Không Có Thi Lên Đại Học Ta Đây, Không Thể Làm Gì Khác Hơn Là Lựa Chọn Đồ Thần

Chương 312: Tổ cục người

Chương 312: Tổ người phụ trách
Sở Vân Hiên uống một ngụm cà phê.
"Giang Đô..."
Hắn biết không nhiều.
Từ trước đến nay cũng chưa từng đến đó.
Nhưng mà... Giang Đô nơi đó, chắc là nơi những người trong bảng thần tử hay đến.
Xem như một nơi có cường độ rất đứng đầu.
"Vậy ta đi tìm hiểu một chút xem sao." Sở Vân Hiên nói.
"Uống xong rồi đi."
"Không sao, đi thôi." Sở Vân Hiên một hơi uống cạn ly cà phê, sau đó rời khỏi đại học Lâm An.
Hiện tại hệ thống của hắn vẫn còn.
Đi trong thành phố Lâm An, cũng căn bản không sợ bị giết.
Dù có cường giả Thiên Đạo cảnh theo dõi hắn thì sao chứ?
Bị giết vừa vặn còn có thể nhận được ban thưởng.
Tùy duyên.
"Quan tỷ, đang ở đâu đấy?"
Sở Vân Hiên gọi điện cho Quan Hinh.
"Trong nhà, có chuyện gì à? Ừm à."
Sở Vân Hiên: "Ta nói, bên chỗ ngươi tiếng gì thế? Đang chơi kích thích à?"
Quan Hinh cười tủm tỉm nói: "Đúng vậy, cùng chơi không?"
"Thôi đi, không thích cái này, vậy ta đợi ngươi xong việc."
Quan Hinh cười nói: "Đi đi đi, vừa rồi duỗi lưng một cái thôi, có gì đến nhà nói."
"Giữa đêm có thể đến không?" Sở Vân Hiên cười hỏi.
"Xem ngươi muốn làm gì rồi, chính sự thì có thể đến, chuyện khác, chúng ta vẫn là ngày mai ban ngày đến căn cứ nói đi." Quan Hinh cười nói.
"Đương nhiên là chính sự."
"Hừ hừ, vậy ta gửi vị trí nhà cho ngươi, muốn ta mặc tất đen hay tất trắng?"
"Tất trắng đi."
Quan Hinh dùng giọng trêu chọc hỏi: "Chính sự à?"
"Mặc cái gì không quan trọng, quan trọng là làm gì."
"Hừ hừ, chờ ngươi."
Sở Vân Hiên sau đó dựa theo địa chỉ, đến trước cửa nhà Quan Hinh.
"Tùng tùng tùng ——"
Sở Vân Hiên gõ cửa một tiếng.
Cửa phòng mở ra.
Trong phòng khách đèn sáng trưng.
Một luồng hơi nóng phả vào mặt.
Sở Vân Hiên nhìn Quan Hinh trước mắt.
Bộ đồ ngủ màu nâu rộng rãi che kín cả người.
"Nói tất trắng đâu?"
Sở Vân Hiên trợn mắt.
Quan Hinh nhón chân, sau đó vén quần ngủ lên.
Để lộ cặp đùi thon trong lớp tất trắng.
Courris!!
Mắt Sở Vân Hiên sáng lên.
"Lừa ngươi chắc? Vào đi."
Quan Hinh cười nói.
Sở Vân Hiên đi theo Quan Hinh vào nhà.
Một bộ xem như nhà mình, dựa vào ghế sô pha rồi gác chân lên.
"Uống gì không?" Quan Hinh hỏi.
"Cũng được."
"Bia?"
"Thật đấy??" Mắt Sở Vân Hiên sáng lên hỏi.
"Bia có là gì, ta đi lấy."
Quan Hinh sau đó đi ra.
Sở Vân Hiên hỏi: "Ngươi còn sợ lạnh à? Trong nhà nóng thế này."
"Ấm áp, khu nhà ở tổ chức cung cấp, tiền sưởi ấm cũng nộp chung luôn."
Nói xong, Quan Hinh cầm bia đi đến, ném cho Sở Vân Hiên.
Sở Vân Hiên mở ra uống một ngụm.
Quan Hinh ngồi trước mặt Sở Vân Hiên, gác chân lên, hỏi: "Có chuyện gì?"
"Nghe Giang Ảnh và Tịch Sơ Tuyết nói về chuyện tổ thần phòng thủ." Sở Vân Hiên nói.
"Đúng vậy, bên ta cũng nhận được thông báo, bên Giang Đô có một vị đại lão muốn lập một tổ thần phòng thủ, cụ thể là ai thì chưa rõ, nhưng mà cần phải là người đỉnh trâu, Giang Ảnh, Tịch Sơ Tuyết, ngươi, Tiểu Miêu cùng mấy người nữa cũng có tên trong danh sách, ngươi giỏi thật đấy."
"Thế nào?"
"Đám nữ sinh hậu cung của ngươi, nếu ta đoán không nhầm thì, chắc đều có trong danh sách."
Sở Vân Hiên: "......"
"Bao gồm cả Tiêu Thất Nguyệt và Liễu Gia Nhất?"
Quan Hinh nói: "Đúng, các nàng cũng có tên, cho nên bên trên mới bảo ta lên tiếng, người khác thì có thể không sao, nhưng Tiêu Thất Nguyệt và Liễu Gia Nhất thì... chắc là phải nhờ ngươi đến thuyết phục, hai người này hơi bị phật hệ."
Hai người này thực sự hơi bị phật hệ.
Dù Tiêu Thất Nguyệt ham tiền.
Nhưng mà cô ấy vẫn có nguyên tắc riêng.
Nói cô ấy không thể kiếm tiền sao?
Cô ấy rất có thể nhé.
Cô ấy ra ngoài đánh giết yêu thú, yêu tinh, ma tinh, tùy tiện cũng bán được mấy chục vạn, cả trăm vạn là bình thường mà?
Cô ấy tham gia công hội thợ săn tiền thưởng, các đoàn lính đánh thuê làm nhiệm vụ, cũng được đủ loại thù lao phong phú.
Thậm chí tùy tiện bán một món linh khí thôi, có thể được mấy trăm vạn, thậm chí hàng ngàn vạn là chuyện thường.
Nhưng mà cô ấy chính là không làm như vậy.
Cô ấy chính là muốn tự mình đi buôn bán, hoặc đi đánh bạc kiếm tiền.
Trong mắt cô ấy, kiếm tiền kiểu này mới gọi là chân chính có ý nghĩa.
Cô ấy muốn là KIẾM TIỀN!
Mà không phải là đơn giản là trong tay có tiền.
Đây là hai khái niệm khác nhau.
Còn Liễu Gia Nhất cùng Tiêu Thất Nguyệt, hai người lại có một điểm giống nhau.
Các cô ấy rất đơn giản.
Các cô ấy không màng danh lợi, thậm chí cam tâm tình nguyện làm một đạo sư ở một trường đại học xa xôi.
Rõ ràng bản thân mình cũng là thiên tài hàng đầu.
Lại lãng phí một lượng lớn thời gian tu luyện, đi dạy dỗ người khác.
Với hai người như vậy.
Đối phương muốn các cô ấy đi Giang Đô, đi thành lập một tổ...
Thật sự có chút khó khăn.
Có lẽ chỉ có Sở Vân Hiên mới làm được.
"Ta thử xem thôi." Sở Vân Hiên nói.
Quan Hinh gật gù: "Được thôi, bên ngươi cứ thử xem, ta đoán hai ngày nữa, chắc người ta sẽ đích thân tới nói chuyện cụ thể với ngươi về việc này."
"Ừ." Sở Vân Hiên gật đầu.
"Còn ai nữa?" Sau đó Sở Vân Hiên lại hỏi.
"Còn có Vưu Khiêm Nhân và Kỷ Phong."
"Quan tỷ thì sao?" Sở Vân Hiên hỏi.
"Ta không ở trong tổ của các ngươi, bất quá ta cũng muốn đi Giang Đô bên đó, sau này sẽ thường xuyên gặp nhau." Quan Hinh nói.
Sở Vân Hiên cau mày hỏi: "Tổ thần phòng thủ này là dựa trên cái gì để chọn người?"
Quan Hinh nói: "Đại khái ba điểm, điểm thứ nhất là năng lực cá nhân, điểm thứ hai là năng lực đặc thù, tỉ như Tiểu Miêu, tỉ như Vưu Khiêm Nhân, cảnh giới của bọn họ có thể nói không cao, thậm chí còn chưa đạt Thần Thông cảnh, nhưng mà năng lực cùng tiềm lực tương lai rất ghê gớm."
"Điểm thứ ba, là do cái nhìn của người phụ trách tổ cục."
Sở Vân Hiên gật đầu: "Hiểu rồi."
"Về sau chúng ta cũng tính là đồng nghiệp, bất quá nè, lại gần! Nếu như ngươi trở thành người của tổ thần phòng thủ, còn ta vẫn là thành viên của tổ thần tử, mặc dù không cùng một bộ phận, nhưng ngươi coi như là cấp trên của ta nhé."
Sở Vân Hiên cười: "Thật sao?"
"Đúng vậy, đến bên đó, có thể ta không làm tổ trưởng, chỉ là thành viên tổ thần tử thôi, ngươi khẳng định là cấp trên của ta."
"Có thể có quy tắc ngầm không?" Sở Vân Hiên hỏi.
Quan Hinh lườm Sở Vân Hiên, cười duyên một tiếng: "Cái đó chắc không được, dù sao không cùng một ngành, người ta muốn quy tắc ngầm, cũng phải có lý do, có trao đổi lợi ích mới có thể quy tắc ngầm chứ? Chúng ta không có lợi ích gì để trao đổi, ngươi sao quy tắc ngầm được ta?"
Sở Vân Hiên xoa cằm: "Cũng phải, phải nghĩ cách."
Quan Hinh: "......"
"Tránh ra tránh ra! Sao, ngươi còn muốn ngủ lại nhà ta hả?" Quan Hinh cười trợn mắt.
"Ta đi đây." Sở Vân Hiên nói.
Cùng lắm chỉ động khẩu một chút.
Muốn tiến thêm một bước, vẫn không thể.
"Bai bai." Quan Hinh khoát tay.
Đột nhiên, lông mày Sở Vân Hiên và Quan Hinh đồng thời nhíu lại.
Ngay khi hai người cau mày trong chớp mắt.
Hai người trực tiếp biến mất trong phòng.
Một giây sau.
Bọn họ xuất hiện ở một vùng hoang vu, vắng vẻ ngoài ngoại ô.
"Chuyện gì thế này?"
Quan Hinh ngơ ngác, trực tiếp chuyển sang trạng thái chiến đấu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận