Không Có Thi Lên Đại Học Ta Đây, Không Thể Làm Gì Khác Hơn Là Lựa Chọn Đồ Thần

Chương 138: Nội gian

Chương 138: Nội gián
Trong phòng họp. Mọi người cũng trở nên ồn ào. Náo nhiệt chỉ trích. Nhắm vào chuyện này, mọi người trong lòng đều có oán khí. Mặc dù mấy trăm ngàn người vẫn còn sống. Nhưng bởi vì nguyên nhân phản đồ. Chết mất mấy vạn người! Mấy vạn người này, là thuộc hạ của những cao tầng tại chỗ này. Thậm chí có quan hệ rất tốt, đặc biệt coi trọng. Mọi người bây giờ nhìn ai cũng giống như là phản đồ. Cho nên, khi một người chỉ trích, những người khác tự nhiên đứng lên công kích.
“Yên tĩnh.”
Khương Văn Chu quát to một tiếng. Đám người yên tĩnh trở lại.
“Lời Lưu chỉ huy phó nói không sai, những người khác nói cũng đều không sai, mọi người trước tiên yên lặng một chút.”
Khương Văn Chu tiếp tục nói: “Người nhất định có thể tra ra được, nếu muốn người không biết trừ phi mình đừng làm, nhưng mà nghi ngờ lẫn nhau vô căn cứ thì hoàn toàn không cần thiết.”
“Biết rõ.”
“Chuyện thứ hai tiếp theo……”
Sở Vân Hiên lúc này đứng lên.
“Tổng chỉ huy.”
“Ừ? Sở huynh đệ, có chuyện cứ nói.”
“Vì sao không thừa dịp tất cả mọi người ở đây, căn cứ vào manh mối ta cung cấp, ngay bây giờ trực tiếp tìm ra gián tế?”
Một câu của Sở Vân Hiên, khiến đám người ngây ra.
Khương Văn Chu nhanh chóng nháy mắt với Sở Vân Hiên.
Sở Vân Hiên nhìn thấy ánh mắt Khương Văn Chu, sau đó nói: “Ngượng ngùng, ngượng ngùng, không có gì, là ta đường đột.”
Nói xong, Sở Vân Hiên ngồi xuống.
Thật ra vừa rồi, Khương Văn Chu đã gửi tin nhắn cho Sở Vân Hiên, để Sở Vân Hiên phối hợp hắn. Mà Khương Văn Chu nháy mắt, cũng là giả bộ, đang diễn kịch cùng Sở Vân Hiên.
Mục đích rất đơn giản.
Bởi vì Sở Vân Hiên đuổi theo Yêu tôn, ai cũng không biết sau này xảy ra chuyện gì. Như vậy, dựa vào trò hề vừa rồi của hai người, sẽ khiến mọi người hoài nghi một việc. Có phải Sở Vân Hiên đã có được thông tin về thân phận nội gián từ miệng Yêu tôn hay không. Thân phận này có thể không rõ ràng, chỉ là có đầu mối. Nhưng có thể căn cứ vào đầu mối này, để xác định thân phận nội gián. Vậy, tên nội gián này ở hiện trường, hắn sẽ ra sao?
Hắn sẽ lo lắng xác thực là như vậy.
Đồng thời, việc Khương Văn Chu nhanh chóng nháy mắt với Sở Vân Hiên sẽ khiến hắn càng cảm thấy chuyện này chân thực. Hắn đồng thời cũng có thể biết một việc, vì sao Khương Văn Chu lại nháy mắt ra hiệu cho Sở Vân Hiên không nên nói chuyện này ra. Bởi vì không có chứng cứ. Cho dù thông qua manh mối xác định được nội gián là người nào đó. Vậy chứng cứ đâu? Không có chứng cứ, đây chỉ là lời nói của một bên. Không có chứng cứ, cho dù Sở Vân Hiên cung cấp manh mối chỉ hướng đến mình, cũng vô ích. Cho nên, điều Khương Văn Chu cần hơn là, biết được chuyện này, biết ai là nội gián. Nhưng trước tiên không hành động, tìm được chứng cứ phản tộc của nội gián rồi mới ra tay. Bởi vậy, không thể để lộ thông tin, không thể đánh rắn động cỏ.
Đây là nội gián nghe và thấy được màn vừa rồi của Sở Vân Hiên và Khương Văn Chu, trong nháy mắt phản ứng lại mọi việc.
“A ha ha ha, không sao, vậy tiếp tục đi, tổng chỉ huy, ngài mời.” Tần Phong cũng vội vàng cười ha hả, ra vẻ như cố ý muốn bỏ qua chuyện này.
Trong lòng tên nội gián, càng thêm chắc chắn!
Chuyện này, chỉ sợ chỉ có ba người Sở Vân Hiên, tổng chỉ huy và Tần Phong biết. Nhưng bây giờ, vì Sở Vân Hiên nhất thời xúc động, hoặc có lẽ là, tuổi còn quá nhỏ, suy nghĩ không toàn diện. Thấy Khương Văn Chu dừng chủ đề phản đồ, nhất thời cấp bách. Cấp bách rồi, liền nghi hoặc tại sao không trực tiếp xác nhận tại chỗ thông qua manh mối?
“A! Cái tên Sở Vân Hiên này, cuối cùng vẫn là còn trẻ quá, vậy bây giờ ta đã đoán được hết thảy, ta càng không thể phạm sai lầm.”
Một người nghĩ như vậy trong lòng...
Hội nghị kết thúc. Đám người cũng nhao nhao rời đi. Mà Sở Vân Hiên và Uông Tiểu Miêu, lại lén lút đi đến một căn phòng trong cao ốc quang tử. Trong phòng, mấy chục người đang nghe lén cái gì.
“Diễn rất không tệ!”
Khương Văn Chu cười vỗ vỗ vai Sở Vân Hiên.
“Tổng chỉ huy, diễn xuất của ngài mới ngầu, cái vẻ lén la lén lút nháy mắt ra hiệu cho ta đừng nói tiếp ấy, đơn giản giống y như thật.” Sở Vân Hiên cười nói.
“Ha ha ha.”
Sau đó Khương Văn Chu nhìn về phía Uông Tiểu Miêu, nói: “Tiểu Miêu, phát minh của ngươi cũng không tệ, kế tiếp, hi vọng có thể giống như chúng ta dự liệu.”
“Ừ!” Uông Tiểu Miêu gật đầu một cái.
Phát minh của Uông Tiểu Miêu, thực ra là một loại máy nghe trộm hạt bụi nhỏ. Máy nghe trộm này có kích thước nhỏ như một chấm nhỏ do bút bi để lại trên giấy, lại trong suốt. Và còn một điểm rất lợi hại. Thứ này đặt trên ghế sẽ dính rất chắc. Thế nhưng một khi chạm vào vải, nó sẽ dính chặt vào vải. Nói cách khác, bây giờ trên mông mỗi người trong hội nghị đều có một máy nghe trộm hạt bụi nhỏ.
Sở Vân Hiên cũng có một nhận thức rõ hơn về Uông Tiểu Miêu. Cô còn trẻ, nhưng cô đã phát minh ra rất nhiều thứ. Những thứ này, không nói có thể nâng trình độ khoa học kỹ thuật của nhân loại lên một tầm cao mới. Ít nhất cũng làm được những gì mà rất nhiều người khác trước mắt không thể làm được. Cô ấy thực sự rất ngầu! Người của tam đại thế lực, thậm chí đánh giá cô ấy là bộ não mạnh nhất của loài người. Mà cô mới 14 tuổi.
Mà thông qua việc Sở Vân Hiên và Khương Văn Chu diễn kịch trong hội nghị. Mục đích của bọn họ thực ra rất đơn giản. Hi vọng tên phản đồ cho rằng bọn họ đang nắm giữ một loại manh mối nào đó của hắn. Không có động thủ, thứ nhất là có thể manh mối vẫn chưa xác định chỉ hướng đến hắn, vẫn không biết là ai. Thứ hai chính là không có chứng cứ. Như vậy, bây giờ hắn sẽ làm gì? Tuyệt đối không phải là từ chức. Lúc này ai từ chức, ai đột nhiên biến mất, về cơ bản sẽ khoá chặt người đó. Việc hắn muốn làm đó là liên hệ với đầu mối của Yêu tộc, hỏi thăm hắn xem, trước đây Sở Vân Hiên đuổi theo Yêu tôn kia, hắn có thể cung cấp cho Sở Vân Hiên những manh mối liên quan gì về mình. Manh mối có thể là một chỗ nào đó có nốt ruồi. Thuận tay trái, các loại. Chắc chắn là những loại manh mối như vậy. Hắn sẽ đi xoá những manh mối này. Đây là việc hắn nhất định phải làm.
Một lát sau.
Một thân ảnh trở về nhà.
“May mắn tên Sở Vân Hiên này là một tên ngốc, bây giờ xem ra, manh mối hẳn là vẫn chưa khóa chặt ta.”
“Nhưng, loại sai lầm cấp thấp này, Sở Vân Hiên sẽ phạm phải, Khương Văn Chu và Tần Phong chắc không thế.”
“Thôi vậy, vì lý do an toàn, nhất định phải liên lạc một chút, xác định xem lúc đó Sở Vân Hiên đuổi theo Yêu tôn nào, hắn có biết một vài manh mối đặc thù nào của ta không, ta sẽ đi xoá bỏ hoặc loại bỏ những đặc thù này.”
Tiếp đó, hắn lấy một khối tinh thạch từ trong giới chỉ không gian, dùng sức bóp, tinh thạch vỡ vụn. Cùng lúc đó, một hình ảnh đen kịt xuất hiện trong không khí trước mặt hắn.
“Nói.”
Bên trong truyền đến một giọng nói.
“Yêu Hoàng đại nhân, chuyện là như thế này...”
Hắn đem sự tình nói ra.
“Cho nên, để ẩn mình tốt hơn, ta cần biết lúc đó Sở Vân Hiên đuổi theo Yêu Tộc vị Yêu tôn nào, hắn có biết một vài manh mối đặc thù nào của ta không, ta sẽ đi xóa bỏ hoặc loại bỏ đặc thù này.”
Đối phương trầm mặc mấy giây.
“Mau chạy đi.”
Tiếp đó, hình ảnh biến mất.
“A?”
Sưu —— ngay lúc này, hắn đột nhiên cảm nhận được một luồng sức mạnh không gian.
“Nguy rồi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận