Không Có Thi Lên Đại Học Ta Đây, Không Thể Làm Gì Khác Hơn Là Lựa Chọn Đồ Thần

Chương 55: Phong ấn giải trừ, thiên địa dị tượng

Chương 55: Phong ấn được giải trừ, thiên địa dị tượng
Mấy người đờ đẫn đứng tại chỗ.
Sở Vân Hiên ngơ ngác nhìn chiếc nhẫn không gian kia.
Đây chính là hệ thống Âu Thần, con mẹ nó!
Tiêu Thất Nguyệt hé miệng nhỏ, ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt: "A? Có thể như vậy sao?"
Càng Khiêm Nhân há hốc mồm: "Ta dựa vào, Thuần Dương Thiên Tinh sao?"
Còn lão nhân vừa mới bán kiếm cho Sở Vân Hiên, hắn nuốt nước bọt, trừng to mắt nhìn cảnh trước mắt.
Hắn mẹ nó... Vừa mới bán đi rồi!
Bất quá nghĩ lại thôi vậy.
Cũng không cần thiết phải cướp lại.
Bởi vì hắn xác thực đã phóng đại.
Thanh kiếm này, hắn cảm thấy cũng chỉ là một Linh Khí Địa Giai.
Nhiều nhất là gần Thiên Giai.
Chắc chắn không phải là Thiên Giai.
Nếu như hắn thật sự cảm thấy nó là Thiên Giai.
Cho dù hắn gần như không có khả năng có được Thuần Dương Thiên Tinh để giải trừ phong ấn.
Hắn cũng không thể nào bán nó đi.
Nhỡ đâu?
Sở Vân Hiên nhận lấy chiếc nhẫn không gian, nói: "Vậy ta xin nhận nhé."
"Phải." Người nam nói xong quát lên: "Đem xác hắn mang về cho ta, quỳ gối trước mộ phần Ngôn nhi!"
Sau đó bọn họ vội vã rời đi.
"Hiên ca, Thuần Dương Thiên Tinh?" Càng Khiêm Nhân hỏi.
Sở Vân Hiên gật đầu.
"Vậy ngươi mau giải phong thanh kiếm này đi." Càng Khiêm Nhân nói xong liếc nhìn lão đầu kia, tiếp tục nói: "Nếu là giả, tại chỗ bắt hắn trả tiền lại."
Lão đầu nói: "Tuyệt đối không thể nào là giả, ít nhất cũng là một Linh Khí Địa Giai, cho dù là Địa Giai, 1000 vạn cũng tuyệt đối không lỗ, còn như Thuần Dương Thiên Tinh, cũng chỉ bất quá dùng một tia sức mạnh trong đó thôi."
"Ta dựa vào! Ngươi vừa rồi không phải nói ít nhất là Thiên Giai sao?" Càng Khiêm Nhân chỉ vào hắn.
"Ta còn có việc, không cùng các ngươi ở đây lãng phí thời gian."
Nói xong, lão đầu trực tiếp bỏ chạy.
"Ta dựa vào! Hiên ca, cái này mẹ nó không phải chột dạ thì là gì?" Càng Khiêm Nhân ngơ ngác.
Tiêu Thất Nguyệt vuốt vuốt viên yêu tinh kia, nói: "Nhưng lão nhân này cũng coi như có chút lương tâm, viên yêu tinh này ít nhất là thật."
Sở Vân Hiên cười: "Không quan trọng, Linh Khí Địa Giai cũng đáng."
Thực ra trong lòng hắn càng thiên về hướng đây chính là Thiên Giai.
Chỉ là lão đầu kia cũng không cách nào xác định.
Trước đó xác thực có thành phần khoa trương ở trong đó.
Có hệ thống Âu Thần tồn tại, Sở Vân Hiên vẫn luôn cho rằng mình chắc chắn là nhặt được món hời......
Chuyến này cũng coi như kết thúc.
Sở Vân Hiên đã kiếm lời quá nhiều.
Hắn đi đến một nhà máy bỏ hoang ở nơi xa xôi của thành phố Thiên Hoa.
Sức mạnh giải phong của một Linh Khí phẩm cấp không thấp, uy thế cũng không nhỏ.
Sở Vân Hiên lấy ra Thuần Dương Thiên Tinh cùng thanh kiếm kia.
"Thử xem, Địa Giai không lỗ, Thiên Giai kiếm lời lớn."
Thuần Dương Thiên Tinh, thoạt nhìn thì là một khối đá quý màu đỏ lớn bằng quả bóng bàn.
Nhưng giá trị của nó lại cực cao.
Nhất là đối với võ giả thuộc tính Hỏa mà nói, đây là chí bảo.
Một khi luyện hóa một viên Thuần Dương Thiên Tinh, lực khống chế thuộc tính Hỏa sẽ có được sự đề thăng lớn.
Nhưng nó lại không có tác dụng với Sở Vân Hiên.
Bởi vì thuộc tính Hỏa của hắn đã kéo căng.
Chỉ một khối nhỏ như vậy, bên trong đã ẩn chứa sức mạnh cực kỳ to lớn.
Sau đó, Sở Vân Hiên phóng thích linh lực thôi thúc Thuần Dương Thiên Tinh.
Một cỗ sức mạnh màu đỏ chậm rãi tiến vào bên trong thanh kiếm kia.
"Ơ?"
Hai giây sau, Sở Vân Hiên sững sờ.
Theo lý thuyết, một tia sức mạnh của Thuần Dương Thiên Tinh đã đủ để giải phong cho thanh kiếm này.
Nhưng mà, kiếm này vẫn không ngừng hấp thu sức mạnh của Thuần Dương Thiên Tinh.
"Thật sự là Thiên Giai sao?"
Sở Vân Hiên nhếch miệng cười.
Thực sự kiếm được món hời lớn.
Khoan đã!
Sở Vân Hiên cau mày.
Vẫn đang hấp thu?
Thanh kiếm vì một loại sức mạnh đặc thù nào đó mà lơ lửng giữa không trung.
Còn Thuần Dương Thiên Tinh, đã ngày càng nhỏ đi.
Dần dần, một khối Thuần Dương Thiên Tinh gần như bị hấp thu hết.
Sở Vân Hiên nhíu mày.
Vẫn chưa giải phong?
Theo tia sức mạnh cuối cùng của Thuần Dương Thiên Tinh tiến vào trong thân kiếm, Thuần Dương Thiên Tinh biến mất không thấy.
Bị hấp thu triệt để.
Và cùng lúc đó.
Một đạo cột sáng màu xanh trắng cao vút dựng lên.
Sở Vân Hiên đứng ở đó.
Luồng khí tức ập vào mặt khiến tóc và quần áo của hắn bay múa.
Trước mắt hắn, cột sáng màu xanh trắng kia có đường kính đến mấy chục mét.
Quái vật khổng lồ.
Cùng lúc đó, bên trên hư không.
Cột sáng kia làm cho tầng mây trên đỉnh đầu sôi trào.
Giữa tinh không vạn dặm, khu vực gần đó lại tối sầm lại.
Thậm chí, có bông tuyết bay rơi.
Sở Vân Hiên: ???
"Thiên địa dị tượng, cái này mẹ nó là cái gì vậy?"
Sở Vân Hiên choáng váng.
Một thanh kiếm được giải phong, lại gây ra thiên địa dị tượng.
Mặc dù không phải mùa hè, nhưng cũng chỉ mới đầu thu.
Mà đã có tuyết rơi rồi sao?
Cột sáng này giống với cột sáng màu lam xuất hiện ở lĩnh vực yêu thú đêm hôm đó...
Không không không, không giống nhau.
Cả hai không liên quan.
Và cùng lúc đó.
Toàn bộ thành phố Thiên Hoa đều chấn động.
Ánh mắt mọi người đều thấy được cột sáng màu xanh trắng nối liền trời đất kia.
Trên bầu trời xuất hiện thiên địa dị tượng.
Còn có tuyết rơi.
Trông vừa đẹp vừa kinh khủng.
"Ta dựa vào! Cái gì kia? Đã xảy ra chuyện gì?"
"Đến thiên địa dị tượng còn gây ra được? Thành phố Thiên Hoa chúng ta có đại lão nào đến à?"
"Cái này giống như có thứ gì đó bộc phát ra sức mạnh thì phải? Tuyết rơi, đây là đang tạo tuyết à?"
"Tạo cái rắm, cái này mẹ nó chính là thiên địa dị tượng đấy!"
"......"
Đại học Thiên Hoa.
Tần Chấn Hải nhìn ra xa cột sáng màu xanh trắng nối liền trời đất kia qua cửa sổ trên lầu.
"Đây là cái gì? Dị bảo xuất thế? Thiên địa dị tượng đều bị gây ra."
Hắn nhíu mày.
"Gần đây thành phố Thiên Hoa thế nào vậy, tối hôm qua lĩnh vực yêu thú vừa có một cột sáng, bây giờ trong thành phố Thiên Hoa cũng có."
Toàn bộ thành phố Thiên Hoa, mỗi một phương vị.
Người của Thần Minh, Thiên Vực, công hội tiền thưởng cùng với một số võ giả khác.
Bọn họ cũng dùng tốc độ nhanh nhất đến gần cột sáng kia.
Còn lúc này, Sở Vân Hiên lại đang vội muốn chết.
"Mau lên đi, gần xong chưa."
Lời vừa dứt.
Sức mạnh tản đi.
Kiếm rơi xuống, rơi trên mặt đất.
Và mặt đất đang nhanh chóng kết băng.
Rất rõ ràng, đây là một thanh kiếm hàn lực cực mạnh.
Thời khắc này, thanh kiếm gần như đã thay đổi hoàn toàn.
Rất đẹp, toàn thân hiện giờ quanh quẩn ánh sáng màu xanh trắng.
Nhìn mặt đất đang nhanh chóng đóng băng lan rộng, Sở Vân Hiên liên tục lùi về phía sau.
Cảm thấy rất nguy hiểm.
"Hệ thống, đổi thuộc tính Băng."
"Đinh... Đổi thành công."
Sau đó, Sở Vân Hiên phóng thích hàn lực.
Trong khoảnh khắc hàn lực được giải phóng.
Thanh kiếm kia như cảm nhận được gì đó, bay thẳng về phía Sở Vân Hiên.
Sở Vân Hiên đưa tay ra, nắm lấy kiếm.
Thật mát lạnh.
Hắn mau chóng thu kiếm vào trong nhẫn không gian, sau đó nhanh nhất rời khỏi đó.
Vừa rời đi không lâu, rất nhiều người đã tụ tập ở nơi này.
Người của Thần Minh.
Người của Thiên Vực.
Còn có rất nhiều võ giả khác.
"Ở ngay đây!"
Ánh mắt bọn họ quét nhìn một lượt bốn phía.
"Cái gì cũng không có?"
"Tìm!"
Một bên khác.
Sở Vân Hiên đã giả vờ là một người đi đường, đi ra đường cái.
Quét một chiếc xe đạp công cộng rồi đạp đi.
Về đến nhà.
Lâm Nhã Nhi cũng không có ở nhà, có thể là cũng bị luồng ánh sáng kia thu hút tới rồi.
Sở Vân Hiên còn đang nghĩ đến việc nhân lúc hệ thống Âu Thần còn đang hoạt động, tiếp tục thử vận may xem còn có chỗ tốt quá đáng nào rơi vào người mình hay không.
Nhưng thanh kiếm này đã gạt bỏ ý nghĩ đó của hắn.
Giờ phút này, tay của hắn đã đóng băng.
Chiếc nhẫn không gian cũng bị sương lạnh bao trùm.
"Cái này mẹ nó làm sao mà giấu đây?"
Sở Vân Hiên lầm bầm một tiếng.
Không cần nghĩ, thanh kiếm này đã vượt quá Thiên Giai.
Nếu không việc giải phong sẽ không thể gây ra thiên địa dị tượng được.
Hệ thống Âu Thần này, quá phi lý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận