đây còn có mấy chục người, thực lực không yếu, có vài vị lĩnh vực cảnh.
Bọn họ phải chết mới được.
Nếu không thì chỉ cần một người sống sót, hành động của mình sẽ bại lộ.
Sở Vân Hiên nói: “Ta biết làm sao để ra ngoài.” “Hả? Tiểu huynh đệ, làm sao ra?” Từ Hướng Đông hỏi.
Sở Vân Hiên lấy long châu ra.
Mọi người trợn mắt.
Sau đó, Sở Vân Hiên dùng long châu thử lên kết giới, cơ thể tiến lên, cứ như vậy xuyên qua kết giới.
Có 🗺Bản Đồ🗺 toàn hệ thống, mỗi bước đi như nào hắn đều biết.
Mọi người ngẩn người.
“Sao ngươi biết cách đi ra ngoài?” “Tốt quá rồi! Huynh đệ, cho chúng ta long châu, để chúng ta cũng ra ngoài với!” “Sở huynh đệ, nhờ cậy ngươi!” “…” Sở Vân Hiên xoay người lại, rồi nhếch miệng cười: “Thả các ngươi ra, rồi giết ta sao?” Bọn họ cau mày.
“Sao lại thế được?” “Ha ha ha! Sao lại thế được? Coi ta là đồ ngốc chắc?” Sở Vân Hiên cười lớn.
Sở Vân Hiên ngồi lên tảng đá, bắt chéo chân, khóe miệng trêu tức:
“Một đám pháp tắc cảnh, lĩnh vực cảnh, cứ theo ta mãi, không phải vì giết ta cướp long châu, thì có thể vì cái gì?” Một người nói: “Ngươi nghĩ nhiều rồi, chúng ta là cảm thấy theo ngươi sẽ may mắn hơn.” “May mắn sao? Theo ta qua nhiều lựa chọn, nguy hiểm vô số, dù vậy các ngươi vẫn cảm thấy may mắn? Vẫn cứ đi theo ta? Thật sự coi ta là ngốc?” Từ Hướng Đông nhíu mày: “Huynh đệ, ta từ đầu đã nói, ta muốn bảo vệ ngươi.” “Thôi đi, ta không dám cược ngươi rốt cuộc là vì bảo vệ ta hay không đâu, à đúng.” Khóe miệng Sở Vân Hiên hơi nhếch lên: “Nói cho các ngươi biết một chuyện, con đường này là tử cảnh, cách duy nhất để đi ra là viên long châu trong tay ta, tại sao lại là tử cảnh? Các ngươi có thể nhìn phía sau.”
Đám người quay đầu nhìn lại.
Hai con yêu thú cực lớn xuất hiện ở phía xa, đang nhìn chằm chằm bọn hắn.
“Dạ tối Ma Chu hoàng!”
“Đẫm máu ba đầu lang!”
Con ngươi của bọn hắn co rút lại, toàn thân khẽ run rẩy.
Hai con yêu thú Thiên Tôn cảnh!
Một người quay người chỉ vào Sở Vân Hiên giận dữ nói: “Ngươi có cách đi ra ngoài, cũng không để chúng ta ra ngoài, ngươi đây là đang giết người!”
“Giết người?” Sở Vân Hiên cười nhún vai: “Nhờ chút đi, tất cả mọi người không phải kẻ ngu, đây chính là linh cảnh a.”
Nói xong, Sở Vân Hiên từ trong nhẫn không gian lấy ra một quả táo gặm.
Sưu ——
Hai con yêu thú Thiên Tôn cảnh trực tiếp xông lên.
Xùy ——
Máu tươi phun ra trên kết giới trước mặt Sở Vân Hiên.
“Hết hồn.” Sở Vân Hiên cắn một miếng táo.
“A ——”
Bên trong truyền đến tiếng kêu thảm thiết như tan nát cõi lòng.
Từ Hướng Đông mặt mũi tràn đầy hoảng sợ, không ngừng vuốt kết giới: “Huynh đệ, cứu ta, cứu ta! Ngươi muốn cái gì ta đều cho ngươi.”
Sở Vân Hiên nhếch miệng cười: “Từ hội phó, còn phải cảm tạ ngươi giúp ta trừ đi Hoàng Thiên Lệ, Chu Phàm, ngươi hẳn là cũng trừ đi rồi chứ? Đúng là nhân gian tự có chân tình mà.”
Con ngươi Từ Hướng Đông co rút lại, hắn dường như ý thức được điều gì.
“Chu Phàm, lời Hoàng Thiên Lệ nói là thật, ngươi!! Ngươi từ đầu đến cuối lừa gạt chúng ta! Không... Không quan trọng, ngươi cứu ta ra ngoài, ta sẽ không nói với bất kỳ ai.”
Sở Vân Hiên chỉ ra phía sau hắn.
Từ Hướng Đông cứng ngắc chậm rãi nghiêng đầu.
Một giây sau, đẫm máu hai đầu lang một ngụm nuốt lấy đầu của hắn.
“Thật thảm.”
Sở Vân Hiên ném đi quả táo, quay người đi ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận