Không Có Thi Lên Đại Học Ta Đây, Không Thể Làm Gì Khác Hơn Là Lựa Chọn Đồ Thần

Chương 52: Ám sát Sở Vân Hiên

Chương 52: Ám s.á.t Sở Vân Hiên
Sở Vân Hiên chỉ có thể nói, cái hệ thống Âu thần này thực sự có chút vô não. So với hắn tưởng tượng còn quá đáng hơn. Căn bản không ăn thua được. Mà gã Ma tử trơ mắt nhìn Sở Vân Hiên, đem 500 vạn thẻ đánh bạc trước mặt mình lấy đi. Hắn còn có chút không dám tin. Mãi đến khi hắn nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp, một mặt lấy lòng kéo tay Sở Vân Hiên, hai người nghênh ngang rời đi, hắn mới hồi phục tinh thần.
“Thảo!” Ma tử tức giận mắng một tiếng. Hắn sau đó trừng mắt liếc ả mỹ nữ nhà cái kia. “Ngươi muốn c.h.ết sao?” Ma tử khẽ quát. “Ta... Điều khiển từ xa... Giống như hỏng rồi.” Người phụ nữ có chút hoảng sợ trả lời. “Cỏ! Mẹ nó ngươi chờ c.h.ết đi.” Ma tử chỉ vào mặt ả buông lời tàn nhẫn. Lúc này, ánh mắt hắn nhìn thấy một người đàn ông. “Lão bản.” Nhìn thấy người kia, Ma tử bước nhanh tới.
“Đẹp trai quá đi! Tiểu Hiên Hiên, ngươi quá tuấn tú rồi!” Tiêu Thất Nguyệt kéo tay Sở Vân Hiên, hăng hái tán dương. Sở Vân Hiên cười cười, vừa định nói gì, trước mắt có một người đàn ông hơi cười đứng đó. “Huynh đệ, đánh cược một ván không?” Người đàn ông cười hỏi. Ma tử từ xa đi tới thấy vậy, cũng thở phào nhẹ nhõm. Nếu lão bản định tự mình ra tay, vậy thì không có vấn đề gì. Sở Vân Hiên nói: “Thấy đủ thì thôi, không chơi.” Trần Kiệt lại không nhanh không chậm: “Ngươi có 1000 vạn thẻ đánh bạc đúng không? Ta dùng 2000 vạn cùng 1000 vạn của ngươi đặt cược, vậy thì chơi không?” Sở Vân Hiên cùng Tiêu Thất Nguyệt liếc nhau. Tiêu Thất Nguyệt ghé vào tai Sở Vân Hiên nhỏ giọng nói: “Có bẫy.” Trò chơi vận may, hắn dựa vào cái gì muốn bỏ thêm 1000 vạn cùng bọn họ đánh cược? Vậy thì có nghĩa là hắn tự tin có thể thắng. Có điều, trò chơi vận may, ai dám chắc mình sẽ thắng được chứ? Trừ phi, hắn có t.h.ủ đ.o.ạ.n gì.
Trần Kiệt cười: “Đừng hiểu lầm, hôm nay tay ta hên thôi, chính là có tự tin này, sao nào? Dám không?” Sở Vân Hiên gật đầu: “Vậy thì chơi thôi.” Tiêu Thất Nguyệt nhíu mày. Không ổn rồi. Đây chẳng phải là cái bẫy rõ ràng sao? “Hào sảng! Mời.” Trần Kiệt cười, sau đó quay người.
Rầm – Lúc này, vừa hay một nữ sinh va vào hắn. “Xin lỗi, xin lỗi.” Nữ sinh liên tục nói xin lỗi. Trần Kiệt lộ vẻ giận dữ: “Có mắt không đấy.” “Xin lỗi, tôi vội đi lấy tiền.” “Đi đi.” Trần Kiệt nói xong, sau đó cùng Sở Vân Hiên ngồi xuống hai bên bàn đánh bạc. “Vẫn là đơn giản nhất đoán lớn nhỏ, được không?” Trần Kiệt nhìn Sở Vân Hiên cười hỏi. Sở Vân Hiên gật đầu: “Không vấn đề.”
Xoẹt xoẹt xoẹt – Nữ nhân chia bài lắc xong xúc xắc rồi chụp lên bàn. “Ngươi trước nhé?” Trần Kiệt mỉm cười nhìn Sở Vân Hiên hỏi. “Ngươi nếu muốn thì cũng không có vấn đề gì.” Sở Vân Hiên đáp. “Vậy ngươi đi đi.” Sở Vân Hiên đẩy 1000 vạn thẻ đánh bạc ra. “Tất tay, đặt lớn.” Tiêu Thất Nguyệt lộ vẻ lo lắng. Chuyện này quá rõ ràng là một cái bẫy rồi. Sở Vân Hiên chắc chắn thua. “Tiểu Hiên Hiên, hay là bỏ qua đi.” Tiêu Thất Nguyệt nhắc nhở lần nữa. “Không sao đâu.” Sở Vân Hiên lắc đầu nói. Trần Kiệt đẩy kính lên. Kính mắt của hắn cũng là loại đặc chế. Có thể nhìn thấy số điểm xúc xắc bên trong. 4, 5, 6, đúng là lớn. Nhưng mà... Trần Kiệt tự tin cười, đẩy 2000 vạn thẻ đánh bạc ra: “2000 vạn, vậy ta đành phải mua nhỏ thôi.” Sau đó, hắn vắt chéo chân, dựa lưng vào ghế, khóe miệng hơi nhếch lên. Rất tự nhiên nhét hai tay vào túi áo khoác. Đột nhiên, hắn khẽ nhíu mày. Tay trong túi mò mấy lần. Đồ đâu? Cái điều khiển từ xa trong túi của hắn đâu? Hả? Hắn còn định để tay trong túi, ấn nút điều khiển từ xa, thay đổi số điểm bên trong xúc xắc. Nhưng, cái điều khiển từ xa của mình sao không thấy? Hắn luôn bỏ trong túi. Thậm chí lúc nãy hắn còn kiểm tra một chút. Đúng là ở đó mà. Trần Kiệt mắt trần có thể thấy có chút hoảng loạn.
Đột nhiên, hai mắt hắn dừng lại. Hắn dường như đã nghĩ ra điều gì. Người phụ nữ kia! Người phụ nữ vừa nãy bất cẩn đụng phải mình! Cô ta là một kẻ trộm! Cô ta đánh bậy đánh bạ trộm mất cái điều khiển từ xa trong túi của mình rồi?
Tách tách tách – Trong túi, tay của hắn siết chặt.
Nhà cái cũng không do dự trực tiếp mở xúc xắc ra. 4, 5, 6, lớn! Nhà cái ngơ ngác. Sao lại ra lớn? Lẽ nào lão bản không đổi số điểm bên trong thành nhỏ sao?
Oa – Đám con bạc xung quanh trố mắt, nhao nhao ghen tị nhìn phía trước. “Hả?” Tiêu Thất Nguyệt cũng ngơ ngác. Cô nàng liếc mắt nhìn người đàn ông trước mặt Sở Vân Hiên kia. Thời đại này đúng là có tên khờ thật sao? Hắn thật sự vì cảm thấy mình may mắn, nên mới dám dùng 2000 vạn đặt cược với 1000 vạn? Hắn không có t.h.ủ đ.o.ạ.n gì sao? Hả?
Sở Vân Hiên cười, gom hết thẻ đánh bạc về trước mặt mình: “Ai nha, xem ra vận may của các anh cuối cùng vẫn kém tôi một chút.” “Tiếp tục không?” Trần Kiệt hỏi. “Không chơi, có việc.”
Chỉ chốc lát sau, Sở Vân Hiên cầm ba mươi triệu thẻ cùng Tiêu Thất Nguyệt vui vẻ đi ra ngoài. “Lão bản, tiền...” Ma tử ở bên cạnh Trần Kiệt nhỏ giọng hỏi. Trần Kiệt nheo mắt: “Ngươi theo hắn đi, tìm cơ hội xử lý, mang tiền về.” “Vâng!”
Lúc này, một bóng người đi tới. “Anh.” Trần Dương nhìn Trần Kiệt gọi một tiếng. “Ừm.” Trần Kiệt gật đầu. “Sở Vân Hiên đến đây làm gì?” Trần Dương hỏi. “Sở Vân Hiên? Ngươi biết sao?” Trần Kiệt nhìn em trai mình. Trần Dương nghiến răng cúi đầu liếc nhìn nơi tiểu huynh đệ đã mất! “Chính hắn làm hại ta ra nông nỗi này!”
Trần Kiệt bừng tỉnh ngộ ra. “Chính là hắn? Vậy thì tốt rồi, Ma tử đã theo đến tìm cơ hội xử lý hắn.” Trần Kiệt nói. Trần Dương mắt sáng lên. “Vừa hay, ta cũng đang tìm g.i.ế.t m.ư.ơ.n người đi xử hắn, tốn không ít tiền thuê, có điều mấy ngày rồi vẫn chưa thấy động tĩnh gì, đoán chừng bọn chúng cũng đang tìm cơ hội.” Trần Dương nói. “Vậy ta bảo Ma tử trở về.” Trần Kiệt đáp. Trần Dương lắc đầu: “Anh, không cần, Ma tử nếu có thể ra tay, vậy cũng rất tốt.” “Ừm, cô gái bên cạnh hắn là ai?” Trần Kiệt hỏi. “Không nhìn rõ, Sở Vân Hiên anh còn không biết sao? Bên cạnh hắn thiếu gì phụ nữ chứ.”
Trần Kiệt gật gù: “Cũng phải, tuy Sở Vân Hiên một chiêu đánh bại Huyền Thiên, Ma tử chỉ là Huyền Thể cảnh Cửu Tinh, nhưng hắn tìm cơ hội tập kích bất ngờ, hoàn toàn có thể nhẹ nhàng t.h.u.ấn s.á.t Sở Vân Hiên.” “Đúng đó!” Trần Dương mắt sáng lên, liên tục gật đầu.
“Oa ca ca két! Tiểu Hiên Hiên, 30 triệu! 30 triệu đó nha!” Tiêu Thất Nguyệt mắt phát sáng. Sở Vân Hiên cười hỏi: “Chừng này đi chợ đen đủ chưa?” “Cái đó còn phải xem ngươi muốn mua gì, đưa tay cho bản tiên nữ.” Sở Vân Hiên nghi ngờ đưa tay ra. Sau đó, Tiêu Thất Nguyệt nắm lấy tay Sở Vân Hiên xoa tới xoa lui. “Dính dính chút hên, hi hi hi.” Sở Vân Hiên: “...” “Đi xem hàng thôi.” “Hừ hừ, quá đẹp, quá đẹp!”
Giờ khắc này, ở chỗ tối. Một người đội mũ lưỡi trai đang ngồi hút thuốc trên ghế dài. Tổ chức tà ác của Nhân tộc, thành viên g.i.ế.t m.ư.ơ.n. Cùng ác nhân Lý Vi Dân ở Địa Cầu cùng một thế lực. Chỉ là, 90% thành viên g.i.ế.t m.ư.ơ.n, bình thường cũng chỉ là một thành viên bình thường trong thành phố. Ở giữa đám người căn bản không tìm ra được.
Ánh mắt người đàn ông lại dán chặt vào Sở Vân Hiên. Sau đó hắn nói vào tai nghe: “Sở Vân Hiên đã xuất phát.” Trong tai nghe truyền đến giọng nói: “Đi đâu rồi?” “Tạm thời chưa xác định.” “Tiếp tục theo dõi, chủ thuê muốn m.ạ.n.g của hắn, đã kéo mấy ngày rồi, hôm nay nhất định phải ra tay.”
Người đội mũ lưỡi trai nói: “Bọn họ dường như... đi chợ đen.” “Chợ đen à? Chỗ đó đông người, ngươi tìm cơ hội tiêu diệt hắn.” Người đội mũ lưỡi trai lẩm bẩm: “Dùng cách gì đây?” “Tu vi của hắn chưa tới Huyền Thiên cảnh, cảnh giới này, nếu không dùng linh lực phòng ngự, thể phách có hạn, d.ụ.n.g đ.ạ.n là cách đơn giản nhất.” “Ừm.” Sau đó, người đội mũ lưỡi trai đứng dậy đi tới...
Bạn cần đăng nhập để bình luận