Không Có Thi Lên Đại Học Ta Đây, Không Thể Làm Gì Khác Hơn Là Lựa Chọn Đồ Thần

Chương 79: Đến cùng ai hãm hại ai?

Chương 79: Rốt cuộc ai hãm hại ai? Chu Phàm đều ngơ ngác. Tại sao lại như vậy chứ? Cái tên Sở Vân Hiên này không phải bị nguyền rủa sao? Sao hắn lại liên tục hai lần chọn con đường an toàn nhất. Điều này nhìn như hắn đang cố ý hại những người khác vậy. Thậm chí cả hắn phó hội trưởng, còn cho rằng Chu Phàm vì muốn lên vị mà đang cố ý hại hắn.
“Từ hội phó! Ngươi… ngươi đừng kích động, ngươi bình tĩnh một chút.” Chu Phàm run rẩy nhìn Từ Hướng Đông đang muốn động thủ với mình nói.
“Ta bình tĩnh? Mạng của ta sắp bị ngươi hại mất rồi, ngươi bảo ta bình tĩnh? Ta có thể bình tĩnh, ngươi cảm thấy mọi người có thể bình tĩnh sao?” Từ Hướng Đông giận dữ nói.
Đám người cũng mang vẻ mặt phẫn hận. Nếu không phải tin những lời của Chu Phàm, bọn họ cũng đã không rơi vào tình cảnh này. Ít nhất trong số họ có rất nhiều người đã chọn đi vào cổng truyền tống màu lục hoặc đi theo đường thủy bên phải kia mà?
Chu Phàm hô lớn: “Các vị! Mọi người bình tĩnh đi! Ta lừa các ngươi thì có lợi gì chứ? Ta mưu đồ gì cơ chứ?”
“Có phải ngươi cùng tên Hoàng Thiên Lệ giết người bại hoại thông đồng với nhau không? Hay là ngươi Chu Phàm vốn là thành viên của giết minh?” Một người chỉ vào Chu Phàm tức giận nói.
“Đúng! Ra là vậy! Ngược lại 90% thành viên của giết minh đều ẩn nấp trong thành phố, Chu Phàm là người của giết minh thì có gì lạ đâu?”
“Hóa ra Chu tổ trưởng là người của giết minh, trách sao ngươi lại đang tẩy trắng cho Hoàng Thiên Lệ!”
“Hiểu rồi, các ngươi tung tin đồn chính là để chúng ta tin tưởng, từ đó hãm hại chúng ta, giỏi, các ngươi thành công rồi, hơn bốn vạn người, vì lời đồn của các ngươi mà chết hơn một nửa! Thật hung ác.”
“……”
Đồng tử của Chu Phàm co lại. Sao không hiểu ra sao hắn lại thành người của giết minh rồi? Hắn cho dù nói dối thì cùng lắm hắn chỉ muốn giết Sở Vân Hiên để cướp long châu thôi, nhưng sau này hắn cũng đâu có dám?
“Có phải các ngươi hiểu lầm gì không? Ta cố ý tung tin đồn để hại các ngươi? Vậy ta, Hoàng Thiên Lệ, còn có nhiều người như vậy, có cần thiết cùng các ngươi mạo hiểm tính mạng mà đi cùng không?” Chu Phàm hỏi.
“Vậy ngươi giải thích đi, vì sao đường ngươi chỉ khác đường của hắn! Hắn đi con đường nào cũng là an toàn nhất, những hai lần liền! Mà đi theo ngươi thì toàn chuyện xui xẻo, đây là thiên sát Cô Tinh mà ngươi nói sao? Chẳng lẽ không phải ngôi sao may mắn?”
“Đúng đúng.”
Chu Phàm bất lực nhìn về phía Hoàng Thiên Lệ: “Ta cũng không biết rốt cuộc chuyện gì xảy ra, tóm lại ta không thể nào là người của giết minh, Từ hội phó, ngài không tin ta sao?”
“Vậy ngươi cũng nhất định có mục đích nào đó không thể nói ra, nhiều người chết như vậy, ngươi chính là kẻ cầm đầu.” Giang Ảnh bước ra, nói: “Thực ra Chu tổ trưởng, Hoàng Thiên Lệ bọn người hãm hại Sở Vân Hiên, lý do rất đơn giản.”
“Ngươi biết?” Mọi người nhìn về phía Giang Ảnh.
“Bởi vì trong tay hắn có bảo vật!” Giang Ảnh nói. Chuyện này không phải là bí mật gì, rồi mọi người cũng đều biết thôi.
“Cái gì?”
Giang Ảnh tiếp tục nói: “Bảo vật này là long châu.”
“Có chuyện đó sao?”
“Mẹ kiếp! Đúng là thật, vừa rồi có một huynh đệ đi cùng ta đã chết, nhưng hắn nói với ta có long châu!”
“Ta cũng vậy, mấy người họ đi chung, long châu ở ngay trên tay hắn, ta cũng nghe nói.”
“Ta làm chứng, ta tận mắt thấy hắn lấy được long châu.”
“……”
Đám người xôn xao bàn tán.
Chu Phàm cau mày, quát: “Đúng, trên tay hắn đúng là có long châu, thì sao nào?”
“Thì sao?” Từ Hướng Đông ánh mắt đanh lại nhìn Chu Phàm và đồng bọn, nói: “Các ngươi muốn long châu, muốn giết người cướp bảo, nhưng xung quanh toàn là người, cũng không thể ngang nhiên ra tay với đồng tộc được phải không?”
Một cường giả bừng tỉnh đại ngộ: “Cho nên, bọn chúng mới thiết kế hãm hại vị tiểu huynh đệ này, để chúng ta cô lập hắn! Như vậy nhóm bọn chúng sẽ có nhiều cơ hội, thần không hay quỷ không biết giết người đoạt bảo.”
Một cường giả khác: “Hành động như vậy, hèn hạ cực kỳ đáng hận, coi như không phải người của giết minh, cũng không khác gì người của giết minh.”
“Hơn nữa chỉ vì tư dục cá nhân, mà hại chết mấy vạn người! Mấy vạn võ giả đó! Vì bọn chúng mà chết, chúng ta còn bị thương nặng!”
“Hỗn trướng!”
Đám người phẫn hận nhìn Chu Phàm, Hoàng Thiên Lệ và đồng bọn.
Trong mắt Sở Vân Hiên, đám người này nhất định phải diệt trừ. Bản thân bọn chúng đã có ý định giết mình, vậy Sở Vân Hiên liền có lý do để giết chúng. Nếu không diệt trừ, cũng chắc chắn sẽ là một đại phiền phức.
“Hả?” Chu Phàm, Hoàng Thiên Lệ đều ngơ ngác.
“Các ngươi hiểu lầm rồi!” Chu Phàm quát.
Sở Vân Hiên đứng dậy, nhìn về phía Chu Phàm, hỏi: “Chu tổ trưởng, là như thế này sao?”
“Không phải!”
Sở Vân Hiên sau đó nói: “Nếu như các ngươi muốn long châu, có thể nói với ta mà, ta cùng lắm thì cho các ngươi, các ngươi tại sao phải thiết kế hại ta, còn hại chết nhiều người như vậy!”
“Lúc đó ta lấy được long châu, ta còn hỏi các ngươi, ta lấy được là của ta à? Các ngươi đều gật đầu! Nếu như các ngươi không muốn cho ta, vậy tại sao lúc đó lại để ta cầm?”
Sở Vân Hiên tiếp tục nói: “Ta bị các ngươi nói một hồi, thực sự nghi ngờ mình là thiên sát Cô Tinh, một hồi lại nghi ngờ là do mình mà nhiều người chết như vậy, thật sự, vừa rồi ta còn khóc.”
Giang Ảnh: ???
Chu Phàm: ???
Mấy người đi tới bên cạnh Sở Vân Hiên, nhẹ nhàng vỗ vai hắn, an ủi: “Tiểu huynh đệ, không sao đâu, không cần quá buồn, thế giới này chính là như vậy, chân thành đối đãi với người khác không nhất định sẽ đổi lại được sự chân thành.”
“Đúng vậy, hơn nữa ở khắp nơi đều có tính toán và nguy hiểm, ngươi quá đơn thuần, đừng khóc nữa, sau này từ từ làm quen là được.”
“Đúng vậy, như vậy mới có thể trưởng thành được.”
“……”
Sở Vân Hiên ra sức gật đầu: “Cảm ơn mọi người an ủi.”
Chu Phàm: ???
“Ngươi ngươi ngươi!! Sở Vân Hiên! Ngươi không có ý tốt nha ngươi!” Chu Phàm chỉ vào Sở Vân Hiên tức giận nói.
“Chu tổ trưởng, ta còn thật sự nghĩ ngọc ngự linh mà ngươi đưa cho ta, là muốn tốt với ta! Ai ngờ cũng chỉ là lừa ta, là vì để ta lơ là cảnh giác, tin tưởng các ngươi, rồi tìm cơ hội giết ta, cướp long châu, haiz.” Sở Vân Hiên thở dài một hơi nặng nề.
Hoàng Thiên Lệ cũng chỉ vào Sở Vân Hiên gào thét: “Đánh rắm! Mẹ nó ngươi đánh rắm!”
Từ Hướng Đông: “Hắn đánh rắm? Vậy ngươi giải thích cho ta một chút xem, cái thiên sát Cô Tinh mà các ngươi vẫn nói, mang lại xui xẻo, tại sao lần nào hắn chọn đường cũng là an toàn nhất? Ngươi giải thích cho ta nghe xem?”
“Ta... ta...” Hoàng Thiên Lệ ánh mắt đanh lại, tràn đầy sát ý nhìn Sở Vân Hiên: “Lão tử lúc đó nên chơi chết ngươi!”
“Nhìn xem, tên Hoàng Thiên Lệ này tự lộ tẩy rồi! Thật là ác độc, đáng chết, ta thấy Chu Phàm chắc chắn cũng là người của giết minh.”
Hoàng Thiên Lệ nhìn đám người: “Ta xin thề bằng cả tổ tông mười tám đời, ta nói tuyệt đối không phải nói dối! Hắn đang diễn kịch, không phải chúng ta đang hãm hại hắn, mà là hắn đang hãm hại chúng ta!”
Chu Phàm: “Không sai! Bây giờ chính là hắn đang giả vờ hãm hại chúng ta!”
“Các vị, các vị nhất định phải tin tưởng ta! Hắn mới là kẻ ác độc nhất, hắn mới đáng chết, các người đi theo hắn, chắc chắn phải chết!”
“Chắc chắn phải chết? Từ ban đầu ngươi cứ luôn nói như vậy, rốt cuộc đi theo ai thì chắc chắn phải chết, rốt cuộc là ai đang hại chúng ta, coi mắt chúng ta mù, coi chúng ta là đồ đần chắc?”
Lúc này, một nam sinh đứng lên: “Các vị, tôi xin nói một câu được không?”
Mọi người nhìn về phía hắn.
Hắn nói: “Việc Chu tổ trưởng và đồng bọn nói Sở Vân Hiên ác độc, nói Sở Vân Hiên hãm hại bọn họ, tôi có lý do để không tin.”
“Hả? Lý do gì?” Từ Hướng Đông hỏi.
Nam tử nói: “Tôi là người của Thiên Hoa thành phố, thời gian trước, ban ba trung cấp của Thiên Hoa đại học đi ra ngoài lịch luyện, gặp phải mấy tên Huyền Thiên cảnh, Thần Thông cảnh U Minh Tà Hổ, lúc đó chính là Sở Vân Hiên, một võ giả Huyền Thể cảnh, chắn trước mặt mọi người, dẫn Thần Thông cảnh U Minh Tà Hổ đi!”
“Hỏi một người như vậy, có ác độc không? Hắn sẽ hãm hại người khác sao?”
Hoa —— Đám người xôn xao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận