Không Có Thi Lên Đại Học Ta Đây, Không Thể Làm Gì Khác Hơn Là Lựa Chọn Đồ Thần

Chương 154: Tiểu Ảnh Tiểu Ảnh , ngươi có thể nhất định muốn bình tĩnh lại a

Chương 154: Tiểu Ảnh, Tiểu Ảnh, ngươi nhất định phải bình tĩnh lại, sau đó phóng thích lần trước truy dấu Sở Vân Hiên. Ám thuộc tính sức mạnh. Vội vàng mang theo Tiêu Thất Nguyệt biến mất tại chỗ. Không sai! Nàng lần nữa truy lùng không gian thuộc tính của Sở Vân Hiên. Muốn xem hàng này đi đến nơi nào. Trong bóng tối. Tiêu Thất Nguyệt cùng Giang Ảnh đi tới một địa phương quen thuộc. Bên lề đường. Phía trước, chính là biệt thự của Tịch Sơ Tuyết. Mà hai người, trơ mắt nhìn Tịch Sơ Tuyết lấy chìa khóa ra, mở cửa, cùng Sở Vân Hiên cùng nhau vào phòng, đóng cửa lại. Giang Ảnh:??? Tiêu Thất Nguyệt:??? “Hả? (Hả?)” Hai người một mặt mộng bức, tiếp đó liếc nhau một cái. “Bọn họ... cùng nhau về nhà?” Giang Ảnh mộng bức nói một câu. Tiêu Thất Nguyệt ho khan một tiếng: “Có thể... có thể là phim không hay, về nhà chơi game đi?” Giang Ảnh: “……” “Không phải... Không phải...” Giang Ảnh triệt để mộng. Nàng đến đây xem Sở Vân Hiên chê cười đó mà. Sao nhìn xem, hắn lại mang Tịch Sơ Tuyết về nhà vậy? Phim xem một nửa liền về nhà? Vội vậy sao? Không phải... Mấu chốt ở chỗ. Bọn họ cô nam quả nữ, đi vào nhà Tịch Sơ Tuyết có thể làm gì? Chẳng lẽ là như nàng nghĩ sao? Các loại! Ngoài chuyện đó, còn có thể có nguyên nhân gì nữa? “Quái lạ, đây chính là Tiểu Sơ Tuyết đấy, thật là kỳ quái, ta lạy!” Tiêu Thất Nguyệt người choáng váng. Đem Tịch Sơ Tuyết đổi thành cô gái khác, nàng còn có thể tin. Nhưng đây là Tịch Sơ Tuyết mà! Dù sao thì, Tịch Sơ Tuyết cũng là con gái, là người, là con gái thì chắc chắn cũng có thất tình lục dục. Thế nhưng! Đây là Tịch Sơ Tuyết mà! Hơn nữa, lùi một vạn bước mà nói, trong lòng nàng vẫn còn nhớ người con trai cứu mạng mà chết, đó là nỗi ám ảnh không thể nào quên được của nàng. Đúng, Sở Vân Hiên rất đẹp trai. Nhưng đẹp trai với Tịch Sơ Tuyết mà nói là vô dụng. Sở Vân Hiên quả thực khiến nàng cảm động rối tinh rối mù. Nhưng mà, nàng dù có bị cảm động, cũng không thể thế này được. Không thể nào! Đây tuyệt đối không phải Tịch Sơ Tuyết. Huống chi, bọn họ mới quen biết bao lâu? Ở Thiên Hải Thị lần đầu gặp mặt. Trước đây có thể cũng đã gặp rồi. Hôm qua gặp mặt. Cộng thêm hôm nay. Đó là Tịch Sơ Tuyết, mới gặp vài lần đã bị cưa đổ rồi? Nhưng mà, sự thật bày ngay trước mắt các nàng. Giải thích thế nào? Trừ khi có thể giải thích rằng, Tịch Sơ Tuyết mang Sở Vân Hiên về nhà là để chơi game? Nấu cơm cho hắn? Nói chuyện phiếm? Cái nào giải thích được chứ? Lúc này. Phòng ở lầu hai có đèn sáng. “Kia là...” Tiêu Thất Nguyệt chỉ vào gian phòng có đèn sáng ở lầu hai. “Hình như là phòng ngủ của Tiểu Sơ Tuyết?” Giang Ảnh: “Đúng vậy. o(╥﹏╥)o” “Oa kháo!” Miệng nhỏ của Tiêu Thất Nguyệt há to. Tiếp đó... Ánh đèn tắt. Không. Không phải tắt. Chỉ là tắt đèn phòng ngủ thôi. Nhưng vẫn còn chút ánh sáng. Ánh sáng từ bên ngoài nhìn rất yếu. Có thể là... đèn ngủ. Cũng có thể là đèn bàn. Hai nàng: “...” Chuyện này không cách nào dùng bất kỳ lý do nào khác để giải thích được. “Xong xong! Bản tiên nữ sắp toi rồi, không ổn rồi, Tiểu Ảnh ảnh.” Tiêu Thất Nguyệt nắm lấy vai Giang Ảnh: “Bản tiên nữ mẹ nó người choáng váng, Tiểu Sơ Tuyết lại bị dụ dỗ, ngươi nhất định phải giữ vững nhé! Nếu không, bản tiên nữ sẽ gặp nạn đó!” Giang Ảnh ấm ức bĩu môi. “Oa kháo! Mặt ngươi làm gì vậy?” Tiêu Thất Nguyệt nhìn vẻ mặt mộng bức của Giang Ảnh hỏi. Giang Ảnh khổ sở nói: “Ta mới là người bị nguy to đấy.” “Hả? Ngươi bị cái gì mà nguy to? Ngươi giữ vững là được rồi, chỉ cần ngươi có thể giữ vững, dù cho Tiểu Sơ Tuyết bị Tiểu Hiên Hiên cưa đổ, thì lửa cũng không đốt tới bản tiên nữ! Cứ giữ vững cho ta nha!” Nói xong, Tiêu Thất Nguyệt nhìn biểu hiện của Giang Ảnh, lại ngây người một chút. Cái vẻ mặt này... “Ta lạy! Không thể nào?” Tiêu Thất Nguyệt nhìn Giang Ảnh, không dám tin hỏi. Rõ ràng, nàng đã nhận ra điều gì. Giang Ảnh bất lực gật đầu. Tiêu Thất Nguyệt: “...” “Ta lạy! Ta lạy! Ta lạy!” Tiêu Thất Nguyệt choáng váng! “Vậy nghĩa là, hai người các ngươi, đều bị bắt rồi?” Giang Ảnh khổ sở gật đầu. Tiêu Thất Nguyệt: “…” “Trời ạ trời ạ! Đáng sợ thật! Bản tiên nữ đã xem thường Tiểu Hiên Hiên rồi, hắn thật là đáng sợ, toi đời rồi.” Tiêu Thất Nguyệt lộ ra vẻ hoảng hốt. Tiếp đó nàng thấy trên đất có hai tấm thẻ bài, ngồi xuống nhặt lên. “Cái gì vậy?” Giang Ảnh hỏi. Tiêu Thất Nguyệt đưa cho Giang Ảnh. Một bộ bài poker quân Đại Tiểu Vương. Hai tên hề. Giang Ảnh: “…” “Xong xong, ngươi cứ nói với hắn là bản tiên nữ bế quan, cáo từ cáo từ, quá mẹ nó đáng sợ.” Tiêu Thất Nguyệt hoảng hốt bỏ chạy. Nàng thật sự bị giật mình. Giang Ảnh có thể bị dụ dỗ, Tiêu Thất Nguyệt đã dự đoán được. Dù sao, Giang Ảnh và Sở Vân Hiên từng có chuyện. Nhưng mà Tịch Sơ Tuyết... Mấy ngày ngắn ngủi đã bị cưa đổ. Hơn nữa trong lòng nàng còn có bóng hình của người đàn ông chết vì nàng kia! Sao nàng có thể chứ? Cho nên, càng cảm thấy không thể tưởng tượng, lại càng thấy được “Đáng sợ” của Sở Vân Hiên. Giang Ảnh, Tịch Sơ Tuyết. Hai nữ thần giáo hoa nổi tiếng của Thiên Hoa thành phố. Không hiểu sao bị bắt sạch. Nhất là Tịch Sơ Tuyết. Quá là kinh khủng! “Tức chết mất!” Giang Ảnh tức giận dậm chân. Lại là tam thế tình duyên, lại còn cảm động trời đất. A a a!! Đáng ghét Sở Vân Hiên! ... Trong phòng. Tịch Sơ Tuyết ôm chặt Sở Vân Hiên. Nàng cũng có chút không ngờ tới. Bọn họ cứ như vậy rồi. Ai bảo nàng tự mình cảm động rối tinh rối mù. Hôm sau. Tịch Sơ Tuyết nhu thuận nằm trong ngực Sở Vân Hiên. Mà Sở Vân Hiên đã mở mắt. Hắn nhìn Tịch Sơ Tuyết ngoan ngoãn trong ngực. Đến giờ phút này, hắn vẫn còn cảm giác có chút giống như đã trải qua vài đời. Cảm giác mọi thứ đều không thật. Thế là bắt được rồi sao? Luôn cảm giác, cũng không khác biệt với mấy em gái trước đây của hắn lắm. Cũng không khó lắm nhỉ. Đây chính là băng sơn sao? Nhưng không thể không nói... Đẹp thật. Vẻ đẹp của nàng khiến đàn ông vừa muốn thương xót, lại vừa không muốn thương xót. Thật là hoàn mỹ, không một tì vết. Chỉ là có chút khó chịu. Bởi vì Sở Vân Hiên luôn cảm thấy Tịch Sơ Tuyết không giống loại băng sơn cao lãnh trong lời đồn. Đối với hắn quá là lấy lòng. Chẳng lẽ băng sơn như vậy không phải là xem đàn ông chẳng ra gì sao? Không giống, không hề giống. Hơn nữa, trong lòng nàng còn thích người đàn ông khác. Điều đó khiến Sở Vân Hiên cảm thấy Tịch Sơ Tuyết không hoàn mỹ. Không tốt như vậy! “Đáng ghét.” Dù đã bắt được nàng, nhưng nghĩ đến việc nàng quá mức lấy lòng, Sở Vân Hiên lại khó chịu. Hơn nữa trong lòng vẫn có người đàn ông khác. Lông mi dài của Tịch Sơ Tuyết hơi rung rung. Nàng cảm nhận được động tĩnh của Sở Vân Hiên, liền mở đôi mắt đẹp ra. Gương mặt xinh đẹp sau đó ửng hồng. Sở Vân Hiên thấy phản ứng của nàng, tim lại vừa nhột ngứa lên. “Đừng...” Tịch Sơ Tuyết trên miệng từ chối một chút. Nhưng sao nàng có thể từ chối được nữa? Tịch Sơ Tuyết cẩn thận nắm lấy Sở Vân Hiên. “Có chuyện gì.” Sở Vân Hiên vừa vận động vừa nói. “Ừm...” Tịch Sơ Tuyết đáp lời Sở Vân Hiên. “Gọi cho thằng con trai mà trước đây ngươi thích kia đi.” Tịch Sơ Tuyết: “...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận