Không Có Thi Lên Đại Học Ta Đây, Không Thể Làm Gì Khác Hơn Là Lựa Chọn Đồ Thần

Chương 359: Nhân tâm tan rã

Chương 359: Nhân tâm tan rã
Thượng Quan Nguyệt liếc nhìn điện thoại. Không có tín hiệu. Việc này ngược lại là bình thường. Dị thú xuất hiện, Linh Bảo sắp ra đời, tín hiệu bị nhiễu loạn cũng không có gì lạ.
"Được rồi được rồi."
Thượng Quan Nguyệt từ bỏ. Coi như đám sát Minh này có gì động tĩnh, thì cũng có thể gây ra được bao nhiêu chuyện? Mấu chốt, ngoài Thần Thủ Sử bọn họ ra, còn có nhiều võ giả gia tộc đến như vậy. Lại là Thiên Tôn cảnh, lại là Thần Hoàng cảnh. Cho dù có vấn đề gì, những người này chiến lực vẫn rất đáng gờm. Cho nên, bây giờ mấu chốt, có lẽ phải nghĩ cách khiến những người này tranh giành Linh Bảo, không nên đánh nhau.
Hồ Tôn Soái đi tới.
"Xem đi, những võ giả gia tộc này đều tới, còn có gì phải lo lắng chứ?"
Thượng Quan Nguyệt không trả lời.
"Trước tiên giải quyết dị thú rồi tính."
Lúc này, một thân ảnh lóe lên tới. Trên lưng hắn, cõng một người toàn thân là máu.
"Lý Cần!"
Hồ Tôn Soái con ngươi co rút lại, vội vàng ngồi xổm xuống xem xét vết thương của hắn.
"Chuyện gì xảy ra? Nhanh, mau gọi người, Mộc Thuộc Tính, Thủy Thuộc Tính, hỗ trợ chữa trị!" Hồ Tôn Soái hô lớn.
"Ta thử một chút."
Hải Kim Bình đi tới, sức mạnh chữa trị Mộc Thuộc Tính phóng thích. Sau đó hắn lắc đầu: "Không được, thương thế quá nặng, hết cách xoay chuyển."
"Lý Cần là Pháp Tắc cảnh thập tinh mà!"
Hải Kim Bình nói: "Vậy chỉ có thể nói, dị thú này là Lĩnh Vực cảnh."
Thượng Quan Nguyệt sau đó nói: "Tất cả tổ trưởng nhanh chóng lên núi, bảo tất cả mọi người trên núi xuống, trước mắt không cần tìm kiếm, tránh tổn thất không cần thiết."
Thực lực dị thú so với bọn họ tưởng tượng có thể mạnh hơn một chút. Mấu chốt, năng lực ẩn nấp và thuấn sát của nó cũng vượt quá tưởng tượng của mọi người.
"Được."
"Truyền lệnh xuống, tất cả mọi người rời khỏi trên núi, xuống chân núi tập trung!"
"Tất cả mọi người, từ trên núi xuống, chân núi tập trung!"
Có người hội tụ sức mạnh vào trong thanh âm la lớn.
Cùng lúc đó. Sở Vân Hiên bọn hắn cũng đang tìm kiếm. Cũng thường xuyên có thể gặp được người đi ngang qua.
"Thật là đúng dịp."
Thẩm Lâm Phong dẫn theo mấy người đụng phải Sở Vân Hiên bọn hắn, sau đó nói: "Bên kia không cần đi, đã điều tra rồi, không thấy bất kỳ manh mối nào, bất quá ta đề nghị các ngươi nên quay về đi, vừa rồi Thiên Hoa Tổ Lý Cần bị thương hôn mê, hắn là Pháp Tắc cảnh thập tinh, nếu như các ngươi gặp phải dị thú, khả năng cao không phải đối thủ."
"Pháp Tắc cảnh thập tinh gặp chuyện không may sao?" Liễu Gia nhíu mày.
"Ừm, phải có Lĩnh Vực cảnh dẫn đội trong đội ngũ mới có thể an toàn hơn, Thượng Quan tổ trưởng đâu?"
Vèo ——
Thượng Quan Nguyệt lóe đến bên cạnh bọn họ.
"Rút lui trước, xuống dưới chân núi tập trung, chờ đợi Linh Bảo hiện thế."
Thượng Quan Nguyệt nói.
"Được."
Rất nhiều người cũng nhao nhao tập trung xuống dưới chân núi. Đại khái nhìn qua. Bốn, năm ngàn người quả thật là có.
"Trên núi còn có người không?" Thượng Quan Nguyệt hỏi.
"Đã lục soát một lần, không thấy, nhưng có lẽ có một số người đơn độc không tin tà vẫn còn trên núi."
"Lĩnh Vực cảnh Thần Thủ Sử, lại lên núi tìm một lần, bọn hắn rất nguy hiểm."
"Được."
Ánh mắt Sở Vân Hiên đảo qua một vòng. Người của sát Minh, thật không ít. Nhưng mà, còn lại thông tin, hắn cũng không biết. Bởi vì những người của sát Minh này, bọn hắn cũng không rõ ràng đến đây để làm gì. Bọn hắn chỉ là nghe lệnh làm việc.
Thực lực dị thú, năng lực che giấu có chút vượt quá tưởng tượng của bọn họ. Cho nên, bọn hắn ngay từ đầu không nên đi lên núi tìm kiếm. Nên ở dưới chân núi chờ dị bảo xuất thế, như vậy dị thú nhất định sẽ lộ diện. Bây giờ, cũng chỉ có thể như vậy.
Hải Kim Bình chắp tay thản nhiên nói: "Các vị tam đại thế lực, còn có nhiều Huyền Thiên cảnh, Thần Thông cảnh võ giả như vậy, ta cảm thấy các ngươi có thể rời đi, dị thú giao cho chúng ta là được rồi."
"Lời Hải lão ta tán thành, các ngươi Thần Thủ Sử cũng chỉ là một đám trẻ tuổi, tuy thực lực không tệ, nhưng mà có chúng ta những Thiên Tôn cảnh ở đây, cần gì các ngươi ra tay? Bây giờ không cần đến các ngươi."
"Linh Bảo mà nói, tự nhiên cũng sẽ ở trong tay những người chúng ta."
"..."
Hồ Tôn Soái nói: "Các vị tiền bối võ giả gia tộc, đây là chức trách của tam đại thế lực ta."
"Chức trách thì là chức trách, nhưng bây giờ tình huống không phải tương đối đặc thù sao? Nhiều người không liên quan đến vậy, dị thú thực lực ít nhất là Lĩnh Vực cảnh, làm không tốt thậm chí là Thiên Tôn cảnh, các ngươi giải quyết được sao? Chúng ta cũng là thành viên Nhân tộc, thành viên võ giả gia tộc, giữ gìn yên ổn cho Nhân tộc cũng là trách nhiệm của chúng ta, việc này, giao cho chúng ta những người ở đây mạnh hơn là được rồi."
"Ừm, đều về đi."
Đinh Vân Thanh nhìn về phía Sở Vân Hiên, hỏi: "Nói có lý thật, chúng ta ở lại nơi này dường như thực sự không cần thiết."
Lúc này, một người đàn ông đứng dậy.
"Lời nói cũng không thể nói như vậy chứ?"
Ánh mắt mọi người nhìn về phía hắn.
Nam tử nói: "Mọi người không quản xa xôi ngàn dặm đi tới đây, không phải là vì Linh Bảo sao? Mọi người đều biết có nguy hiểm, nhưng đây là chính chúng ta lựa chọn, Linh Bảo rơi vào tay ai thì xem bản lĩnh, Hải lão bảo chúng ta rời đi, có phải hơi ích kỷ không?"
"Nói không sai, dựa vào cái gì mà chúng ta phải rời đi? Mọi người đều bình đẳng, ta ngược lại không đi."
"Không đi, tới rồi thì tới rồi, dựa vào cái gì phải đi?"
"Chúng ta đều dựa vào bản lĩnh thôi, cảnh giới thấp, không có nghĩa là không có cơ hội lấy được Linh Bảo, cái đó cũng không thể ta lấy được Linh Bảo, các ngươi thấy ta cảnh giới thấp, muốn cướp từ tay của ta chứ? Trước mặt nhiều người của tam đại thế lực như vậy, các ngươi những tiền bối, chắc cũng sẽ không làm loại chuyện hạ lưu này chứ?"
"..."
Người đứng ra phản bác Hải Kim Bình càng ngày càng nhiều. Một số người vốn định rời đi, bị kích động như vậy, cũng đều không muốn đi nữa.
"Hừ!"
Hải Kim Bình hừ lạnh một tiếng: "Vậy được, vậy lát nữa gặp nguy hiểm, các ngươi đừng trách chúng ta không ra tay bảo hộ, đây là các ngươi tự lựa chọn, sống hay chết, đều là do chính các ngươi chọn!"
"Vậy thì không nhọc các hạ phí tâm." Nam tử nói.
Sở Vân Hiên âm thầm đánh giá. Theo thông tin nhận được thì nam tử kích động mọi người không rời đi là người của sát Minh. Hắn không biết mục đích của người này. Nhưng hắn cũng chỉ là nghe lệnh làm việc. Mục đích của hắn chính là không để mọi người rời đi. Về phần tại sao, hắn cũng không biết.
Cho nên Sở Vân Hiên cũng không thăm dò được gì. Chắc chắn phải có một người có thể biết rõ ngọn nguồn của sát Minh trong đám này! Sở Vân Hiên phải tìm người đó ra!
"Ta đi loanh quanh chút."
Sở Vân Hiên nói với Thượng Quan Nguyệt xong, rồi chậm rãi đi trong đám người. Hắn chủ yếu dồn lực chú ý vào những người có tuổi lớn hơn. Bởi vì người như vậy, cảnh giới thường sẽ cao hơn. Người của sát Minh thật không ít. Nhưng mà, sao bọn họ lại không biết tập kết tới đây để làm gì?
Trong đám người. Một thân ảnh không nổi bật, thu hút được sự chú ý của Sở Vân Hiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận