Không Có Thi Lên Đại Học Ta Đây, Không Thể Làm Gì Khác Hơn Là Lựa Chọn Đồ Thần

Chương 147: Ta cảm thấy Tịch Sơ Tuyết rất bình thường a

Chương 147: Ta cảm thấy Tịch Sơ Tuyết rất bình thường à!
Ta dựa vào!
Đây là loại băng sơn như Tịch Sơ Tuyết có thể nói ra những lời này sao? Đây không phải là biểu hiện của Tịch Sơ Tuyết trong ấn tượng của Sở Vân Hiên mà.
Thật kỳ quái, thật kỳ quái.
Nhưng mà...
Trong lòng Sở Vân Hiên vui mừng. Hắn nhìn Tịch Sơ Tuyết tuyệt mỹ trước mắt, hỏi: "A? Nói cách khác, có khả năng, ta có thể khiến cho cái tên nam sinh mà nàng yêu thích kia trở nên xấu xí? Ta có cơ hội đào chân tường?"
"Ừ." Tịch Sơ Tuyết hơi cười gật đầu.
Sở Vân Hiên: "..."
Quả nhiên!
Trong tiểu thuyết mạng, những chuyện anh hùng cứu mỹ nhân, nữ nhân lấy thân báo đáp không phải là không có lý.
Tịch Sơ Tuyết cũng có thể rung động trước hành động anh hùng cứu mỹ nhân.
Chắc chắn nàng đã nói như vậy. Đại biểu hắn, Sở Vân Hiên, về cơ bản có thể thành công.
Ta thao!
"Vậy không biết mỹ nữ Tịch Sơ Tuyết xinh đẹp, lát nữa ăn cơm xong có thể mời nàng đi xem phim không?" Sở Vân Hiên hơi cười hỏi.
Tịch Sơ Tuyết tùy ý vẩy mái tóc của mình, nói: "Ta mời ngươi."
"Tốt."
Ăn cơm xong, Tịch Sơ Tuyết thanh toán, sau đó hai người vai kề vai đi ra ngoài.
Tâm tình của Tịch Sơ Tuyết đặc biệt tốt.
Có hai nguyên nhân.
Thứ nhất, nàng và Sở Vân Hiên nhận nhau.
Thứ hai, lại không hoàn toàn nhận nhau.
Hắn vậy mà cho rằng người mình yêu thích là một người hoàn toàn khác. Thật có ý tứ.
Mà bản thân mình lại trêu chọc hắn. Để hắn thật sự coi mình yêu thích một nam sinh khác. Trước đây nàng hoàn toàn không có tâm tình và tâm tư như vậy. Nhưng chính là với Sở Vân Hiên thì khác.
Tịch Sơ Tuyết không muốn che giấu nội tâm mình, nàng biết mình thích Sở Vân Hiên. Nàng cũng biết, phần lớn nguyên nhân là vì Sở Vân Hiên cứu được nàng, còn bản thân thì "chết". Xuất phát từ áy náy hay gì đó. Nhưng nàng chính là thích.
Vốn dĩ, Tịch Sơ Tuyết lấy dũng khí muốn nói với Sở Vân Hiên về tâm ý của mình. Tối qua nàng đã suy nghĩ rất nhiều lần về tình huống nói chuyện, mình nên trong tình huống nào để thổ lộ tâm ý với Sở Vân Hiên. Nhưng vì Sở Vân Hiên hiểu lầm, Tịch Sơ Tuyết đã đổi ý. Như bây giờ, rất tốt.
"Cái người mà ngươi thích là ai?" Sở Vân Hiên tò mò hỏi.
Tịch Sơ Tuyết suy tư một chút rồi nói: "Ngươi biết."
"Ta cũng biết? Ta biết có thể là ai chứ? Thẩm Thiên Quân bọn họ đều không phải, vậy còn có thể là ai?" Sở Vân Hiên tính toán.
"Ngươi đoán." Tịch Sơ Tuyết khó có khi lộ ra một chút tinh nghịch.
"Thôi, đằng nào cũng không bao lâu, hắn sẽ trở thành thằng hề." Sở Vân Hiên cười nói.
Hai người tới rạp chiếu phim.
Sở Vân Hiên chuyên môn chọn một bộ phim tình cảm. Phim kinh dị thì chẳng có ý nghĩa gì. Tịch Sơ Tuyết được coi là thiên tài hàng đầu, đến yêu thú, ma thú đáng sợ còn không sợ, sợ gì phim kinh dị.
Hai người ngồi ở vị trí tương đối khuất cuối rạp. Trong môi trường mờ tối, phim bắt đầu.
Thực tế trước đây Tịch Sơ Tuyết không hiểu phim có gì hay để xem. Đừng nói là đến rạp chiếu phim. Nhưng bây giờ, nàng có vẻ đã hiểu ra một chút đạo lý ở đây.
Xung quanh, không ít các cặp tình nhân đều ngồi sát bên nhau.
Sở Vân Hiên nào còn tâm trí xem phim nữa. Hắn liếc mắt nhìn Tịch Sơ Tuyết bên cạnh. Nàng có vẻ xem rất nhập tâm.
Tiếp đó, tay Sở Vân Hiên lặng lẽ vươn về phía Tịch Sơ Tuyết.
Ngón tay chạm nhau.
Tịch Sơ Tuyết khẽ giật mình. Nàng nhìn sang Sở Vân Hiên. Sở Vân Hiên đang xem phim.
Tịch Sơ Tuyết: "..."
Thảo nào con trai lúc nào cũng hẹn con gái đi xem phim. Hóa ra là ý này.
Còn Sở Vân Hiên, sau khi ngón tay chạm vào tay Tịch Sơ Tuyết, thấy nàng không rụt tay lại, trong lòng càng vui sướng. Hắn không còn giới hạn ở việc tiếp xúc bằng ngón tay nữa. Dần dần, Sở Vân Hiên để tay lên tay Tịch Sơ Tuyết.
Tịch Sơ Tuyết rất khó chịu. Chưa từng trải qua chuyện như vậy bao giờ.
Nhưng mà... lại cảm thấy thật buồn cười.
Nàng vẫn không rút tay ra, giả bộ xem phim rất nghiêm túc.
Còn Sở Vân Hiên thì hoàn toàn nắm lấy tay nàng. Sung sướng sảng khoái!! Vô địch! Tịch Sơ Tuyết không hề từ chối hắn. Đã không từ chối rồi, lại thêm những lời trước đó. Không quá rõ ràng sao?
"Huynh đệ, cho dù ngươi là ai, nhưng Tịch Sơ Tuyết người ta thích ngươi mà ngươi không có chút biểu hiện gì, thì có vẻ không hay rồi, cái chân tường này ta đào chắc rồi." Sở Vân Hiên thầm nghĩ trong lòng.
Phim đã được hơn nửa thời gian. Sở Vân Hiên không còn thỏa mãn với việc nắm tay nữa. Hắn buông tay Tịch Sơ Tuyết ra.
Tịch Sơ Tuyết dù tỏ vẻ đang chăm chú xem phim, nhưng thực tế mỗi giây mỗi phút đều chú ý những hành động nhỏ của Sở Vân Hiên. Thấy Sở Vân Hiên buông tay mình, nàng có chút thất vọng. Hắn... không muốn nắm nữa sao?
Nhưng ngay sau đó.
Tịch Sơ Tuyết cảm nhận được ở vị trí đùi trên váy, một bàn tay đang đặt lên.
Thân thể mềm mại của Tịch Sơ Tuyết run lên. Trong bóng tối mờ ảo, gương mặt xinh đẹp ửng hồng. Nàng nhìn thì như không có phản ứng gì, nhưng cơ thể lại cực kỳ căng cứng.
Sở Vân Hiên vui mừng.
Ta thao!
Bánh bao không nhân, coi như cũng cho ăn à?
Hắn vô địch!
Tay Sở Vân Hiên lướt nhẹ trên váy. Tiếc là cái váy này vẫn là loại tương đối dày.
Không được. Dù sao nàng đã chấp nhận đến thế này rồi. Vậy thì thử lại xem. Xem tới mức nào thì nàng mới không cho phép.
Tay Sở Vân Hiên lại đặc biệt đi lên sờ nắn một chút.
Tịch Sơ Tuyết: "..."
Thật quá đáng.
Sau đó, Sở Vân Hiên đặt tay ở đầu gối rồi từ từ tiến lên vị trí chân. Vị trí này đã không còn lớp váy che chắn.
Ta thao!
Trong lòng Sở Vân Hiên tràn ngập cảm giác sảng khoái. Mẹ nó thật là quá tuyệt. Thế này mà cũng được? Thế còn gọi là đào tường à?
Còn Tịch Sơ Tuyết, thân thể mềm mại của nàng run lên.
Thật quá đáng. Thật không được tự nhiên. Hắn không phải muốn quá đáng hơn nữa chứ?
Vậy thì tất nhiên. Tay của Sở Vân Hiên ngày càng tiến lên. Cuối cùng tiến đến một vị trí mà Tịch Sơ Tuyết không thể chịu đựng nổi.
Nàng giữ tay Sở Vân Hiên lại. Sở Vân Hiên nhìn về phía Tịch Sơ Tuyết.
Tịch Sơ Tuyết cắn môi, ngượng ngùng quay đầu đi. Sở Vân Hiên không tiếp tục đi quá giới hạn.
Vị trí này cứ giữ nguyên cho đến hết phim.
Khi đèn sáng lên. Tịch Sơ Tuyết thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng cũng kết thúc.
Hai người đi ra bên ngoài trung tâm thương mại.
"Vậy... Ta về trước." Tịch Sơ Tuyết nói.
"Ta đưa nàng."
"Không sao, không cần."
"Vậy ngày mai gặp lại nhé? Để ta mời nàng."
Tịch Sơ Tuyết suy nghĩ một chút, rồi gật đầu nhẹ: "Ừ."
Sở Vân Hiên vui mừng.
Vô địch!
Nhìn tiến triển hôm nay, ngày mai hạ gục nàng luôn!
...
Sau khi chia tay. Sở Vân Hiên cũng trở về nhà Giang Ảnh.
Giang Ảnh đang tu luyện mở đôi mắt đẹp nhìn Sở Vân Hiên.
"Nha, về rồi à?"
Sở Vân Hiên thay giày rồi nói: "Ừ, về rồi."
"Thế nào rồi?" Giang Ảnh hóm hỉnh hỏi.
"Ai, đừng nói nữa." Sở Vân Hiên thở dài một hơi.
Giang Ảnh: "..."
Cứ tưởng hắn sẽ còn giả bộ, vừa về đã than thở rồi?
"Ta đã nói với ngươi rồi, nàng thích ta và bọn ta quen biết hơn 20 năm, người của nàng ta hiểu rõ, người mà nàng thích à, đời này cũng khó có khả năng thay lòng đổi dạ, ngươi nhận thua đi." Giang Ảnh đắc ý nói.
Sở Vân Hiên ngồi xuống bên cạnh Giang Ảnh, duỗi lưng rồi nói: "Không phải đâu, ta thấy dễ dàng quá mà."
"Hả?" Giang Ảnh nghi ngờ nhìn Sở Vân Hiên.
Sở Vân Hiên nói: "Có cảm giác... hơi thất vọng."
"Thất vọng?"
"Đúng vậy, ta còn tưởng Tịch Sơ Tuyết là băng sơn, đặc biệt đến mức nào chứ, nhất là khi ngươi nói nàng bạc tình bạc nghĩa lạnh nhạt đến mức nào, kết quả hóa ra cũng chẳng phải, cũng có cảm giác bình thường như bao cô gái khác thôi, ngược lại còn cảm thấy có chút cởi mở, tùy tiện, còn có chút trà xanh nữa."
Giang Ảnh: "..."
Đùa gì thế? Tịch Sơ Tuyết cởi mở? Lẳng lơ? Trà xanh?
Giang Ảnh muốn xem xem Sở Vân Hiên có thể bịa ra những chuyện nhảm nhí gì.
"Không phải nàng thích người khác sao?"
"Đúng vậy." Giang Ảnh gật đầu.
"Ta mới nói là tiếc nàng đã thích người khác, ngươi đoán nàng nói với ta cái gì?"
"Cái gì?"
Sở Vân Hiên nói: "Nàng nói, một người thay lòng đổi dạ cũng là chuyện rất bình thường đó, ngươi nói xem, đấy có phải lời của một băng sơn nên nói không? Cái ám chỉ của nàng đã đủ rõ ràng rồi, ta cảm giác nàng đang câu ta đấy, đã có người mình thích, mà lại nói với một người con trai khác là thay lòng đổi dạ rất bình thường, vậy không phải trà xanh sao? Ai, thất vọng quá."
Giang Ảnh: "..."
Trang. Cái tên Sở Vân Hiên này giỏi giả bộ thật. Sao Tịch Sơ Tuyết có thể nói ra những lời như vậy chứ?
Giang Ảnh cố nhịn cười: "Sau đó thì sao?"
Sở Vân Hiên nói: "Ăn cơm xong bọn ta đi xem phim."
"Hừ hừ, sau đó thì sao?" Giang Ảnh cho rằng đi xem phim rất bình thường. Tịch Sơ Tuyết vì cảm tạ nên mời hắn ăn cơm, rồi lại mời xem phim, hoặc Sở Vân Hiên mời nàng đi xem phim thì nàng cũng không tiện từ chối.
"Khi xem phim thì sao, ta nắm tay nàng."
"A? Nàng không phản kháng?"
"Đúng vậy, tiếp đó ta còn sờ chân nàng."
Giang Ảnh nghẹn cười hỏi: "Cũng không phản kháng?"
"Đúng vậy, ban đầu thì cách lớp váy, sau thì không còn lớp váy nào nữa rồi, cho nên có chút thất vọng à, nhưng mà dù sao cũng xinh đẹp thật, cũng không lỗ, còn cá với ngươi đấy thôi."
Giang Ảnh: "..."
Ha ha ha ha! Hắn giỏi giả bộ thật!
"Ha ha ha..." Giang Ảnh thật sự nhịn không được bật cười.
"Ngươi cười cái gì?" Sở Vân Hiên nhìn nàng hỏi.
"Ha ha ha, không phải, đại ca à, ngươi giỏi giả bộ, ta thấy ngươi cũng tài giỏi đấy, có cơ hội có thể hạ gục nàng, nhưng đừng có xem ta là đồ ngốc mà, ta với nàng quen biết hơn 20 năm, ngươi nghĩ những lời ngươi vừa nói, ta sẽ tin chắc?" Giang Ảnh cười ngặt nghẽo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận