Không Có Thi Lên Đại Học Ta Đây, Không Thể Làm Gì Khác Hơn Là Lựa Chọn Đồ Thần

Chương 222: Chớ cùng nhân vật chính đòn khiêng

An Tâm lập tức chạy tới bên cạnh Sở Vân Hiên, kéo tay Sở Vân Hiên.
“Đây là bạn trai ta Sở Vân Hiên.”
Sở Vân Hiên khẽ cười nói: “Chào An gia gia, An thúc thúc, các vị trưởng bối.”
Ban đầu, khi bọn họ nhìn thấy Sở Vân Hiên, đã cảm thấy tiểu tử này không đơn giản.
Cảm giác này không giống một nhân viên làm cùng hưởng có thể có được.
Bây giờ, một câu nói của Sở Vân Hiên.
Một câu rất đơn giản.
Nhưng từ vẻ mặt, ngữ khí, ánh mắt của Sở Vân Hiên.
Bọn họ không nhận ra chút bối rối nào.
Thật sự mà nói.
Chưa nói ở đây có rất nhiều người có thân phận.
Bạn trai bình thường gặp phụ huynh cũng phải bối rối một chút chứ.
Tiểu tử này ngược lại tốt.
Đối mặt với cả phòng người.
Hắn thậm chí còn không hề bối rối.
Điều này khiến bọn họ cho rằng, tiểu tử trước mắt này, tuyệt đối không đơn giản.
“Sở Vân Hiên…”
Bọn họ cũng không cảm thấy cái tên này có gì đáng chú ý.
Bởi vì danh tiếng của Sở Vân Hiên vẫn chưa vang dội.
Tuy một kiếm chém yêu hoàng.
Nhưng trước đây cũng không nói ra tên được.
Vì có đôi khi, tam đại thế lực vẫn cần bảo hộ.
Nói chung, loại chuyện này, bọn họ sẽ không nói ra tên được.
Vì điều này sẽ khiến Yêu Tộc trực tiếp chú ý tới Sở Vân Hiên.
Cho nên, chỉ có người có thân phận hơn nữa đặc biệt đi tìm hiểu, mới có thể tra được Sở Vân Hiên chính là người một kiếm chém yêu hoàng kia.
Bất quá…
Bây giờ thì dễ dàng điều tra hơn.
Bởi vì tại đại học Lâm An, mọi người đều biết người một kiếm chém yêu hoàng kia chính là Sở Vân Hiên.
Nhưng bọn họ ở Thiên Bác thành phố.
Đâu có tâm trí và tinh lực đi tìm hiểu một người không liên quan đến bọn họ chứ?
Thậm chí ở đại học Lâm An, An Tâm, nàng hiện tại cũng không biết người một kiếm chém yêu hoàng chính là Sở Vân Hiên bên cạnh.
Bao gồm, nàng cũng không biết người một kiếm chém yêu hoàng là người tên Sở Vân Hiên.
Vì nàng luôn tu luyện ở thiên tử ban.
Nàng không hề lướt diễn đàn.
“Tuấn tú lịch sự.”
An Sơn Hà gật đầu một cái hài lòng nói.
Phụ thân hắn An Văn Sơn còn chưa nói gì, hắn cũng không tiện nói quá nhiều.
“Đa tạ An thúc thúc.”
Sở Vân Hiên nói.
“Đẹp trai quá.”
Mấy cô em họ của An Tâm nhìn Sở Vân Hiên, thậm chí có chút si mê.
Giờ khắc này, bọn họ không quá tin Sở Vân Hiên là An Tâm thuê.
An Tâm sao mà may mắn vậy.
Có thể tìm được bạn trai ưu tú như vậy.
“Ngồi đi.”
An Văn Sơn vỗ vỗ chỗ bên cạnh nói.
“Vâng.”
Sở Vân Hiên sau đó kéo An Tâm, để An Tâm ngồi cạnh An Văn Sơn.
Sở Vân Hiên sau đó lại dựa vào An Tâm ngồi xuống.
Hành động nhỏ này lại dẫn tới thiện cảm của mọi người.
Trong chốc lát, sự chú ý của mọi người đều đặt lên người Sở Vân Hiên.
“Tiểu Phong, lại đây.”
Kỷ Bình để cháu trai Kỷ Phong ngồi bên cạnh.
Cô của An Tâm ân cần rót cho Sở Vân Hiên một ly nước, sau đó ngồi đối diện Sở Vân Hiên.
Trong bếp, mấy người phụ nữ đang nấu ăn cũng nhao nhao đi ra.
“Khụ khụ, Vân Hiên à, con học ở đâu vậy?”
An Sơn Hà hỏi một tiếng.
Sở Vân Hiên nói: “Trước mắt vẫn chỉ là một tên đệ tử.”
“Nhìn con tuổi còn trẻ, ở Thánh Đô sao?”
Sở Vân Hiên nói: “An thúc thúc, con cùng con gái của ngài quen nhau ở Lâm An thành phố, sao có thể ở Thánh Đô được.”
“Thì ra là vậy…”
Điều này khiến bọn họ hơi kinh ngạc.
Với khí chất này, nếu nói Sở Vân Hiên này là thiếu chủ của một thế gia võ giả cao tầng cấp quốc gia nào đó, bọn họ đều tin.
Chỉ là người ở Lâm An thành phố thôi sao?
“Vậy con là người Lâm An thành phố?”
Mạnh Khỏe tò mò hỏi.
“Quê của con ở Thiên Hải Thị.”
“Thiên Hải Thị à?”
Rất nhiều người liếc nhau.
Còn tưởng quê hắn ở loại nơi như Thánh Đô.
Chỉ vì lý do gì đó mà đến Lâm An thành phố.
Nếu không thì làm sao có loại khí chất này?
Bây giờ xem ra, là bọn họ suy nghĩ nhiều.
Nghe vậy, ông của Kỷ Phong, Kỷ Bình ngược lại thở phào nhẹ nhõm.
Thiên Hải Thị.
Đó là một thành phố nhỏ.
Hơn nữa mười năm trước đã bị diệt vong rồi.
Vậy hắn chắc chắn là không có xuất thân lợi hại gì.
Còn khí chất và khí tràng… Ai biết chuyện gì xảy ra.
“Đúng vậy, mười năm trước chuyển đến Thiên Hoa thành phố, trước kia Thiên Hoa thành phố bị luân hãm, cái này không, lại đến Lâm An thành phố, sau đó dưới cơ duyên xảo hợp, quen biết An Tâm.”
Sở Vân Hiên nói, nắm lấy bàn tay nhỏ của An Tâm bên cạnh.
“Ừm.”
An Tâm ngượng ngùng gật đầu.
Thật sự mà nói, An Tâm cũng không biết những điều này.
Ngược lại, mọi thứ đều để Sở Vân Hiên tự mình phát huy.
Nghe điều này, bọn họ càng chắc chắn Sở Vân Hiên không có bối cảnh và thân phận gì đặc biệt.
Kỷ Phong nhìn thấy ông nội mình chuẩn bị xuất kích, lập tức hoảng hốt.
“Đừng tin hắn! Ông nội! Đừng tin hắn!”
Kỷ Phong gào thét trong lòng.
Nhân vật chính nào có đơn giản như vậy.
Càng là nhân vật chính tự nói bản thân càng đơn giản, thì chắc chắn lại càng không đơn giản.
trang bức đánh mặt trước sau như một cái sáo lộ thôi.
Tin hắn thì sẽ tiến vào sáo lộ trang bức đánh mặt của hắn thôi.
Mấu chốt là Kỷ Phong không muốn trêu chọc hắn.
Cứ thành thật để mọi người thừa nhận hắn là bạn trai của An Tâm là được rồi.
Kỷ Bình nói: “Hai mươi mấy?”
“Hai mươi.”
“Ừm, nhìn không ra, nhìn lên thấy con không ngây ngô như vậy.”
Kỷ Bình nói.
Sở Vân Hiên nói: “Trải qua nhiều lần chiến đấu với Yêu Tộc, ma tộc như vậy, dù tuổi không lớn lắm, cũng nên bớt đi vẻ non nớt.”
“Không đơn giản, cảnh giới gì rồi?”
Kỷ Bình lại hỏi.
“Thần Thông cảnh Nhất Tinh.”
Nghe vậy, bọn họ liếc nhau.
“20 tuổi Thần Thông cảnh Nhất Tinh, thiên phú này xem như đứng đầu, trong vòng năm năm tấn cấp Pháp Tắc cảnh chắc chắn không thành vấn đề.”
Mạnh Khỏe nói: “Hắn có thể 20 tuổi tấn cấp Thần Thông cảnh, vậy thì ở thời đại này, cần gì 5 năm, không khéo 2 năm đã có thể tấn cấp Pháp Tắc cảnh.”
Mẹ của An Tâm trầm ngâm: “Hai mươi hai tuổi Pháp Tắc cảnh, đội dự bị Thần Tử bảng, nếu như phần thiên phú này có thể được duy trì, thì có thể thử xem ba mươi tuổi tiến đến xung kích Thiên Tôn cảnh.”
“Di, ba mươi tuổi xung kích Thiên Tôn cảnh, đâu có dễ như vậy, chỉ có hàng đầu Thần Tử bảng mới có thể cân nhắc thôi.”
“Ừm, cũng tương đương Tiểu Phong, bây giờ Tiểu Phong hai mươi lăm tuổi là Pháp Tắc cảnh Bát Tinh, hai mươi sáu tuổi hẳn là Lĩnh Vực cảnh, hắn 20 tuổi Thần Thông cảnh Nhất Tinh, dùng sáu năm tấn cấp đến Lĩnh Vực cảnh, cũng xêm xêm thôi, tóm lại cũng không tệ.” Kỷ Bình nói.
Vừa nghĩ như vậy, Sở Vân Hiên này có vẻ rất ngưu bức.
Nhưng hình như chỉ có thể nói là thiên tài đứng đầu.
Không tính là loại thiên tài kinh khủng mà bọn họ thoạt nhìn đã nghĩ tới.
Hắn nhiều nhất chỉ mạnh hơn cháu trai Kỷ Phong của hắn một chút thôi.
Sở Vân Hiên nói: “Tu luyện là một việc lâu dài, sau này sẽ thế nào ta cũng không rõ, tóm lại chỉ có thể là cố gắng tu luyện.”
“Thuộc tính là gì?”
An Sơn Hà hỏi.
“Thuộc tính thì… Có mấy cái.”
“À? Song sinh thuộc tính?”
Sở Vân Hiên lắc đầu.
“Tam sinh thuộc tính?”
Sở Vân Hiên vẫn lắc đầu.
“Vậy không lẽ là bốn thuộc tính chứ?”
An Sơn Hà hỏi.
Rất nhiều người trẻ tuổi liếc nhau.
Nhao nhao lộ vẻ khó chịu.
Làm ra vẻ à?
Ngươi có thể có bốn thuộc tính chắc?
Kỷ Bình quát thầm trong lòng: “Đừng hỏi nữa, đừng hỏi nữa, kết quả cuối cùng là, mặc kệ các ngươi cho rằng 3, 4, 5 thuộc tính, hắn chắc chắn có thể lấy ra nhiều thuộc tính hơn.”
Các ngươi cho rằng hắn toàn thuộc tính thì chắc hắn phải lấy ra một thuộc tính mới thôi.
Đây chính là nhân vật chính!
Tuyệt đối đừng cùng nhân vật chính đòn khiêng.
Khiêng không lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận