Không Có Thi Lên Đại Học Ta Đây, Không Thể Làm Gì Khác Hơn Là Lựa Chọn Đồ Thần

Chương 238: Thiên tài tiếc thiên tài a

Chương 238: Thiên tài tiếc thiên tài a
Sở Vân Hiên đứng tại cửa nhà họ Trần.
Quan Hinh ở ngay gần đó. Nàng muốn xem xem Sở Vân Hiên rốt cuộc muốn làm gì.
Vào giờ phút này, nhà họ Trần đang cử hành tang lễ. Vải trắng quấn quanh. Cũng có rất nhiều thân bằng bạn bè đến tham dự. Ngoài cửa có người đang ghi danh tất cả khách quý cùng quà phúng điếu.
Sở Vân Hiên đưa qua một phong bì trắng.
“Sở Vân Hiên, phong bì trắng hai ngàn.”
Sở Vân Hiên nói với hắn.
“Xin mời.”
Sau đó, Sở Vân Hiên đi vào trang viên nhà họ Trần.
Ở gần đó, Quan Hinh choáng váng.
Không phải... Ngươi giết con trai người ta cùng cha ruột người ta. Ngươi còn muốn đi tham gia tang lễ của họ sao? Chơi ác vậy đó hả?
......
Bên trong nhà họ Trần.
“Trần gia chủ, nén bi thương.”
“Nén bi thương, Trần gia chủ.”
“Hung thủ nhất định sẽ bị tìm ra.”
“Đúng vậy, hung thủ tàn nhẫn như vậy, xem ra rất có thể là người giết người bịt miệng.”
“......”
Đám người nhao nhao an ủi Trần Kiệt. Trần Kiệt lúc này so với những người đang khóc thầm kia, ngược lại tương đối bình tĩnh. Hắn biết Sở Vân Hiên đã giết. Hắn cũng có chút hối hận, lúc đó đầu nóng lên, nói với người Thẩm phán Hội rằng người giết con của hắn là Sở Vân Hiên. Bây giờ nghĩ lại, ngược lại có thể sẽ khiến bọn họ nghi ngờ chính mình cái gì đó. Bây giờ, hắn không thể với một số người này động một tí lại nói là Sở Vân Hiên đã giết. Kể cả bà vợ của hắn, hắn cũng không nói cho bà ấy biết là Sở Vân Hiên giết.
Chuyện cha mình và Trần Thiên Sở đi giết Sở Vân Hiên, ngoại trừ ba người đã chết, cũng chỉ có hắn Trần Kiệt biết. Hắn lo lắng nói với vợ mình rằng bọn họ sẽ nhất thời xúc động, làm ra chuyện không thể vãn hồi. Hoặc là nhiều chuyện, ngược lại sẽ khiến Thẩm phán Hội điều tra ra ngọn ngành sự tình. Như vậy, nhà họ Trần sẽ gặp chuyện.
Trần Kiệt cần phải nhẫn!
Thù của cha, của con, hắn nhất định sẽ báo! Nhưng, hắn nhất thiết phải tìm được cơ hội tốt mới được. Cha của hắn lấy cấm linh đại trận cũng không giải quyết được Sở Vân Hiên. Trần Kiệt cũng không biết tại sao. Hay là xem thường hắn sao? Sức mạnh linh ấn thạch mạnh như vậy sao? Nhưng có một điều, cha của hắn, con của hắn mang theo cấm linh đại trận đều đã chết, Sở Vân Hiên này tuyệt đối không thể có linh ấn thạch được nữa.
Bất quá, hắn muốn báo thù, thật sự cần có cơ hội. Con trai chết, cha cũng không còn. Nhưng hắn vẫn phải gánh trọng trách lớn của nhà họ Trần.
“Sở Vân Hiên, sao ngươi lại tới đây?” Đột nhiên lúc này, một giọng nói truyền đến.
Liễu Gia nghi hoặc nhìn Sở Vân Hiên, sau đó lặng lẽ đi tới bên cạnh Sở Vân Hiên.
“Tiểu Thất, ngươi ở đây làm gì vậy?”
“Trần Thiên Sở là đệ tử của ta, là đạo sư của hắn, ta nên đến tham gia tang lễ chứ.” Liễu Gia vừa giải thích vừa nói. Nhưng mà nàng không rõ ý của Sở Vân Hiên tới đây là gì. Hắn và Trần Thiên Sở lại không có quan hệ tốt đẹp gì. Ngược lại, giữa họ còn từng xảy ra ma sát.
Sở Vân Hiên nói: “Dù sao cũng cùng trường, đến tiễn đưa hắn một chút.”
Liễu Gia vẫn một mặt hoài nghi nhìn hắn.
Lúc này, ánh mắt Trần Kiệt nhìn sang. Đột nhiên, con ngươi của hắn co rút lại!
Đó là… đó là… Sở Vân Hiên!?
Hắn vốn không biết Sở Vân Hiên trông như thế nào. Nhưng vì chuyện này, bây giờ dáng vẻ Sở Vân Hiên trong đầu của hắn đơn giản không thể quen thuộc hơn! Trong chốc lát, một luồng khí lực từ trên người Trần Kiệt phát ra!
Sở Vân Hiên! Hắn đã giết cha ruột và con trai hắn! Hắn thậm chí còn xuất hiện trong tang lễ của bọn họ! Sao! Hắn có ý gì!?
Sở Vân Hiên cũng đối mặt với ánh mắt của Trần Kiệt. Tiếp đó, hắn bước tới.
Sở Vân Hiên nói với hắn một câu: “Trần gia chủ, nén bi thương.”
Răng rắc răng rắc ——
Trần Kiệt gắt gao nắm chặt nắm đấm. Hắn biết, Sở Vân Hiên cố ý tới buồn nôn hắn. Hắn cũng biết, Sở Vân Hiên chắc chắn biết rõ Trần Thiên Sở chính là do hắn giết. Mà hắn dám đến, tức là có chỗ dựa, không sợ gì.
“Ha ha ha.” Trần Kiệt gượng gạo nặn ra một nụ cười. Sao! Hắn thậm chí không thể để Sở Vân Hiên cút ra ngoài! A a a!!
Sở Vân Hiên sau đó tiếp tục nói: “Ta và con trai ngài Trần Thiên Sở, cũng coi như là không đánh không quen, vốn dĩ chúng ta còn hẹn sau này sẽ so tài một lần nữa, ai ngờ đột nhiên lại nghe được tin dữ như vậy.”
Những người xung quanh cũng nhao nhao nói: “Haizz, thật đáng tiếc, một thiên tài lợi hại biết bao.”
“Ngươi là Sở Vân Hiên sao? Quả nhiên là thiên tài tiếc thiên tài.”
“Ai biết đột nhiên lại xảy ra chuyện như vậy chứ.”
“......”
Răng rắc răng rắc ——
Trần Kiệt nắm chặt nắm đấm. Ta thảo nê mã!
Sở Vân Hiên nhìn Trần Kiệt tiếp tục nói: “Nghĩ kỹ lại người này cũng thật sự tàn nhẫn, thậm chí còn đem con trai của ngài phân thây, ném đầu tới trước mặt của ngài, dưới gầm trời này bất cứ một người cha nào nhìn thấy chuyện như vậy, ai có thể chịu nổi? Cho nên ta thật sự rất bội phục Trần gia chủ, nén bi thương.”
Răng rắc răng rắc ——
Toàn thân Trần Kiệt hơi run rẩy.
Sở Vân Hiên!! Sở Vân Hiên! A a a!!
Sở Vân Hiên tiếp đó thở dài một hơi: “Một đứa con trai giỏi giang biết bao, tuổi còn trẻ đã là Thần Thông cảnh, vẫn là thiên tử ban cho thiên tài, mặc dù ta có chút thành tích cũng không tệ, nhưng thực sự coi Trần Thiên Sở là đối thủ, còn nghĩ sau này có thể cùng hắn so tài cao thấp, xem ai có thể tiến cấp Thiên Tôn cảnh trước, ai, sao lại xảy ra chuyện như vậy chứ.”
Sở Vân Hiên một bộ dáng như đặc biệt tiếc hận.
“Trần gia chủ, nén bi thương a! Ta không giữ nữa! Sẽ sẽ tốt hơn thôi, nén bi thương.” Nói xong, Sở Vân Hiên liền đi ra.
Người xung quanh cũng nhìn bóng lưng Sở Vân Hiên, nghị luận ầm ĩ.
“Thật là một người tốt, Sở Vân Hiên, tâm địa thật hiền lương.”
“Mặc dù một chiêu đánh bại Trần Thiên Sở, nhưng vẫn xem Trần Thiên Sở là đối thủ, căn bản không hề cao ngạo hay tự đại!”
“Đúng vậy, Sở Vân Hiên này nhân phẩm tuyệt đối không có gì để nói, vì cứu người, thậm chí không tiếc để mình lâm vào nguy hiểm tính mạng, một kiếm chém yêu hoàng, cứu mấy trăm ngàn người!”
“Thần Tử bảng là thiên tài Thần Thông cảnh duy nhất được lên bảng, vượt qua nhiều cảnh giới đánh bại Tiêu Dật, có được Sở Vân Hiên công nhận thì Trần Thiên Sở chắc chắn không hề tầm thường, đáng tiếc thật.”
“Đây chính là chí hướng chung của các thiên tài, thật đáng tiếc, chắc hẳn Sở Vân Hiên thiếu đi một đối thủ, chắc sẽ rất cô đơn, dường như tôi hiểu được cảm giác này.”
“......”
Nghe thấy những người xung quanh đang nghị luận xôn xao. Trần Kiệt ngây người ra.
Nhân phẩm tuyệt đối không có gì để nói? Cái gì mà tâm địa hiền lương? Ta thảo nê mã! Lão tử hắn, con trai hắn, chính là do Sở Vân Hiên này giết! Hắn thậm chí còn cố ý xát muối vào vết thương của hắn! Hắn ác độc quá! Cái đám người này, lại còn cảm thấy Sở Vân Hiên tốt đẹp biết bao! Kẻ độc ác nhất đang ngay bên cạnh đây này!
“Trần gia chủ, nén bi thương a! Tuy Thiên Sở không còn nữa, nhưng mà nó được rất nhiều người công nhận, nó sống trong lòng mọi người, thậm chí là đối thủ được Sở Vân Hiên công nhận! Nó sẽ sống mãi!” Một người bước tới an ủi Trần Kiệt.
Trần Kiệt:??? Hắn thật muốn xông lên cho kẻ này một đấm!
“Sở Vân Hiên! Sở Vân Hiên! Ta sẽ không tha cho ngươi! Ta tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi!”
Trần Kiệt nắm chặt nắm đấm, đôi mắt tràn đầy tàn độc!
Bạn cần đăng nhập để bình luận