Không Có Thi Lên Đại Học Ta Đây, Không Thể Làm Gì Khác Hơn Là Lựa Chọn Đồ Thần

Chương 235: Nguyên lai là người quen cũ

Chương 235: Thì ra là người quen cũ
Không phải cô em gái kia.
Sở Vân Hiên xem như võ giả có thuộc tính không gian đỉnh cấp. Vừa nãy là không phản ứng kịp. Hiện tại hắn đã hiểu một chút. Việc di chuyển chính mình đến không gian này, không phải do Lưu Ly Nguyệt làm. Tuy không gian này cũng rất mạnh, nhưng so với Hư Không Chi Hồ không gian thì còn kém xa.
Sở Vân Hiên nhìn lướt qua xung quanh. Khí tức nơi này cho thấy đây là lãnh địa của yêu thú, không phải trong thành phố Lâm An. Lại nhìn về nơi xa, đó dường như là dáng vẻ của thành phố Thiên Hoa. Rõ ràng, vừa rồi có người đã dùng sức mạnh không gian bao phủ trực tiếp nơi ở của hắn, sau đó chuyển cả căn phòng và hắn đến đây.
Là ai?
Sở Vân Hiên đưa tay ra. Linh Khí thiên giai thập tinh gào thét trong lòng bàn tay, ánh mắt quét nhìn xung quanh.
“Nếu đã mang ta đến đây, còn cần gì phải giấu diếm?” Sở Vân Hiên nói.
“Ồ, ngươi có vẻ trấn định hơn so với ta nghĩ.” Một người mặc hắc bào từ trong bóng tối chậm rãi bước ra.
Sở Vân Hiên nhìn về phía hắn, Khuy Linh đồng tử phóng thích. Sau đó, Sở Vân Hiên bật cười.
“Thứ gì vậy, còn làm ra vẻ thần bí, ta tưởng là ghê gớm lắm, một tên Thần Thông cảnh Nhị Tinh, làm trò hề này?”
Người mặc hắc bào nghe Sở Vân Hiên nói thì cau mày. Sao hắn biết cảnh giới của mình? Rõ ràng mình không hề phóng thích linh lực.
Sở Vân Hiên lại nói: “Còn ai nữa, đi ra luôn đi.”
“Bốp, bốp, bốp...”
Tiếng vỗ tay nhịp nhàng vang lên, rồi lại một người mặc hắc bào nữa bước ra.
“Lợi hại! Không hổ là Sở Vân Hiên, người chém Yêu Hoàng bằng một kiếm.” Giọng nói như của một ông già. Sở Vân Hiên dùng Khuy Linh đồng tử, toàn là dấu chấm hỏi, chứng tỏ cảnh giới cao hơn cả Pháp Tắc cảnh Nhất Tinh.
“Thế nào? Đưa ta đến đây mà đến cả bộ dạng cũng không dám lộ ra sao?” Sở Vân Hiên liếc nhìn bọn chúng.
“Hừ, ngươi nghĩ lão tử sợ ngươi?” Lại một bóng người nữa bước ra, trực tiếp tháo mặt nạ xuống. Sở Vân Hiên nhướng mày: “Thì ra là người quen cũ.”
“Mẹ nó mày ngu à, nó bảo mày lộ mặt thì mày lộ à?” Một gã đàn ông khác tức giận mắng Trần Hạo Bân.
“Hôm nay nó chạy được chắc?” Trần Hạo Bân lạnh lùng nói.
“Thì cũng đúng.” Trần Thiên Sở nói.
Nhưng vì Trần Hạo Bân đã lộ mặt rồi, hắn cũng không cần thiết phải giấu diếm. Trần Thiên Sở cũng cởi mặt nạ, rồi hài hước nhìn Sở Vân Hiên: “Không ngờ tới đúng không? Không, ngươi đáng lẽ phải nghĩ đến có ngày này rồi chứ.”
Trần Hạo Bân nhìn chằm chằm: “Sở Vân Hiên, mối nhục hôm qua, hôm nay ta và biểu ca Trần Thiên Sở nhất định sẽ tự tay giết chết ngươi.”
Nhìn thấy hai người, Sở Vân Hiên không nhịn được cười: “Cho nên...” Sở Vân Hiên nhìn sang vị lão giả mặc hắc bào, nói: “Ông chắc là cao thủ nào đó của Trần gia ở thành phố Lâm An phải không?”
Ở thành phố Thiên Hoa, Sở Vân Hiên đã nhiều lần làm bẽ mặt Trần Hạo Bân. Hắn từ lâu đã ôm hận trong lòng. Còn ở đại học Lâm An, Sở Vân Hiên trên diễn đàn cũng mắng Trần Thiên Sở thậm tệ, còn dễ dàng đánh bại hắn bằng một chiêu, khiến một cao thủ thi ban như hắn mất hết thể diện. Trần Thiên Sở, một thiên tài võ đạo của thế gia ở thành phố Lâm An, Sở Vân Hiên từ lâu đã đoán được hắn chắc chắn không bỏ qua cho mình.
“Gia gia, để Sở Vân Hiên này lại cho ông, giữ cho hắn một hơi tàn, còn lại ta với Hạo Bân tự tay giết hắn.” Trần Thiên Sở nói với gia gia của mình.
“Ừ.” Trần Đại Sơn gật đầu, chắp tay nhìn Sở Vân Hiên. “Nói thật, ta vẫn rất khâm phục ngươi, ngươi cũng là anh hùng của nhân tộc, nhưng thế giới này là vậy, tăm tối hơn những gì ngươi tưởng tượng nhiều, nếu không có bối cảnh, lông cánh còn chưa đủ mạnh, thì đừng chọc vào những tồn tại hiện tại ngươi không chọc được.”
Vừa dứt lời, dưới chân Sở Vân Hiên, một Lục Mang Tinh Trận hiện ra, giam Sở Vân Hiên vào trong.
“Thật sự cho rằng cái này có thể giết được ta?” Sở Vân Hiên cười.
“Ha ha ha…” Trần Hạo Bân cười lớn: “Mày còn làm ra vẻ gì chứ? Không phải trên người còn một cái linh ấn thạch Thiên Tôn cảnh thưởng sao? Vì muốn ra tay giết mày, bọn ta tất nhiên đã chuẩn bị vẹn toàn.”
Trần Thiên Sở cười lạnh: “Mày chết cũng coi như có ý nghĩa đấy, cái cấm linh đại trận này là Trần gia ta chuẩn bị để đối phó với những kẻ có thể đạt tới Thần Hoàng cảnh trong tương lai, mày có thể chết dưới đại trận này, cũng coi như không thiệt.”
Bọn chúng không phải kẻ ngốc. Chúng biết Sở Vân Hiên ở cảnh giới Thiên Tôn đã có thể dùng một kiếm chém Yêu Hoàng. Cho nên, chúng tuyệt đối không xem Sở Vân Hiên là một Thần Thông cảnh bình thường để đối đãi. Hơn nữa, cũng biết rõ hắn có linh ấn thạch Thiên Tôn cảnh. Chỉ có đồ ngốc mới bỏ qua điều đó. Trần Thiên Sở đã mất hết mặt mũi, hắn cũng đã van xin ông nội rất lâu, cuối cùng Trần Đại Sơn mới đồng ý. Dù sao, giết một Sở Vân Hiên Thần Thông cảnh mà lại phải dùng một cái cấm linh đại trận có hiệu quả đối với cả Thần Hoàng cảnh thì đúng là quá thiệt thòi. Hơn nữa cũng không phải thù hận gì lớn.
Nhưng, Trần Đại Sơn nghĩ lại, cũng có lợi. Trên người Sở Vân Hiên có Thần Khí Phiên Thiên Ấn, có Linh Khí thiên giai thập tinh. Đoán chừng còn có vài thứ tốt khác. Nếu không, sao có thể giúp hắn, với thực lực Thiên Tôn cảnh Nhất Tinh, mà một kiếm chém Yêu Hoàng?
Nghĩ như vậy, hình như cũng không lỗ.
Trận pháp hoàn toàn bao phủ Sở Vân Hiên vào trong. Và Sở Vân Hiên cảm nhận rõ ràng được, linh lực của mình không cách nào vận chuyển được.
Trần Thiên Sở thấy thế thì cười lạnh nói: “Vô ích thôi, dù là Thần Hoàng cảnh ở trong cấm linh đại trận này, cũng không thể nào vận chuyển linh lực được, mà không thể vận chuyển linh lực thì đến cả linh ấn thạch của mày cũng vô dụng, thằng ngu.”
Cho nên, bọn chúng vô cùng tự tin. Sở Vân Hiên dù có tất cả vốn liếng, cũng không dùng được. Ngay cả một chút Linh Khí không gian cũng không thể dùng, hắn phải có linh lực mới vận chuyển được.
“Vậy ta sẽ chém tứ chi hắn trước, còn lại để hai người các ngươi từ từ hành hạ hắn đến chết nhé.” Trần Đại Sơn chắp tay thản nhiên nói.
“Cảm ơn gia gia.” Trần Thiên Sở vội vàng nói.
Sau đó, hắn nhìn Sở Vân Hiên, nói: “Một lát nữa, ta sẽ từ từ chà đạp mày đến chết, rồi quay hết cảnh này lại, cho Tịch Sơ Tuyết bọn họ thấy, ha ha ha!” Trần Thiên Sở cười lớn. Sau đó, Trần Đại Sơn ngưng tụ phong nhận trong tay.
“Tiểu tử, chỉ trách mày trêu phải người không nên trêu thôi!” Dứt lời, phong nhận trong tay hắn lao thẳng về phía Sở Vân Hiên. Trần Đại Sơn, Pháp Tắc cảnh Lục Tinh. Còn Sở Vân Hiên, Thần Thông cảnh, lại không cách nào vận chuyển linh lực. Hắn thế nào cũng không thể nào tránh được.
“Cũng thật khéo a.” Sở Vân Hiên cười trêu tức.
“Đổi, Vô Địch Tạp!”
[Vô Địch Tạp]: Đổi xong, trong vòng một phút bản thân ở vào trạng thái vô địch tuyệt đối. Không cần quan tâm cảnh giới, mỗi ngày có thể sử dụng một lần. Tiêu hao giá trị hệ thống: 200000
Vừa mở ra đồ trong Thương Thành hệ thống thứ ba đã có tác dụng ngay. Dù hắn không cách nào vận chuyển linh lực. Nhưng ai cũng không thể ngờ, hắn lại có vật như hệ thống.
Xoát!
Phong nhận chém vào cánh tay Sở Vân Hiên đang bị giam trong trận pháp.
“Ha ha ha!” Trần Thiên Sở và Trần Hạo Bân thấy vậy thì không kiềm chế được niềm vui sướng trong lòng. Nhưng một giây sau, cả ba người cùng nhíu mày.
“Hả?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận