Không Có Thi Lên Đại Học Ta Đây, Không Thể Làm Gì Khác Hơn Là Lựa Chọn Đồ Thần

Chương 262: Thật đại sư a?

Chương 262: Thật là đại sư à? Sở Vân Hiên vì sao có thể chịu đựng được? Mấy cô em này cũng ngốc quá. Trực tiếp dùng linh lực phong bế vị giác là được mà. Không nếm được hương vị thì sao chứ? “Các ngươi ăn hết rồi?” Sơ Tuyết đi tới, nhìn thấy bàn bánh ngọt nhỏ đã bị dọn sạch, lập tức cảm thấy thành tựu dâng trào. Mặc dù nói nàng sống gần ngàn năm. Mặc dù nói nàng là một phương cường giả. Nhưng mà, dù sao thế giới của nàng cơ hồ chỉ có không ngừng tu luyện, lịch luyện. Đột nhiên, đến nhân tộc. Rồi không hiểu sao đối với nấu cơm lại thấy hứng thú. Sơ Tuyết vẫn là rất dụng tâm. Cảm thấy thành quả của mình được người khác công nhận, là một chuyện rất thỏa mãn. Chính như bây giờ. Kỳ thực, nàng cũng coi như là rất đơn thuần. “Ừm, chủ yếu là ăn quá ngon.” Sở Vân Hiên nói. “Ta cũng là lần đầu làm, hình như so với trong tưởng tượng đơn giản hơn một chút.” Sơ Tuyết nói. “Cái kia… Lưu Ly Tuyết tỷ tỷ, có chuyện này ta muốn hỏi một chút.” Giang Ảnh nói. “Ngươi nói.” Giang Ảnh chỉ vào chỗ bếp, cạnh bên cái ao rửa rau có một túi bột giặt, hỏi: “Cái kia... Khụ khụ, là dùng để làm gì?” Sở Vân Hiên bất ngờ nhìn sang. Nấc... Hắn lập tức như bị sét đánh đứng trân tại chỗ. “Hả?” Sơ Tuyết nhìn sang, sau đó đầu nghiêng một cái, một bộ dạng rất chân thành đang suy tư. “Ta đang nghĩ, lúc đó dùng để làm gì ấy nhỉ?” Sở Vân Hiên: “…” Đám người: “…” Giang Ảnh tiến đến cạnh Sở Vân Hiên, kéo tay hắn, nhỏ giọng hỏi: “Ngươi không sao chứ?” Sở Vân Hiên: “…” “Không có gì, đây tính là gì? Ta ít nhất là võ giả Thần Thông cảnh.” Sơ Tuyết sau đó mắt sáng lên: “Đúng rồi, dùng để tẩy nguyên liệu nấu ăn.” “Khụ khụ.” Sở Vân Hiên sau khi nghe xong, lập tức cảm thấy mình hơi không thoải mái. “Tốt... Ha ha ha, rất tốt.” Sở Vân Hiên gượng cười. “Món thịt kho tàu này, các ngươi nếm thử.” Sơ Tuyết cầm đĩa thịt kho tàu đặt lên bàn. Nói thật lòng. Kỳ thực nhìn bề ngoài cùng hương vị, cảm giác vẫn ổn. Chính như bánh ngọt nhỏ vừa nãy. “Cái kia... Thịt này... Khụ khụ, ngươi cũng dùng thứ kia để tắm à?” Sở Vân Hiên hỏi. Sơ Tuyết vẻ mặt nghiêm túc: “Ừm, rửa sạch rồi.” Sở Vân Hiên: “…” Đám người: “…” Sở Vân Hiên chỉ cảm thấy có người ở sau lưng dùng tay đẩy mình. Ra hiệu cho hắn lên tiếng. Sở Vân Hiên quay đầu nhìn lại. Là Lưu Ly Nguyệt. Trong ánh mắt Lưu Ly Nguyệt mang theo vẻ cầu khẩn. Sau đó nàng truyền âm cho Sở Vân Hiên. “Cầu ngươi, Sơ Tuyết thật không dễ dàng ở nhân tộc tìm được việc mình thích, như vậy nàng mới nguyện ý ở lại cùng ta, cầu ngươi, đừng đả kích nàng.” Sở Vân Hiên: “…” “Ta tới... Ta tới.” Ngoài cửa. “Bye bye, nếu thích ăn thì lần sau ta còn gọi các ngươi.” Sơ Tuyết mỉm cười, hướng về phía bọn họ khoát tay. “Ách, bye... Bye bye.” Sở Vân Hiên ngơ ngác trở về nhà. Sau lưng, mấy cô em lo lắng nhìn hắn. “Cái kia… Ngươi không sao chứ?” Giang Ảnh lo lắng hỏi. “Nhiều hơn là… Giày vò về mặt tinh thần.” Sở Vân Hiên nói xong, đi vào phòng ngủ. “Tiểu Ảnh Ảnh, Tiểu Sơ Tuyết, gả đi, đáng giá.” Tiêu Thất Nguyệt cảm thán nói. ...... Hôm sau. Sở Vân Hiên mở mắt. “Ai, nghiệp chướng à.” Cũng không biết hai ngày nay Lưu Ly Nguyệt con chuột bạch này lấy đâu ra. Tùng tùng tùng — Lúc này, cửa phòng bị gõ. Sở Vân Hiên rùng mình. Hắn đi ra ngoài, theo mắt mèo nhìn sang. Đứng ở cửa là Sơ Tuyết. Trong tay đang bưng gì đó. Sở Vân Hiên mở cửa. “Để lại cho ngươi.” Nàng nhẹ nhàng nói. Sở Vân Hiên: “…” “Cái kia, em gái của ngươi ăn chưa?” Sở Vân Hiên hỏi. “Nàng ăn rất nhiều, ta muốn ăn nàng cũng không cho, ta sợ nàng ăn hết rồi, đặc biệt lén để lại cho ngươi một chút.” Sở Vân Hiên: “…” Ngươi người còn trách ngược lại rồi. “Cảm ơn.” “Không có gì.” Sở Vân Hiên nhận lấy đĩa. Sơ Tuyết hỏi: “Ngươi thích ăn ruột già không?” Sở Vân Hiên toàn thân run lên. “A, thế nào?” Sở Vân Hiên hỏi. “Ta thấy có một món gọi là Cửu Chuyển Đại Tràng, hình như nổi tiếng lắm, ta muốn thử làm một chút, nhưng mà nghe nói có người không phải rất thích ăn.” “Vậy ngươi có biết ruột già là cái gì không?” Sở Vân Hiên hỏi. “Cũng là một loại thịt thôi mà, đã các ngươi nhiều người thích ăn, chắc chắn là có thể ăn thịt.” Sơ Tuyết nói. Sở Vân Hiên: “…” “Ta không thích ăn ruột già.” Sở Vân Hiên nói. Hương vị gì hắn đều có thể chấp nhận được! Cô em này mà làm món ruột già thật. Liệu có… Tê — “Vậy ta làm cho Nguyệt nhi ăn.” “Ừm... Đi đi.” Sở Vân Hiên gật đầu. “Ừm, ngươi bận đi.” Sơ Tuyết sau đó về nhà. Sở Vân Hiên để đĩa lên bàn. “Được rồi, được rồi.” Hắn sau đó đi ra ngoài. Dù sao bây giờ vẫn đang mở 【Thần Cấp Hàng Vỉa Hè Hệ Thống】. Lập tức nhanh đóng lại. Hôm nay thử xem nhận được phần thưởng gì xem sao. ....... Sở Vân Hiên quét một chiếc xe đạp công cộng, bắt đầu tìm kiếm vị trí bày sạp hàng vỉa hè. Hắn đến một khu chung cư cũ. Ở đây, có một vài người đang bày bán. “Chỗ này có vẻ được đấy.” Có vài người bán đủ loại đồ vật. Thậm chí Sở Vân Hiên thấy cả một ông lão xem bói ngồi ở góc khuất. Sau đó Sở Vân Hiên lấy ra giấy cứng, viết lên trên 【Gợi Cảm Đại Sư, online giải đáp thắc mắc, không chuẩn không lấy tiền】. Sau đó Sở Vân Hiên ngồi xổm ở đó, chờ đợi khách hàng đến. Lúc này, có một người đàn ông trung niên vừa gọi điện thoại vừa đi tới. “Anh rể, em mặc kệ, công việc này em nhắm chừng rất lâu rồi, anh nhất định phải giúp em có được, nếu không thì em sẽ nói với chị em, được rồi, vậy phiền anh rể, em đợi tin anh.” Người đàn ông cúp điện thoại. Sau đó, ánh mắt của hắn liếc qua Sở Vân Hiên và vị đại sư tính mệnh ở cạnh Sở Vân Hiên. “Có cần giải thích nghi hoặc không?” Sở Vân Hiên nhìn người đàn ông, hỏi một tiếng. “Cậu nhìn đã không chuyên nghiệp rồi, tôi tìm người chuyên nghiệp.” Người đàn ông sau đó ngồi xổm xuống trước mặt vị đại sư kia. Sở Vân Hiên: “…” “Đại sư, phiền ngài xem giúp tôi.” Đại sư liếc mắt nhìn người đàn ông, hỏi: “Ừm, tính toán sự nghiệp phải không?” “Đúng đúng! Đại sư ngài cao nhân quá, nhìn một cái là ra.” Sở Vân Hiên nói: “Anh vừa gọi điện thoại chúng tôi đều nghe được, anh nhờ anh rể tìm việc, vậy đương nhiên là xem về sự nghiệp rồi.” Đại sư liếc qua Sở Vân Hiên, sau đó sờ vào tay người đàn ông: “Ừm, cụ thể muốn xem cái gì?” “Tôi muốn hỏi đại sư, công việc của tôi, có bao nhiêu phần chắc có thể có được?” Người đàn ông mong chờ hỏi. “Để ta xem đã.” Đại sư xem tay người đàn ông qua lại. Sau đó ông nhíu mày. Lộ vẻ mặt ngưng trọng. Một giây sau, ông thu ghế đẩu và lá cờ lại, hốt hoảng chạy trốn. “Này, ông chạy cái gì đấy?” Người đàn ông đứng lên hét một tiếng. Lúc này, điện thoại của người đàn ông vang lên. “Má ơi! Thật sự hả! Cảm ơn anh rể! Cảm ơn anh rể! Tôi có việc rồi! Tôi có việc rồi! Tôi làm giữ trật tự đô thị!!” Người đàn ông kích động hô lớn. Sở Vân Hiên: “…” Sở Vân Hiên liếc nhìn vị đại sư đang hốt hoảng chạy bán sống bán chết kia. Má ơi! Thật là đại sư à.
Bạn cần đăng nhập để bình luận