Không Có Thi Lên Đại Học Ta Đây, Không Thể Làm Gì Khác Hơn Là Lựa Chọn Đồ Thần

Chương 334: Tiểu Nguyệt, ngươi có phải hay không có lỗi với tiểu hiên hiên ?

Chương 334: Tiểu Nguyệt, ngươi có phải hay không có lỗi với tiểu hiên hiên? Đương nhiên. Sở Vân Hiên cũng rất nhanh trí tháo đồng hồ xuống. Đáng tiếc, đại gia là võ giả. Cũng không cần đi vệ sinh. Bằng không, lý do của Sở Vân Hiên lại có thể nhiều hơn. “Đồ ăn vừa hay đã lên!” Liễu Gia nói với Sở Vân Hiên một câu. Người phục vụ mang thức ăn lên liếc nhìn Sở Vân Hiên. Ý vị sâu xa. Nhưng mà cũng không nói gì. Thời đại này, người tài giỏi nhiều lắm. “Cho, quà của ngươi.” Sở Vân Hiên đưa không gian giới chỉ cho Liễu Gia Nhất. “Không gian giới chỉ?” Nàng hơi kinh ngạc. “Ở bên trong, lát nữa ta còn có chuẩn bị quà cho ngươi, chờ chút ta đi lấy.” “Một cái là được rồi.” “Không có gì.” Sở Vân Hiên cười nói. Liễu Gia Nhất sau đó lấy ra một chiếc hộp nhỏ. “Cho.” “Đây là cái gì?” “Quà tặng trong ngày lễ tình nhân của ngươi.” Liễu Gia Nhất hơi cười nói. Sở Vân Hiên mở hộp ra. Cũng là một chiếc đồng hồ. Đám nữ hài này cả đám đều không biết nên tặng cái gì đúng không? Toàn bộ là đồng hồ. “Ta rất thích.” Sở Vân Hiên cười nói. “Thích là tốt, ăn cơm.” “Đi.” Một bên khác. Tiêu Thất Nguyệt đi trên đường phố. “Thôi thôi.” Nàng vỗ trán một cái. Còn có quà lễ tình nhân cho Sở Vân Hiên. Vừa rồi quên đưa. Ai bảo gia hỏa này hung hăng không còn bóng dáng đâu. Vừa rồi lại bị Sở Vân Hiên lấy long huyết ra làm cho kinh sợ đến. “Thôi vậy, lần sau lại cho hắn.” Tiêu Thất Nguyệt lẩm bẩm một tiếng. “Ai chà.” Tiêu Thất Nguyệt liếc nhìn đồ trang sức Sở Vân Hiên mua cho nàng. Nàng mua hai cái. Trong đó cái vòng tay kia cầm nhầm, không phải cái nàng muốn. “Mau đi đổi.” Tiêu Thất Nguyệt đi tới tiệm trang sức nữ mà vừa nãy ghé vào. “Ngươi khỏe, vừa rồi ta mua dây chuyền, các ngươi giúp cầm nhầm.” Tiêu Thất Nguyệt nói. “À… Ngại quá ngại quá, ngài chờ một chút, ta đổi lại cho ngài.” Tiêu Thất Nguyệt gật đầu. Tiếp đó nàng buồn bực đi dạo trong tiệm. Đột nhiên, một bóng người quen thuộc đập vào mắt. “Tiểu Ảnh Ảnh?” Tiêu Thất Nguyệt sửng sốt một chút. Giang Ảnh liếc nhìn. “A… Tiên nữ đạo sư.” Tiêu Thất Nguyệt tò mò hỏi: “Ngươi dạo phố đấy à?” “À, đúng.” “Cùng Tịch Sơ Tuyết sao?” Tiêu Thất Nguyệt hỏi. Dù sao nàng biết, hôm nay Sở Vân Hiên đi cùng là nàng. Cho nên Tiêu Thất Nguyệt theo bản năng đã cảm thấy Giang Ảnh ra ngoài dạo phố, chắc chắn là cùng Tịch Sơ Tuyết cùng nhau. Mà Giang Ảnh hôm nay đi hẹn hò với Sở Vân Hiên. Tịch Sơ Tuyết không biết. Nàng sao có thể thừa nhận với Tiêu Thất Nguyệt chứ. “À, không phải, ta một mình.” “Một mình à?” Giang Ảnh gật gật đầu: “Đúng vậy, Tịch Sơ Tuyết đang tu luyện, đến đoạn quan trọng rồi.” “Vậy ngươi… không cùng tiểu hiên hiên cùng một chỗ sao?” Tiêu Thất Nguyệt biết rõ còn cố hỏi. Không có cách nào. Câu này của nàng phải hỏi ra mới được. Không hỏi mới kỳ lạ. Dù sao Giang Ảnh và Tịch Sơ Tuyết là bạn gái trên mặt nổi của Sở Vân Hiên. Như vậy Tịch Sơ Tuyết bế quan tu luyện. Về lý thuyết, Sở Vân Hiên không phải nên ở cùng Giang Ảnh sao? “Hắn à… Hắn… Sắp tới rồi.” Giang Ảnh cười ha ha nói. “À, ha ha ha, đúng đúng đúng, cũng có thể.” Tiêu Thất Nguyệt cũng chột dạ gật đầu. “Tiên nữ đạo sư, ngươi cũng là một mình đi dạo phố à?” Giang Ảnh hỏi. Tiêu Thất Nguyệt gật gật đầu: “Đúng vậy, vậy thì chúng ta cùng nhau thôi.” Ngược lại Tiêu Thất Nguyệt và Sở Vân Hiên đã hẹn hò xong rồi. Nhưng mà, Giang Ảnh không thể đi cùng Tiêu Thất Nguyệt được. Bởi vì Sở Vân Hiên sắp về đến rồi. “Vậy… ta định đi đây.” Giang Ảnh giải thích. Tiêu Thất Nguyệt: “Mới có mấy giờ mà.” Giang Ảnh: “…” Đúng lúc này, nhân viên cửa hàng đi tới. “Xin chào quý cô, đồ trang sức của ngài đã gói xong rồi.” “Cảm ơn.” Tiêu Thất Nguyệt nhận lấy vòng tay. “Thưa quý cô, vòng tay này giá gốc so với cái nhầm kia rẻ hơn, cho nên, phần tiền thừa ra kia sẽ được trả lại cho vị tiên sinh đã trả tiền giúp ngài.” Tiêu Thất Nguyệt:!!! Giang Ảnh:??? “À… khụ khụ khụ, ừ, đi.” Tiêu Thất Nguyệt lập tức gật đầu. Giang Ảnh nghi hoặc nhìn Tiêu Thất Nguyệt. “Tiên nữ đạo sư, ai vậy? Sao lại có người trả tiền mua trang sức cho cô vậy?” “À… chỉ là… quen biết một cậu trai thôi, à ha ha ha.” Tiêu Thất Nguyệt lúng túng nói. Không thể để Giang Ảnh biết vừa rồi Sở Vân Hiên đi hẹn hò với mình được. Giang Ảnh xem như là bạn gái của Sở Vân Hiên, chắc chắn sẽ tìm Sở Vân Hiên gây chuyện. Nàng cũng không muốn làm người ác. Lúc này, một nhân viên cửa hàng khác đi tới, nói với Giang Ảnh: “Chào cô, đồ của cô đã gói xong rồi, vừa nãy người đi cùng cô, anh ta gửi một ít tiền ở trong tiệm, đã dùng rồi, bây giờ còn dư hơn 13 vạn, cô có thể ghé lại khi khác.” Giang Ảnh: “!!!” Tiêu Thất Nguyệt:!!! Miệng nhỏ của nàng hơi nhếch lên nhìn Giang Ảnh. “À… cảm ơn, cảm ơn.” Giang Ảnh nhận đồ trang sức. Tiêu Thất Nguyệt dùng ánh mắt kỳ dị nhìn Giang Ảnh. “Tiểu Ảnh Ảnh à Tiểu Ảnh Ảnh, thì ra ngươi là đi hẹn hò với trai hả, tiểu hiên hiên có biết không? Ngươi còn lừa bản tiên nữ nói là đi một mình, cái này có chút không đúng à nha, tiểu hiên hiên mà biết chắc sẽ rất buồn.” Giang Ảnh:!!! “Không… không phải đâu, tiên nữ đạo sư, không phải như vậy đâu, cô hiểu lầm rồi.” Giang Ảnh thấy thế, cũng bất đắc dĩ nói: “Ôi, kỳ thật vừa rồi ta lừa cô, xin lỗi, xin lỗi.” “Cái gì vậy?” Tiêu Thất Nguyệt hỏi. “Thật ra ta là cùng Sở Vân Hiên đi hẹn hò, vừa nãy lừa cô vì Sở Vân Hiên nói chỉ đi hẹn hò với ta, ta sợ Tịch Sơ Tuyết biết trong lòng không vui, cho nên mới giấu cô, thật sự là không có lỗi với Sở Vân Hiên mà, thật đó!” Tiêu Thất Nguyệt: “Tiểu Ảnh Ảnh à, hai ta quen biết lâu như vậy rồi, không nói thật hả? Sao có thể chuyện ngươi đi hẹn hò với tiểu hiên hiên chứ?” Dù sao, vừa rồi Sở Vân Hiên đã hẹn hò với nàng. Rất rõ ràng, Giang Ảnh đang nói dối. Tiêu Thất Nguyệt kỳ thực có hơi tức giận. Không ngờ Giang Ảnh lại là một nữ hài tử như vậy. Nàng cũng hoàn toàn không ngờ tới. “Thật mà.” Giang Ảnh nói. Tiêu Thất Nguyệt mang theo chút không vui nói: “Tiểu Ảnh Ảnh, không phải bản tiên nữ soi mói đâu nha, biết vì sao bản tiên nữ không tin ngươi không?” Giang Ảnh lắc đầu. “Đó là bởi vì vừa rồi tiểu hiên hiên còn hẹn hò với bản tiên nữ, cho nên, ngươi nói tiểu hiên hiên hẹn hò với ngươi? Sao có thể?” Giang Ảnh:??? Tiêu Thất Nguyệt sau đó nói: “Cho nên là, chống đối sẽ bị trừng trị nghiêm khắc, thẳng thắn sẽ được khoan hồng, bản tiên nữ khuyên ngươi vẫn nên thành thật với hắn đi.” Giang Ảnh nghi hoặc nhìn Tiêu Thất Nguyệt. “Tiên nữ đạo sư, cô nói cái gì? Vừa rồi Sở Vân Hiên hẹn hò với cô?” “Đúng vậy.” Tiêu Thất Nguyệt gật đầu. “Không phải… Anh ấy vẫn luôn hẹn hò với em mà.” Tiêu Thất Nguyệt: “Vậy người đâu?” “Nói là đi gọi điện thoại rồi.” Tiêu Thất Nguyệt vẫn không tin. Nhìn thấy ánh mắt của Tiêu Thất Nguyệt, Giang Ảnh nói: “Em thề! Em đúng là đi hẹn hò với Sở Vân Hiên, tiên nữ đạo sư, cô sẽ không nghĩ em là loại nữ hài tử như vậy chứ?” Lần này, đến lượt Tiêu Thất Nguyệt ngớ người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận