Không Có Thi Lên Đại Học Ta Đây, Không Thể Làm Gì Khác Hơn Là Lựa Chọn Đồ Thần

Chương 712: tiền tuyến

Chương 712: Tiền tuyến
Việc Sở Vân Hiên muốn đối phó Trương Thu Mạt thật sự là quá lớn. Đến lúc đó tất cả mọi người sẽ biết. Cho nên, Sở Vân Hiên không cần thiết phải nói với bất kỳ ai.
Ăn cơm xong.
Sở Vân Hiên cùng Lâm Nhã Nhi ngồi ở trên ghế salon trò chuyện.
Hàn huyên hồi lâu.
Lâm Nhã Nhi nói: “Hiện tại trên người ngươi có tin tức về pháp tắc ai cũng biết, còn có thiên hồn địch, đồng thời... Nếu ta đoán không sai, thanh kiếm kia trong tay ngươi là Thiên Tinh đúng không?”
“Tiểu Nhã Nhi, ngươi vậy mà biết Thiên Tinh?”
Lâm Nhã Nhi gật đầu: “Cũng là vô tình biết được, cho nên Yêu tộc ra tay với ngươi, mục đích không chỉ có pháp tắc mà còn có Thiên Tinh, mà Nhân tộc bên này, người biết Thiên Tinh chắc chắn cũng có.”
Sở Vân Hiên gật đầu.
Lâm Nhã Nhi tiếp tục nói: “Vẫn là câu nói kia, lòng phòng bị người không thể không có, nhất là dưới sự dụ dỗ của lợi ích lớn và thực lực tăng lên, có những người nhìn có vẻ vô hại, hắn có khả năng còn nguy hiểm hơn cả Yêu tộc và Ma tộc.”
“Tiểu Nhã Nhi, ta biết mà, ngươi cho rằng ta ở Tội Ác Chi Đô mấy năm qua là uổng công lăn lộn à?” Sở Vân Hiên cười híp mắt kéo tay nàng nói. Sau đó xoa nhẹ bàn tay mềm mại của Lâm Nhã Nhi.
Thật trơn láng.
Lâm Nhã Nhi cũng không từ chối. Mà tiếp tục nhắc nhở: “Tội Ác Chi Đô, là nơi mà ai cũng biết một khi bước vào thì rất nguy hiểm, không thể tin tưởng bất kỳ ai, đó là cái nguy hiểm đã biết, còn ở đây, ta nói là nguy hiểm không biết.”
“Được.” Sở Vân Hiên gật đầu đáp lại.
“Còn nữa, Tống Thư Hằng bây giờ đã là giáo chủ Thiên Dương Giáo, thực lực cũng rất mạnh, hắn... Nếu ta đoán không sai, hẳn là kế thừa cuồng ma lực lượng.”
Sở Vân Hiên nhíu mày: “Cuồng ma, ta nhớ trước đó thánh di chi địa bộc phát ra cuồng ma lực lượng, đúng rồi, chính là hắn.”
“Có lẽ vậy.” Lâm Nhã Nhi gật đầu.
“Hắn ngươi cũng phải cẩn thận, việc ngươi đến Tội Ác Chi Đô chính là do hắn hãm hại, thực lực của ngươi thì ta không lo, nhưng minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, ta lo là một chút âm mưu quỷ kế.” Đôi mắt đẹp của Lâm Nhã Nhi nhìn Sở Vân Hiên.
“Yên tâm đi, ta thông minh hơn ngươi nghĩ nhiều.”
“Ta biết, ta chỉ nhắc nhở ngươi một chút, như cái Trương Thu Mạt này.”
Lâm Nhã Nhi do dự một chút, nói: “Ngươi không nhìn ra có vấn đề sao?”
Sở Vân Hiên nói: “Có.”
Lâm Nhã Nhi: “Ai không biết ngươi chiến lực siêu quần, ai không biết phải báo cáo với điện chủ, nhưng vì sao hết lần này đến lần khác lại là hắn đi báo cáo với điện chủ, đưa ra đề nghị cho rằng ngươi đi đệ nhất chiến khu sẽ tốt hơn? Bất kỳ ai cũng không đến lượt hắn, vì hắn là người của Thẩm Phán hội, thậm chí không phải là người của Thần Minh.”
“Cho nên, ta sẽ nghi ngờ hắn có ý đồ khác, thêm vào nữa, ở thiên Võ đại hội, ngươi bị một võ giả thuộc tính Ám rất mạnh ám sát, mà hắn vừa khéo lại là thuộc tính Ám.”
Sở Vân Hiên cười: “Mấy chuyện đó ta biết mà.”
“Biết chắc chứ?”
“Biết chắc, ta thề.” Sở Vân Hiên nói.
Lâm Nhã Nhi gật đầu: “Vậy là tốt rồi, cho nên ngươi nhất định phải đề phòng với bất kỳ ai, vì bây giờ ngươi có quá nhiều thứ mà người khác không tiếc trả cái giá không thể tưởng tượng được cũng muốn có được, chưa kể đến cái khác, chỉ một lực lượng pháp tắc thôi, cũng có thể khiến một võ giả Thiên Đạo cảnh nhất phi trùng thiên, không ai có thể chống cự nổi trước sự cám dỗ đó, thậm chí, có người vì những khả năng này mà bắt tay hợp tác.”
Lâm Nhã Nhi chính là quá quan tâm đến Sở Vân Hiên. Cho nên nàng không thể không hết lòng nhắc nhở Sở Vân Hiên những điều này. Nhưng Lâm Nhã Nhi thực sự cảm thấy tình cảnh của Sở Vân Hiên quá khó khăn. Yêu tộc, Ma tộc, Nhân tộc.
Sở Vân Hiên hiện tại lợi hại vô cùng. Thế nhưng minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng mà.
“Tiểu Nhã Nhi, đúng rồi, ta có mấy thứ này muốn cho ngươi.”
Sở Vân Hiên lấy ra nhẫn không gian. Hắn mấy năm nay ở Tội Ác Chi Đô giết nhiều người như vậy, lại hoàn thành vạn cổ đệ nhất thần điện tôn chủ. Trên tay hắn đồ tốt rất nhiều. Chỉ là vì đồ của Sở Vân Hiên thật sự quá tốt, nên những đồ tốt khác có vẻ không tốt lắm. Nhưng thực tế, chúng đều là linh khí của cường giả Thiên Đạo cảnh, tuyệt đối không hề kém. Còn có một số thiên địa linh vật. Những thiên địa linh vật này có rất nhiều thứ ở ngoại giới khó có thể tìm thấy. Sở Vân Hiên còn đặc biệt phân chia mấy phần. Mỗi người đều có một phần thích hợp nhất với họ.
Lâm Nhã Nhi nhận lấy.
“Đều là ở Tội Ác Chi Đô lấy được sao?”
Sở Vân Hiên gật đầu: “Ừ, bên đó nhiều lắm.”
Lâm Nhã Nhi cũng không nói thêm gì, nhận lấy.
“Buổi tối ăn gì?”
Sở Vân Hiên nói: “Thịt kho tàu, canh sườn.”
“Đều mua rồi.” Lâm Nhã Nhi cười.
“Hay là em yêu ta nhất.”
Sở Vân Hiên sau đó đưa mặt tới, định hôn một cái.
Lâm Nhã Nhi gõ đầu Sở Vân Hiên.
“Đi, đứng đắn một chút, coi chừng ta đi mách với Tịch Sơ Tuyết bọn họ đấy.”
“Cứ mách đi, họ cũng có phải không hiểu rõ ta đâu.”
Lâm Nhã Nhi bất đắc dĩ đỡ trán. Cái đứa em trai này của mình cũng thật là... có thể làm cho những nữ thần cấp bậc này đối với hắn rộng lượng như vậy. Bất quá, hắn thực sự rất thu hút các cô gái mà.
“Quan hệ giữa Tô Phỉ với ngươi hình như cũng tốt.” Lâm Nhã Nhi đột nhiên nói.
“A... ờ.” Sở Vân Hiên đáp một câu.
Quan hệ của Sở Vân Hiên với Tô Phỉ tương đối đặc thù. Hai người cũng là mơ mơ hồ hồ...
“Sao ngươi biết?”
Lâm Nhã Nhi nói: “Hai năm nay ta với cô ấy ở cùng một chiến khu, thậm chí chung một đội, chủ đề chung duy nhất giữa hai người là về ngươi với Giang Ảnh, bình thường nói chuyện đều là về mấy người các ngươi.”
“Vậy sao em thấy quan hệ giữa ta với cô ấy không tệ? Ta với cô ấy thật ra cũng chưa gặp nhau mấy lần.”
Lâm Nhã Nhi mang theo một chút ý cười nhìn Sở Vân Hiên: “Chỉ gặp có mấy lần thôi mà đến cái nốt ruồi trên mông ngươi cũng biết sao?”
Sở Vân Hiên:???
“Cô ta kể hết cho em à?” Sở Vân Hiên sửng sốt.
Lâm Nhã Nhi cười một tiếng: “Lỡ lời thôi, ở chỗ chị chẳng phải có một cái nốt ruồi sao?” Lâm Nhã Nhi chỉ vào cái nốt ruồi nước mắt ở khóe mắt.
Sở Vân Hiên gật đầu.
“Lúc đó lấy cái đó làm chủ đề để nói chuyện, sau đó cô ta lỡ miệng, em cũng không hỏi thêm.”
Sở Vân Hiên nói: “Ai da, đó là ngoài ý muốn thôi.”
“Ừ.” Lâm Nhã Nhi gật đầu.
“Thật sự là ngoài ý muốn.”
“Chị có nói không phải đâu.”
Sở Vân Hiên: “……”
“Em bây giờ muốn ăn bánh nướng, loại bánh nhân thịt ấy.”
Lâm Nhã Nhi đứng dậy: “Em đi làm.”
“Ta giúp em.”
“Ngươi nghỉ ngơi đi.”
“Không được, không có mệt.”
“Ừ.”
Thời gian thấm thoát, hai ngày đã trôi qua.
Hôm nay là thời gian nhóm Dạ Ảnh của Sở Vân Hiên đi tìm Thượng Quan Dịch báo danh.
Thượng Quan Dịch hiện giờ đang toàn tâm toàn ý dồn sức vào việc chỉ huy toàn cục và ở chiến trường thứ nhất. Vì lúc trước quá thiếu người nên vị Thần Minh chi chủ này đã phải thân chinh ra trận chiến đấu.
Tiền tuyến có đại bản doanh của Nhân tộc.
Một đoàn người ngồi xe riêng đi đến đại bản doanh ở tiền tuyến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận