Không Có Thi Lên Đại Học Ta Đây, Không Thể Làm Gì Khác Hơn Là Lựa Chọn Đồ Thần

Chương 337: Hẳn là không người thứ tư a?

Chương 337: Hẳn là không người thứ tư chứ?
Liễu Gia Nhất phản ứng như vậy, Tịch Sơ Tuyết chắc chắn là càng phải giải thích.
“Thất Thất đạo sư, ngươi ngồi xuống trước.” Tịch Sơ Tuyết nói.
“Ừm.”
Cách đó không xa.
Đinh Vân Thanh cùng đàn em của hắn ngay từ đầu là cười trên nỗi đau của người khác.
Các nàng hình như quen biết nhau!
Muốn đánh nhau rồi, muốn đánh nhau rồi!
Nhưng mà.
Một nữ sinh lại ngồi xuống.
Một nữ sinh khác lại rót cho nàng một chén nước.
Hả?
Điều này khiến bọn họ trực tiếp sững sờ.
“Không phải… Đinh ca, tình huống này là sao? Các nàng quen nhau? Cũng không đánh nhau?”
“Con mẹ nó?”
Đinh Vân Thanh không kìm được run động không thôi.
Các nàng quen nhau!
Các nàng còn không đánh nhau!
Các nàng không phải là bạn thân à? Hay là tỷ muội?
Bị tên kia bắt hết cả?
Ta Tào! Con mẹ nó! Anh kia rốt cuộc là thần thánh phương nào vậy?
Con mẹ nó!
“Quá má nó trâu rồi!”
Đinh Vân Thanh nuốt nước miếng một cái.
Một bên khác.
Liễu Gia hỏi một chút: “Tuyết Đầu Mùa, còn có chuyện gì sao?”
“Thất Thất đạo sư, thực ra ta đang hẹn hò với Sở Vân Hiên.” Tịch Sơ Tuyết giải thích.
Liễu Gia Nhất: “!!!”
Vốn là nàng hơi hoài nghi Tịch Sơ Tuyết.
Nghe được Tịch Sơ Tuyết nói một câu như vậy, nàng rất hoài nghi.
Bởi vì Sở Vân Hiên đang hẹn hò với nàng mà.
“A… Là… Phải không?”
Liễu Gia Nhất cũng là lúng túng cười cười.
“Ừ, đúng vậy, trước kia không nói cho ngươi là bởi vì chuyện Sở Vân Hiên và ta đi hẹn hò, không ai khác biết, cả Giang Ảnh cũng không biết, ta lo lắng nàng nghe được sẽ không thoải mái trong lòng, cho nên Thất Thất đạo sư ngươi giúp ta giữ bí mật một chút.”
Liễu Gia Nhất: “……”
À cái này.
Thật hay giả?
Nhưng mà, Sở Vân Hiên không phải đang hẹn hò với nàng sao?
Không nên chứ?
Nhưng mà, Tịch Sơ Tuyết lại không phải là loại nữ sinh như vậy.
Nói cách khác…
Sở Vân Hiên thật sự đang hẹn hò với Tịch Sơ Tuyết?
Ặc…
Bây giờ phải làm sao?
Có nên nói không?
Thôi vậy đi.
Đừng nói nữa.
Sở Vân Hiên cũng không dễ dàng.
Đồng thời hẹn hò với cả nàng và Tịch Sơ Tuyết.
Dù sao Sở Vân Hiên là đến giúp nàng.
“Ừ, an tâm đi, ta sẽ không nói.” Liễu Gia nói.
“Cảm tạ Thất Thất đạo sư.”
“Không có gì.”
Lúc này, một nhân viên phục vụ đi tới.
“Ơ? Hai vị mỹ nữ quen biết nhau à, ôi, tôi còn đang thắc mắc trong lòng, sao lại có một chàng trai hẹn hò cùng lúc với hai cô gái khác nhau, các cô quen nhau là tốt rồi, tôi còn lo sẽ bị lộ đó, ha ha ha.”
Nhân viên phục vụ cũng cười cười.
Liễu Gia Nhất: “……”
Tịch Sơ Tuyết: “……”
“À… Vậy sao?” Tịch Sơ Tuyết hỏi.
“Đúng đó, vị mỹ nữ đối diện kia ở trên lầu ba, cũng cùng chàng trai kia, ôi, tôi thấy cậu ta mệt mỏi lắm luôn, mỹ nữ kia, các cô có muốn nhập lại cùng một chỗ không?”
Tịch Sơ Tuyết: “……”
“Ừm… Được chứ.” Tịch Sơ Tuyết nói.
Liễu Gia Nhất: “……”
“Được, tôi đi giúp các cô bưng đồ ăn tới.”
Tiếp đó cô ta cũng đi ra.
“Khụ khụ.”
Liễu Gia Nhất không kìm được ho khan một tiếng.
“Thất Thất đạo sư, ngươi cùng Sở Vân Hiên…”
Liễu Gia gật đầu: “À, đúng rồi, ta cũng đang hẹn hò với hắn, mới vừa rồi nghe được ngươi nói cũng đang hẹn hò với Sở Vân Hiên, ta thực ra cũng rất bất ngờ, vốn dĩ là muốn theo hắn tìm chút chứng cứ, cho nên trước đó không có nói cho ngươi.”
Tịch Sơ Tuyết hơi hơi gật đầu.
“Thảo nào mà luôn ra ngoài.”
“Đúng đó, hắn cũng toàn tìm lý do để ra ngoài với ta.” Liễu Gia nói.
Tịch Sơ Tuyết: “Vậy thì nói xuôi được.”
“Hơn nữa, chúng ta lại ở cùng một nhà hàng, lầu ba với lầu hai, hắn cũng tiện.”
Tịch Sơ Tuyết gật gật đầu.
“Hắn cũng không dễ dàng gì.” Liễu Gia nói.
“Ừm, là không dễ dàng.”
“À đúng, vậy bây giờ hắn đi đâu rồi? Theo lý mà nói không ở bên ngươi thì phải ở bên ta chứ, chẳng lẽ… Còn có người khác sao?” Liễu Gia nói.
Tịch Sơ Tuyết: “……”
“Hẳn là… Không thể nào?”
Đồng thời hẹn hò với ba cô gái?
Cảm giác này thật khó à.
“Hắn đã nói với ngươi thế nào?” Liễu Gia hỏi.
Tịch Sơ Tuyết: “Mua rượu.”
Liễu Gia Nhất: “Hắn nói với ta đi gọi điện thoại.”
Tịch Sơ Tuyết: “Cái cớ gọi điện thoại ta ở đây đã dùng rồi.”
Liễu Gia Nhất: “……”
Một bên khác.
Giang Ảnh kéo tay Sở Vân Hiên đi dạo phố.
Mà Tiêu Thất Nguyệt cảm thấy thời gian không sai biệt lắm.
Nàng giả bộ như đang đi dạo phố, từ đối diện đi ngang qua.
“Ơ? Tiên Nữ đạo sư?” Giang Ảnh giả bộ một bộ kinh ngạc.
Lộp bộp ——
Trong lòng Sở Vân Hiên run lên bần bật.
“Nha, Tiểu Ảnh Ảnh à.”
Tiêu Thất Nguyệt cũng cười, bước đến gần.
Tiếp đó ánh mắt nàng nhìn về phía Sở Vân Hiên.
Sở Vân Hiên: “……”
Con mẹ nó!
Không phải…
Ngươi còn ở đây dạo phố làm gì?
Một mình có gì vui mà dạo!
Dựa vào! Sao lại trùng hợp như vậy?
Tiêu Thất Nguyệt nhìn Sở Vân Hiên.
“Vừa nãy lúc hẹn, Thượng Quan Nguyệt không phải tìm ngươi đi làm việc sao? Sao ngươi lại hẹn hò với Tiểu Ảnh Ảnh?”
Giang Ảnh: “Hả? Không phải ngươi nói chỉ hẹn hò với một mình ta sao?”
Sở Vân Hiên:!!!
Sập sập!
Toàn tuyến sụp đổ!
A a a!!
Không được! Còn có đường lui nào không? Có không, có không!
Sở Vân Hiên đang não động.
“À… Vốn là có việc, nhưng mà ta đột nhiên nghĩ, hôm nay là lễ tình nhân, cho nên ta liền đặc biệt đi ra hẹn hò với Tiểu Ảnh Ảnh.” Sở Vân Hiên cũng cười cười nói.
“Thế nhưng, không phải hôm qua ngươi đã nói với ta là chỉ hẹn hò với một mình ta thôi sao?”
“Ây da, tiểu Thất Nguyệt bên này là mời ta giúp một chút, ta nghĩ là tiện thôi, đúng không tiểu Thất Nguyệt?”
Tiêu Thất Nguyệt gật gật đầu: “Thì là ngược lại ấy.”
“Ôi, vậy sao… Vậy thì ngược lại là có thể tha thứ cho ngươi một chút.” Giang Ảnh gật đầu nói.
“Vậy ngươi có hẹn hò với ai khác không?” Giang Ảnh hỏi tiếp.
Sở Vân Hiên vội vàng nói: “Không có, thật sự không có! Ngươi coi ta là cái gì? Ngươi cảm thấy ta giỏi như vậy, có thể đồng thời hẹn hò với ba người sao?”
“Ngươi chắc chắn chứ?” Giang Ảnh hỏi.
Sở Vân Hiên liên tục gật đầu: “Chắc chắn!”
Tiếp đó Giang Ảnh chỉ vào đồng hồ của Sở Vân Hiên, hỏi: “Đồng hồ ai tặng?”
“À, ngươi đó.” Sở Vân Hiên nói.
Giang Ảnh khoanh tay: “Cái ta tặng cho ngươi không phải như thế.”
Sở Vân Hiên:???
“Ác ác ác, bản tiên nữ còn có một cái đồng hồ muốn tặng ngươi đây, cùng nhau đeo đi.” Tiêu Thất Nguyệt nghẹn cười nói.
Giang Ảnh liếc nhìn Sở Vân Hiên: “Nói, còn có ai!”
Sở Vân Hiên ôm đầu.
Sập sập!
A a a!!
Khó quá! Mọi chuyện đều đang tốt đẹp, sao đột nhiên lại sụp đổ?
“Được rồi, còn có Tiểu Sơ Tuyết.”
“Ta biết ngay mà!”
Giang Ảnh nghiến chặt hai hàm răng trắng, sau đó hướng về bên hông Sở Vân Hiên mà véo thịt mềm.
“Ta sai rồi, ta đảm bảo sẽ không có lần sau.” Sở Vân Hiên liên tục nói.
“Mang ta đi tìm nàng.”
“Đừng mà.”
“Đi tìm!”
“Thôi được rồi.” Sở Vân Hiên nhún vai.
Thôi được rồi, tam tuyến sụp đổ thì tam tuyến sụp đổ.
Ít nhất không phải là tứ tuyến.
“Chắc là không có người thứ tư chứ?”
Tiêu Thất Nguyệt cười hỏi.
“Ê, ta có giỏi đến mức đấy sao?”
“Cũng phải, ba người ta đã thấy quá đáng lắm rồi đó, cậu giỏi thật đấy nha, Tiểu Hiên Hiên.”
Sở Vân Hiên: “……”
Bạn cần đăng nhập để bình luận