Không Có Thi Lên Đại Học Ta Đây, Không Thể Làm Gì Khác Hơn Là Lựa Chọn Đồ Thần

Chương 51: Ngượng ngùng, vận khí quá tốt

Chương 51: Ngượng ngùng, vận may quá tốt
Tiêu Thất Nguyệt không nhịn được nuốt nước miếng ừng ực.
Ba tấm vé cào.
Hai cái giải nhất, một cái giải đặc biệt?
Chuyện này có thể là thật sao?
Đừng nói một xấp mấy trăm tấm.
Ngươi có mấy vạn tấm cũng đừng mơ mà trúng được giải nhất đấy.
Có phải thương gia bị lỗi không?
Hơn tỷ tấm vé cào, trong đó có thể có mấy cái giải nhất.
Mà chúng được rải rác ở khắp các cửa hàng trên toàn Địa Cầu này.
Có phải các ngươi không cẩn thận đem tất cả chúng nó gom vào một chồng rồi không? Hả?
Ông chủ cũng nuốt nước miếng ừng ực.
“Lấy thêm ba tấm nữa.” Sở Vân Hiên nói.
“Còn... Vẫn là chồng này sao?” Ông chủ hỏi.
Sở Vân Hiên gật đầu: “Ừ, rút tùy tiện ba tấm.”
Ông chủ tùy tiện đưa cho Sở Vân Hiên ba tấm.
Tiêu Thất Nguyệt mắt không chớp nhìn chằm chằm.
“Giải đặc biệt.” Sở Vân Hiên đưa ra.
Tiêu Thất Nguyệt: (ΩДΩ)
Tấm thứ hai......
“Lại là giải đặc biệt.” Tiêu Thất Nguyệt: (ΩДΩ)
Tấm thứ ba, ngay khi Sở Vân Hiên định đọc lên......
Tiêu Thất Nguyệt hô: “Khoan đã!”
Nàng nhìn Sở Vân Hiên, ánh mắt lộ rõ vẻ thành kính: “Anh trai, cho em thử đi, cả đời này em chưa từng cào trúng được giải đặc biệt.”
Sở Vân Hiên: “Vậy ước nguyện của em sẽ tan thành mây khói.”
“Vì sao?”
Sở Vân Hiên đưa vé cào tới: “Giải nhất.”
Tiêu Thất Nguyệt: (ΩДΩ)
Ông chủ: ???
Ực -- Ực --
Hai người cùng nhau nuốt nước miếng.
“Ông chủ, cho nữa......” Sở Vân Hiên chưa dứt lời, Tiêu Thất Nguyệt hô: “Khoan đã! Để tôi! Để tôi!”
Tiêu Thất Nguyệt đưa ra mấy trăm tệ: “Không cần thối, cứ cái chồng kia, đúng đúng đúng! Đưa hết cho tôi.”
Ông chủ ngơ ngác đưa cho.
“Oa ca ca két! Phát phát!”
Biểu hiện của Tiêu Thất Nguyệt thậm chí gần như "tang tâm bệɴh cυồɴg".
Nhất định là tập đoàn vé cào này sai sót.
Bọn họ nhất định đã không cẩn thận lấy một đống vé trúng thưởng nhét chung vào một chồng.
Nàng sắp thành triệu phú rồi!
Oa ca ca két!
Tờ thứ nhất. Cảm ơn quý khách đã ủng hộ.
Tờ thứ hai. Cảm ơn quý khách đã ủng hộ.
Tờ thứ ba, cảm ơn quý khách đã ủng hộ.
Mồ hôi của Tiêu Thất Nguyệt đã túa ra.
Hơn 200 tấm đã xong.
Nàng cào trúng được ba mươi lăm tệ.
Sau đó, nàng đứng tại chỗ rối bời.
“Cái kia... Cô em, như vậy mới là bình thường.” Ông chủ nhìn Tiêu Thất Nguyệt nói.
Tiêu Thất Nguyệt sau đó nặn ra một nụ cười với ông chủ: “Ông chủ, lúc nãy tôi bảo không cần thối tiền, hay là ông vẫn cứ thối cho tôi đi.”
Sở Vân Hiên vui vẻ cầm một thẻ ngân hàng đi ra.
Tiêu Thất Nguyệt thẫn thờ theo sau.
“45 vạn tệ, tiền dễ kiếm thế sao?” Sở Vân Hiên nhếch mép cười.
“Anh trai, anh chơi lần đầu hả?” Tiêu Thất Nguyệt ngơ ngác hỏi.
“Đúng vậy.”
“Anh cào có sáu lần thôi, 3 cái giải nhất, 3 cái giải đặc biệt?”
“Không phải em nói rồi sao, người mới được bảo hộ.” Sở Vân Hiên cười nói.
Tiêu Thất Nguyệt: “......”
“Sau đó anh muốn làm gì?” Tiêu Thất Nguyệt hỏi.
“Đi chợ đen.”
Tiêu Thất Nguyệt: “Anh muốn đi đổi đồ hả?”
Sở Vân Hiên gật đầu.
“45 vạn tệ cũng không đủ đâu.”
Sở Vân Hiên suy nghĩ một chút: “Cũng đúng ha, em có biết sòng bạc không?”
Nghe tới cái này, Tiêu Thất Nguyệt lập tức hăng hái.
“Theo bản tiên nữ đến!”
Trong sòng bạc.
Một đám dân cờ bạc miệng ngậm điếu t·h·u·ố·c, nhìn trông rất ư là...
“Đơn giản nhất chính là đoán lớn nhỏ.” Tiêu Thất Nguyệt giới thiệu cho Sở Vân Hiên.
Sở Vân Hiên gật đầu, đưa thẻ cho nàng: “Giúp ta đổi tiền trong thẻ thành thẻ đánh bạc.”
Tiêu Thất Nguyệt hăm hở liền chạy đi.
Rất nhanh, nàng cầm 45 vạn tệ tiền thẻ đánh bạc trở lại.
“Hi hi, tiểu Hiên Hiên, nếu kiếm được tiền......”
“Chia cho em hai thành.” Sở Vân Hiên nói.
“A!” Tiêu Thất Nguyệt vui sướng khôn xiết.
Với vận may của Sở Vân Hiên, kiếm tiền là chuyện chắc chắn rồi.
Sở Vân Hiên đi tới trước một sới bạc.
“Đặt cửa lớn cửa nhỏ, mua rồi thì không được rút lại nha.”
Trong khi những người khác còn đang cân nhắc đặt cược mấy ngàn, mười ngàn tệ thì......
“45 vạn tệ, tất tay cửa lớn.” Sở Vân Hiên thản nhiên nói.
Đám con bạc đều giật mình nhìn Sở Vân Hiên.
Một giây sau.
Bọn họ đồng loạt chuyển qua đặt cửa nhỏ.
Tiêu Thất Nguyệt sững người một chút.
“Không phải... cái kia... tiểu Hiên Hiên à, không phải cứ làm như vậy đâu, nếu như thua thì anh sẽ......”
“Chúc mừng vị huynh đệ kia! Cửa lớn!”
Tiêu Thất Nguyệt: “......”
Sở Vân Hiên nhìn nàng: “Hả? Em nói gì vậy?”
“A... không có... không có gì.”
Tiêu Thất Nguyệt nuốt nước miếng ừng ực.
45 vạn, một cái đã biến thành hơn 80 vạn.
“Mua cửa nhỏ, tất tay.”
“Mua cửa lớn, tất tay.”
“Tất tay.”
“Tất tay.”
Chỉ trong 5 phút ngắn ngủi.
Thẻ đánh bạc của Sở Vân Hiên đã biến thành 500 vạn tệ.
Tiêu Thất Nguyệt người đã đờ đẫn.
Hả? Có thể thế sao?
Sau đó, nàng lại lộ ra nụ cười "tang tâm bệɴh cυồɴg".
Hai thành là của nàng......
Vậy chẳng phải là......
Oa kháo!
Giờ phút này, trong phòng theo dõi sòng bạc.
“Sẹo mụn, đi, mang 500 vạn của nó đi.” Một người đàn ông nói.
“Vâng.”
Người đàn ông hít một hơi t·h·u·ố·c: “Nó cứ tất tay hoài, thắng liền mấy lần, vận may cũng quá tốt đấy, nhưng mà vô ích thôi.”
Sở Vân Hiên ở bên này đang chuẩn bị tiếp tục đặt cược.
Sẹo mụn đi tới.
“Huynh đệ, chơi một ván?” Sở Vân Hiên nhìn hắn.
“500 vạn, chơi chứ?” Sở Vân Hiên hỏi.
“Khéo quá, ta vừa hay có 500 vạn thẻ đánh bạc, chơi một ván cho đã, một ván định thắng thua.”
Sở Vân Hiên gật đầu: “Vậy thì chơi.”
Sau đó bọn họ ngồi xuống hai bên sới bạc.
Xung quanh có rất nhiều người tụ lại xem.
Tiêu Thất Nguyệt ân cần rót nước cho Sở Vân Hiên.
“Tiểu Hiên Hiên, uống trà nè.”
“Tôi xoa bóp vai cho anh nhé.” Sau đó Tiêu Thất Nguyệt cười híp mắt đứng sau lưng Sở Vân Hiên bóp vai cho anh.
Ầm ầm --
Cô em chia bài lắc xúc xắc xong, úp cái chén lên mặt bàn.
“Huynh đệ, ngươi đặt trước đi.” Sẹo mụn cười nhìn Sở Vân Hiên.
Sở Vân Hiên đẩy thẻ đánh bạc vào giữa bàn: “500 vạn, tất tay, cửa nhỏ.”
Sẹo mụn cười nói: “Tỉ lệ 5-5 à, vậy ta đặt cửa lớn.”
Nói xong, Sẹo mụn đẩy thẻ đánh bạc vào giữa bàn.
Sau đó hắn cùng cô em chia bài liếc mắt nhìn nhau.
Cô em chia bài biết ba viên xúc xắc trong chén là lớn hay nhỏ.
Nàng có khả năng lắc ra con số mong muốn.
Lúc này x·á·c thực là nhỏ.
Nhưng, nàng có mánh khóe.
Nàng đeo kính cùng với cái ly xúc xắc là đồ đặc chế.
Nàng có thể nhìn xuyên qua chén.
Sau đó, cô em chia bài để tay vào túi bấm một cái điều khiển.
Sau khi bấm điều khiển, bên trong các viên xúc xắc sẽ tự động lăn lộn.
Nói cách khác, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay của nàng.
Nhưng mà......
Nàng bấm mấy lần rồi mà xúc xắc trong chén vẫn không nhúc nhích!
Cô em chia bài nhíu mày.
Nguy rồi!
Hết pin hay điều khiển bị hỏng?
Mà sẹo mụn không biết cái này.
Hắn rất tự tin.
“Mở đi.” Hắn thản nhiên nói.
Cô em chia bài liếc mắt nhìn hắn.
Sẹo mụn lại không nhìn nàng, mà chỉ hứng thú nhìn Sở Vân Hiên.
“Mở đi!” Sẹo mụn không nhịn được lớn tiếng quát với cô em chia bài.
Nàng không còn cách nào.
Chỉ có thể từ từ mở ra.
1, 1, 1.
Cửa nhỏ.
Xung quanh, đám con bạc đều kinh hô.
“Cái gì!?”
Sẹo mụn trừng lớn mắt, vẻ mặt không dám tin đứng lên.
Sau đó hắn tức giận nhìn cô em chia bài.
Tiêu Thất Nguyệt há hốc miệng thật to.
Phát... phát tài rồi.
Sở Vân Hiên nhếch miệng cười: “Ngại quá huynh đệ, vận may của ta tốt quá.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận