Không Có Thi Lên Đại Học Ta Đây, Không Thể Làm Gì Khác Hơn Là Lựa Chọn Đồ Thần

Chương 424: Sở Vân Hiên VS tào cảnh du

Chương 424: Sở Vân Hiên VS Tào Cảnh Du
Bảng Thần Tử yêu cầu là dưới ba mươi tuổi, thực lực tổng hợp quyết định thứ hạng trên bảng.
Mặc dù Tiêu Thất Nguyệt các nàng tham gia đại hội Thiên Vũ lần trước, hơn nữa giành được thành tích trong top hai mươi.
Nhưng không có nghĩa là các nàng chính là hai mươi người đứng đầu của thế hệ này.
Bởi vì, mặt bằng chung của tất cả mọi người so ra thì không cao như vậy.
Đại hội Thiên Vũ lần này tài giỏi nhiều.
Trương Sơ Trần, Thượng Quan Vũ, rất nhiều thiên tài của các gia tộc ẩn thế đỉnh cấp trước đây không có trong phạm vi bảng Thần Tử.
Lần này có thể nói là thần tiên đánh nhau.
Tô Phỉ nhìn về phía Tịch Sơ Tuyết nói: “Tịch Sơ Tuyết thực ra cũng rất hiểu biết đấy.”
Tịch Sơ Tuyết nói: “Anh trai ta là hạng mười bảy bảng Thần Tử, Tô Phỉ tỷ hình như là mười lăm thì phải?”
“Oa! Tiểu Sơ Tuyết, anh trai của ngươi lợi hại như vậy sao?”
Tịch Sơ Tuyết gật đầu: “Hắn cùng Trương Sơ Trần mấy người kia thường xuyên hợp tác làm nhiệm vụ.”
Tô Phỉ: “Nói như thế nào nhỉ? Trước tiên không nhắc đến những thiên tài gia tộc ẩn thế kia, mười hạng đầu bảng Thần Tử hiện tại đều là quái vật, mười hạng đầu đó, khi ở cảnh giới Pháp Tắc Thập Tinh chắc chắn có thể làm được chiến tích như Sở Vân Hiên đánh Đô học phủ, giống Tào Cảnh Du xếp hạng bảy mươi mốt, hắn thậm chí cũng có thể làm được, thực ra chủ yếu vẫn là xem mình nắm bắt năng lực có phù hợp với kiểu đánh trận như thế này không.”
“Đương nhiên, còn phải xem đối thủ có dạng pháp tắc và lĩnh vực gì, ta thấy Tào Cảnh Du gặp khó đấy, một lĩnh vực trọng lực gấp trăm lần, hắn cũng có chút không chịu đựng nổi, cụ thể thế nào thì còn phải xem năng lực đôi bên.”
Liễu Gia có chút hiếu kỳ hỏi: “Vậy ví dụ như Sở Vân Hiên hiện tại thì trình độ thế nào?”
Tô Phỉ nói: “Nếu đem tất cả mọi người đặt vào cùng một cảnh giới mà nói, ta cho rằng hắn ở trình độ top năm, ít nhất giới hạn là top năm, năng lực hắn có được thực sự quá ngon, chỉ cần một Thất Tình, liền có thể khiến cả đại lục vì nó phát cuồng, có võ giả nào không muốn có được sức mạnh Thất Tình như vậy?”
“Không thể nào? Ta cảm giác hắn là số một cũng không vấn đề gì, cảm thấy hắn gặp ai cũng được, cho dù là Thượng Quan Vũ hay Trương Sơ Trần gì đó, nếu cùng cảnh giới thì hắn quá vô địch.” Giang Ảnh nói.
Tô Phỉ cười một tiếng: “Giang Ảnh muội muội, hắn rất lợi hại, ta cũng thừa nhận, nhưng mà ngươi ngàn vạn lần không nên xem thường một vài người đứng đầu đại lục này, rất yêu nghiệt, đủ loại thần thể, ma thể, thần đồng, ma đồng căn bản không thể bì, Thất Tình rất mạnh, nhưng nhất định sẽ có người càng mạnh hơn hoặc có sức mạnh ở một phương diện nào đó mạnh hơn.”
“Cũng đúng.” Giang Ảnh gật gật đầu.
“Nhưng mà trận luận võ hôm nay, khó nói lắm, thật sự là khó nói.” Tô Phỉ khoanh tay nói.
Tào Cảnh Du, cảnh giới Lĩnh Vực Lục Tinh.
Sở Vân Hiên, cảnh giới Pháp Tắc Thập Tinh.
Nhìn thì có vẻ hắn đánh hai mươi người cảnh giới Lĩnh Vực, trong đó cảnh giới Lĩnh Vực cao nhất là Tam Tinh, hình như chênh lệch cũng không lớn so với Lĩnh Vực Lục Tinh.
Nhưng Tào Cảnh Du chắc chắn là có chiêu trò.
Tiêu Thất Nguyệt vuốt cằm nói: “Bản tiên nữ cảm thấy hạng bảy mươi mốt bảng Thần Tử chắc chắn rất lợi hại, nhưng mà đánh một Lĩnh Vực Lục Tinh thế nào cũng dễ hơn đánh hai mươi người Lĩnh Vực Nhất Tinh đến Tam Tinh chứ?”
“Nhưng người ta khi còn ở Pháp Tắc Cửu Tinh, đơn đấu với bảy con yêu thú cảnh giới Lĩnh Vực, tiêu diệt sạch chúng, còn không dùng đến Linh ấn thạch hay cái gì, cho nên không thể nói chắc được.” Tô Phỉ nói.
“Đúng vậy.”
“Ai da, không nói không nói, bản tiên nữ dù sao cũng là vô não ủng hộ tiểu Hiên Hiên.”
Tô Phỉ mỉm cười nói: “Thực ra ta cũng vậy, tuy không biết vì sao, nhưng chính là cảm thấy Sở Vân Hiên ca ca rất lợi hại, đúng không Tịch Sơ Tuyết?”
Tịch Sơ Tuyết: “…”
“Mấy người cá cược không? Bản tiên nữ muốn dốc toàn bộ gia sản đặt cược tiểu Hiên Hiên thắng.”
“Cược một tay.”
“Đi đi đi.”
“Ai ai ai, tiểu muội.”
Một giọng nói đột nhiên truyền đến.
Tịch Thần Quang cười đi tới.
“Ê, trong mắt ngươi chỉ thấy tiểu muội ngươi thôi hả?” Tô Phỉ hỏi một tiếng.
“Đều thấy đều thấy.” Tịch Thần Quang ngượng ngùng cười.
“Sao ngươi lại chạy tới?” Tịch Sơ Tuyết hỏi một tiếng.
Tịch Thần Quang rất bận.
Hắn là thành viên của đội đặc nhiệm S cấp Thần Thủ Sử.
Ngày thường tu luyện hay làm nhiệm vụ cũng rất nhiều.
Tịch Thần Quang nói: “Thấy tin tức trên mạng nên muốn qua xem, cái Tào Cảnh Du này, ta còn dặn dò hắn rồi, bảo hắn đừng đi gây chuyện với Sở Vân Hiên, hắn thì hay đấy, người khác không có ý kiến gì, chỉ mình hắn náo loạn lên chuyện lớn như vậy.”
Tô Phỉ bĩu môi lầm bầm một tiếng: “Ta thấy ngươi đây là không dễ gì mới tìm được cái cớ qua đây ngắm tiểu muội mình yêu thích chứ gì?”
Tịch Thần Quang: !!!
Tịch Thần Quang và Tô Phỉ quen biết đã lâu.
Phải đến tám chín năm rồi.
Ban đầu hai người là cùng gặp nhau trong một lần đi linh cảnh.
Hai người cũng hợp tác với nhau, xem như đã cứu mạng đối phương.
Nhưng bình thường cơ hội gặp mặt cũng không nhiều.
Thậm chí có thể một năm không gặp được một lần.
Gần đây, cũng là vì Tô Phỉ rời gia tộc, bọn họ mới tiếp xúc nhiều hơn một chút.
“Nói bậy, ta là vì muội phu ta đến.” Tịch Thần Quang nói.
Khóe miệng Tô Phỉ hơi nhếch lên, rồi duỗi lưng một cái: “Coi như cho ngươi tìm được lý do đến thường xuyên.”
Tịch Thần Quang khóe miệng giật giật một chút.
“Cá cược không?” Tiêu Thất Nguyệt hỏi.
Tịch Thần Quang gật đầu: “Cược chứ.”
Một bên khác.
Sở Vân Hiên ở phòng nghỉ chờ ra sân.
Tào Cảnh Du ở một phòng nghỉ khác.
Tào Cảnh Du biết, hôm nay trận này người chú ý còn nhiều hơn hắn tưởng tượng.
Thực ra, chuyện này vốn là do Sở Vân Hiên trang bức, hắn vả mặt.
Nhưng bây giờ, vì sao lại được chú ý nhiều như vậy?
Còn một mặt nữa.
Thực lực thực sự của Sở Vân Hiên!
Tào Cảnh Du biết, mọi người chú ý đến thực lực của Sở Vân Hiên hơn!
Sở Vân Hiên có rất nhiều chiến tích lợi hại.
Mọi người muốn biết, rốt cuộc hắn ở mức độ nào.
Mà bản thân mình là hạng bảy mươi mốt bảng Thần Tử, đánh với hắn, kết quả chiến đấu có thể phần nào phản ánh được trình độ của hắn.
Trong phòng nghỉ vang lên giọng nói.
“Tào tiên sinh, có thể vào sân.”
Tào Cảnh Du đứng lên.
“Hôm nay, ta không thể thua.”
Hắn cũng không thể thua được!
Hắn muốn là để Sở Vân Hiên mất hết mặt mũi.
Sau đó hắn đi ra ngoài.
“Đến rồi đến rồi! Oa a oa a! Hiên ca!!”
Một bên khán phòng, Vưu Khiêm Nhân kích động hô hào.
Vưu Khiêm Nhân nhìn về phía Đinh Vân Thanh hỏi: “Đinh ca, sao anh không hô cổ vũ vậy?”
Đinh Vân Thanh ngồi đó thản nhiên nói: “Suỵt, đằng sau chúng ta có mấy em gái, bọn họ hình như đang chú ý đến ta, nam thần đấy, hô to gọi nhỏ sẽ ảnh hưởng hình tượng của ta trong lòng các nàng.”
“Con mẹ nó! Hào quang chói lọi.” Kỷ Phong nói một câu.
“Gì? Kỷ ca, hào quang gì?” Vưu Khiêm Nhân hỏi.
“À, ha ha ha, ngươi không cảm thấy Sở thiếu chói mắt khác thường à?”
Kỷ Phong cười nói.
“Ha ha ha, đúng là như vậy.” Vưu Khiêm Nhân cười gật đầu.
Sở Vân Hiên và Tào Cảnh Du đối mặt nhau.
Ánh mắt Tào Cảnh Du hơi ngưng lại!
Thảo!
Cái vẻ bề ngoài này đúng là mẹ nó quá đẹp trai.
20 tuổi đã như vậy, đến khi trưởng thành hơn thì con mẹ nó!
Hắn không dám nghĩ nữ sinh nào chịu nổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận