Không Có Thi Lên Đại Học Ta Đây, Không Thể Làm Gì Khác Hơn Là Lựa Chọn Đồ Thần

Chương 865: hoài nghi

Chương 865: Hoài nghi
Quản Kế Phong, là một nam sinh khác đi cùng bọn họ.
Quản Kế Phong cười gãi đầu: “Cũng được, cũng được.”
“Ta nói cho các ngươi biết, Quản Kế Phong từ khi vào Thánh Đô Đại Học đến giờ, ta chưa từng thấy hắn tham gia bất kỳ hoạt động nào ngoài tu luyện, cơ bản là đem toàn bộ thời gian rảnh rỗi dành cho tu luyện, hôm nay có thể đi ra ngoài một chuyến cùng chúng ta, cũng thật không dễ dàng gì.”
Quản Kế Phong nói: “Hết cách rồi, cạnh tranh khốc liệt quá, mà lại ai biết thời đại hoàng kim tu luyện của chúng ta có thể kéo dài bao lâu, nhỡ đâu sang năm, năm sau hoặc lúc nào đó lại không còn nữa thì sao? Một khi không có, bây giờ tu luyện một ngày, đến lúc đó muốn tu luyện mười ngày, không phải sốt ruột sao?”
“Mà lại, ta có mục tiêu của ta, ta muốn trở thành anh hùng như Hiên Thần!” Quản Kế Phong tiếp lời.
“Nói thật, Hiên Thần so với chúng ta lớn hơn cũng không nhiều, thật sự quá ngầu! Quá bá đạo.”
“Đúng vậy, ai mà không muốn trở thành một người như Hiên Thần chứ?”
“Lý Thiệu, còn ngươi?”
Ánh mắt của bọn họ nhìn về phía Tống Thư Hằng.
Tống Thư Hằng âm thầm nắm chặt nắm đấm.
Sở Vân Hiên?
Kẻ hắn hận nhất!
Nhưng hắn vẫn phải cười nhẹ nói: “Đương nhiên là Hiên Thần rồi, ai mà không muốn trở thành anh hùng như hắn chứ? Nếu như sau này ta có thể có được thành tích như hắn, ta nằm mơ cũng có thể cười tỉnh.”
“Ha ha ha, thành tích như hắn sao, ta mà có được một phần mười của hắn, ta cũng là được ghi danh vào sử sách.”
“Một phần mười? 1% thôi cũng đủ rồi huynh đệ.”
Nghe những người này nói, trong lòng Tống Thư Hằng khó chịu muốn chết.
Nhưng hắn vẫn chỉ có thể mỉm cười gật đầu.
“Phía trước có chuyện gì vậy?”
Sự chú ý của bọn họ bị thu hút bởi quảng trường phía trước đang có rất nhiều người vây quanh.
“A a a!! Hiên Thần!”
“Hiên Thần! A a a! Đẹp trai quá!”
“Hiên Thần em yêu anh!”
“......”
Từ phía kia truyền đến những tiếng thét chói tai khiến người ta rạo rực.
“Cái gì? Hiên Thần?”
Nghe được những tiếng thét chói tai kia, bọn họ lộ vẻ mặt hưng phấn.
Đối với bọn họ, Sở Vân Hiên so với Trương Thu Mạt trước kia xem như dễ gặp hơn.
Dù sao Sở Vân Hiên còn trẻ.
Chỉ là, có thể gặp được Sở Vân Hiên ở nơi như này, ít nhiều cũng là một loại may mắn.
“Đi đi đi, qua đó xem thử.”
“Lý Thiệu, chúng ta cùng đi.”
Một nữ sinh có vẻ thích Tống Thư Hằng nói với hắn.
Tống Thư Hằng vốn không muốn đi.
Nhưng nếu hắn từ chối, có vẻ không hợp lý.
“Ừ, được.”
Sau đó, hắn cũng đi theo bọn họ.
Bên phía Sở Vân Hiên cũng rõ ràng sẽ tạo ra một chút động tĩnh.
Bất quá không sao.
Hắn chỉ là đi ra ngoài dạo chơi tùy tiện một chút.
Có rất nhiều người vây quanh Sở Vân Hiên chụp ảnh.
Giống như một ngôi sao hạng A đi trên phố.
Mà lại còn không có trợ lý.
“Xùy——”
Thấy cảnh này, Tống Thư Hằng trong lòng không nhịn được khinh bỉ một tiếng.
Giả vờ cái gì? Chẳng phải là cố tình đi ra, muốn trải nghiệm cái cảm giác được người khác vây quanh như trăng sao vây quanh mặt trời thôi sao?
Nói cho cùng, cũng chỉ là một kẻ hám hư vinh mà thôi.
Nghĩ kỹ lại, chưa đến 30 tuổi.
Cũng thực sự là còn trẻ.
Cũng bình thường thôi.
Mẹ kiếp.
Bất quá nói đi thì phải nói lại, thật có chút ngưỡng mộ.
“A a a! Hiên Thần!”
Nữ sinh của Thánh Đô Đại Học đứng bên cạnh Tống Thư Hằng cũng không nhịn được hét lên.
Để không bị người khác nghi ngờ, Tống Thư Hằng cũng chỉ có thể tỏ vẻ mặt giống như đang rất hưng phấn.
Hắn cảm thấy rất khó chịu!
Sở Vân Hiên ở bên kia thì ngược lại đã quen với cảnh tượng này.
“Mọi người tiếp tục làm việc đi, ta cũng đi về trước đây.”
Sở Vân Hiên nói một câu.
Bất quá theo ánh mắt tùy ý lướt qua của Sở Vân Hiên.
Ánh mắt của hắn dừng lại trên người Tống Thư Hằng trong nửa giây.
Sở Vân Hiên phát hiện có chỗ không đúng.
Hiện tại, hệ thống mà Sở Vân Hiên đang mở là một hệ thống không có quá nhiều tác dụng, hệ thống hảo cảm.
Nói đơn giản, hệ thống này cho phép Sở Vân Hiên nhìn thấy hảo cảm của mỗi người trên đỉnh đầu dành cho mình.
Giống như những fan hâm mộ này.
Hảo cảm của họ đối với hắn là từ mười đến năm mươi, thậm chí là 60.
Đạt đến mức 50-60 như này, chỉ cần Sở Vân Hiên nói một tiếng, họ đều sẵn lòng ôm hôn.
Là cực kỳ sẵn lòng.
Thông thường, hảo cảm của mọi người dành cho Sở Vân Hiên, dù không nhiều cũng ít nhất là một con số dương.
Dù sao Sở Vân Hiên đã cứu Lam Tinh.
Nhưng khi ánh mắt Sở Vân Hiên nhìn thấy Tống Thư Hằng.
Lại phát hiện trên đỉnh đầu của hắn là một con số âm.
Mà con số âm còn rất lớn.
Hiển nhiên đây là loại thâm thù đại hận đến mức tận cùng.
Sở Vân Hiên không dừng lại trên người hắn thêm, chỉ là một cái thoáng nhìn, lướt qua rất nhanh.
“Mọi người nhanh lên.”
Sở Vân Hiên nói xong liền rời khỏi vị trí đó.
Sau đó, Sở Vân Hiên đi đến một vùng ngoại ô không người, một mình lẩm bẩm.
“Là ai?”
Sở Vân Hiên cau mày.
Hắn hẳn không phải là một người trí nhớ kém.
Nhưng hắn tự nhận là mình không hề quen biết người đó.
Nhìn tuổi tác cũng không lớn lắm.
Hai mươi hai, hai mươi ba tuổi.
Vậy tại sao lại có địch ý lớn đến như vậy đối với hắn?
Sở Vân Hiên xác định, trực tiếp đối đầu, hắn chắc chắn là không có.
Giữa bọn họ không có bất kỳ mối quan hệ nào.
Thậm chí Sở Vân Hiên cảm thấy bọn họ có lẽ còn chưa từng gặp nhau.
Chẳng lẽ vì một nguyên nhân nào đó từ hắn mà Sở Vân Hiên đã gián tiếp hại chết người thân của người đó, nên người đó mới hận hắn đến vậy?
Trước mắt Sở Vân Hiên chỉ có thể nghĩ đến lý do này.
“Không được, phải đi điều tra thêm.”
Sau đó Sở Vân Hiên gọi điện thoại cho Uông Tiểu Miêu.
“Cậu đang ở đâu đấy?”
“Đang dạo phố với Quan Hinh Tả, có chuyện gì sao?”
Uông Tiểu Miêu hỏi.
“Không vội, đợi cậu dạo phố xong, cậu giúp ta tra một người.”
“OK.”
“Đúng rồi, camera giám sát ở Thịnh Đức Quảng Trường nhiều không?”
“Rất nhiều, cơ bản là tất cả người xuất hiện ở đó đều có thể bị camera ghi lại.”
Sở Vân Hiên: “Vậy được, có thông tin gì thì nhắn cho ta.”
“Ok.”
Khoảng ba tiếng sau.
Uông Tiểu Miêu gửi tin nhắn cho Sở Vân Hiên.
Sở Vân Hiên, người luôn chờ đợi, liền đi đến nhà Uông Tiểu Miêu.
Nhà Uông Tiểu Miêu có thể trực tiếp kết nối với rất nhiều đường dây dữ liệu.
“Cậu nhìn đi, là người nào?”
Uông Tiểu Miêu vừa chỉ vào màn hình vừa hỏi.
“Hai giờ ba mươi phút chiều, phóng to lên.”
“Được.”
Sau đó Sở Vân Hiên nhìn thấy mục tiêu của mình.
“Chính là người này.”
Sở Vân Hiên chỉ vào người kia nói.
Uông Tiểu Miêu nhìn một chút.
“Cậu giúp ta tra xem người này là ai, có quan hệ gì với ta.”
Sở Vân Hiên nói.
“OK, tớ tra một chút nhé.”
Uông Tiểu Miêu rất giỏi trong việc điều tra những thứ này.
Rất nhanh, Uông Tiểu Miêu đã điều tra được thông tin của người kia.
“Người này tên là Lý Thiệu.”
“Lý Thiệu……”
Sở Vân Hiên vuốt cằm.
Thật tình mà nói, hắn thực sự không có chút ấn tượng nào về cái tên này.
Uông Tiểu Miêu nói: “Bố mẹ trước mắt đều khỏe mạnh, trong nhà còn có một người em gái, cũng còn sống, thuộc kiểu gia đình tương đối đầy đủ, hiện đang học ở Thánh Đô Đại Học, thiên phú cũng khá cao.”
“Ngoài ra... dường như không có gì đặc biệt.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận