Không Có Thi Lên Đại Học Ta Đây, Không Thể Làm Gì Khác Hơn Là Lựa Chọn Đồ Thần

Chương 83: Thất tình

Chương 83: Thất tình
Sở Vân Hiên thật sự không biết Lâm Danh, cũng chưa từng nghe vị cường giả Nhân tộc nào được gọi là tình thánh.
Là vì không nổi danh hay là... hắn tự phong?
Tình thánh tình thánh, tất nhiên đã là thánh, vậy thì phải là cảnh giới Thiên Đạo chứ.
Không thể nào không nổi danh chứ?
Lâm Danh liếc qua Sở Vân Hiên đang đầy tâm sự.
“Tình thánh cũng chưa từng nghe?” Lâm Danh hỏi.
“Khụ khụ, vãn bối thật sự chưa từng nghe nói qua.”
Hư ảnh Lâm Danh khóe miệng giật giật.
“Chuyện lạ, không nên vậy chứ.”
Sở Vân Hiên nói: “Có thể là vãn bối bình thường ít để ý mấy chuyện này, những người khác chắc là biết.”
Lâm Danh gật gật đầu: “Không quan trọng, đã ngươi đến đây, vậy ngươi và ta có duyên, ở đời này không tìm được người thừa kế thích hợp, bây giờ truyền thừa cũng không tính là muộn.”
Sở Vân Hiên vội vàng nói: “Tiền bối, vãn bối mạo muội hỏi một câu, so với Thương Hoàng bên ngoài, tiền bối mạnh hay yếu hơn?”
“Bọn họ đều là tiền bối của ta, cảnh giới không giống nhau, mạnh yếu thật khó nói, nhưng cá nhân ta thấy, nếu cũng là cảnh giới Thiên Đạo thì ta chiến ai cũng không thua.”
Sở Vân Hiên trong lòng thầm nghĩ.
Cảm tình ở trong đám tiền bối, cái vị gọi là tình thánh này là nhỏ nhất à?
“Hiểu rồi.” Sở Vân Hiên gật đầu, sau đó hỏi: “Vì sao nơi này của tiền bối có nhiều hồn bia nhân tộc truyền kỳ như vậy?”
Lâm Danh cảm thán: “Ta cả đời, dành rất nhiều thời gian tìm kiếm ý chí của những anh hùng đã ngã xuống, tập hợp bọn họ lại, để hậu nhân có cơ hội nhận được truyền thừa của họ.”
“Như vậy, dù bọn họ không còn, y bát của những anh hùng này cũng không đến mức hoàn toàn biến mất khỏi Địa Cầu, xem như hoàn thành tâm nguyện của họ, dù sao mỗi người đều ngã xuống vội vàng, căn bản không kịp để lại gì.”
Nghe đến đây, Sở Vân Hiên vẫn rất khâm phục.
“Tiểu tử.” Lâm Danh nhìn Sở Vân Hiên: “Mấy nữ sinh bên ngoài, đều quen biết với ngươi à?”
“Đúng vậy.”
“Ngươi thấy ai xinh đẹp nhất?”
Sở Vân Hiên: “……”
Hỏi cái này làm gì?
“Ta thấy… chắc là tỷ ta.”
Lâm Danh vung tay lên, hình ảnh bên ngoài hiện ra trước mặt.
“Người nào?” Lâm Danh hỏi.
Sở Vân Hiên chỉ chỉ: “Ừm.”
Ánh mắt Lâm Danh nhìn theo ngón tay.
“Tỷ ngươi sao?” Lâm Danh trầm ngâm.
“Vâng.”
Sau đó Lâm Danh cười: “Mắt nhìn cũng được đó.”
Nói xong lời hắn chuyển: “Ta vòng tàn hồn này sắp tiêu tan, nhanh lên đi.”
“Được.” Làm gì, cái gọi là truyền thừa của tình thánh cũng không đến mức quá tệ chứ.
Dù sao người ta cũng đạt đến cảnh giới Thiên Đạo mà.
Sau đó, một vòng tử quang từ người Lâm Danh bùng nổ.
Sở Vân Hiên bị cỗ lực lượng này bao trùm.
“Lực lượng này là do ta tự nghĩ ra, độc nhất vô nhị trên toàn Địa Cầu, luận về chiến lực cũng không kém gì ai, ta gọi bộ linh kỹ này là thất tình.”
Rất lâu sau.
Ở bên ngoài hồn bia, số người đến cũng được vài chục người.
Các nàng đều nghĩ mộ anh hùng bên ngoài chính là điểm cuối.
Nhưng vào đến chỗ của Lâm Nhã Nhi, vẫn không thấy gì.
Sở Vân Hiên giờ phút này đang ngồi trước hồn bia của tình thánh.
Trên người hắn phát ra hào quang màu tím nhàn nhạt.
Sau đó, hắn mở mắt.
Trong khoảnh khắc ấy, con ngươi của hắn ánh lên màu tím yêu dị, chỉ thoáng qua trong giây lát.
Mà cảnh giới của Sở Vân Hiên, do nhận được truyền thừa sức mạnh này, trực tiếp tăng đến Huyền Thiên cảnh Tứ Tinh.
“Mạnh vậy sao?” Sở Vân Hiên cảm nhận sức mạnh tình thánh cho, sức mạnh vượt ngoài dự đoán của hắn.
Hồn bia trước mặt dần dần ảm đạm xuống.
Trong đầu, tiếng của Lâm Danh vọng lại lần cuối.
“Tiểu tử, thất tình hơn xa những gì ngươi thấy bên ngoài, bộ linh kỹ này đủ cho ngươi học cả đời.”
“Còn nữa, phải cố gắng mạnh lên cho ta, đừng làm bẽ mặt ta!”
“Cuối cùng, thanh kiếm trong giới chỉ của ngươi, thật không biết ngươi làm sao có được nó, người biết thanh kiếm này không nhiều, tên của nó là Thiên Tinh, trở về tìm hiểu thêm sẽ biết.”
“Và điều cuối cùng, nếu có một ngày ngươi đủ mạnh, mong ngươi có thể giúp ta giết một người, đó là tâm nguyện duy nhất của ta, hắn tên là Trương Thu Cuối Cùng.”
“Lời khuyên cuối cùng của người từng trải, đôi khi đừng hoàn toàn tin vào mắt và tai của mình, thế giới này trắng và đen, đều nằm trong tay một số ít người, thôi cứ vậy nhé tiểu tử, chúc ngươi may mắn.”
Âm thanh biến mất.
“Ý gì?” Sở Vân Hiên gãi đầu.
“Trương Thu Cuối Cùng….”
Đây là ai?
Thiên Tinh, thanh kiếm này có lai lịch à?
Đến cả ông ta cũng không thể nói thẳng với mình sao?
Nhưng mà, bộ linh kỹ tên “Thất tình” này, thật sự đã không hoàn toàn thuộc phạm vi của linh kỹ rồi.
Thật quá sức tưởng tượng!
Cái gọi là thất tình, thực ra là sức mạnh của bảy loại tình cảm, cảm xúc.
Mà danh hiệu tình thánh, có lẽ không phải ý tình thánh trên mặt chữ.
Thất tình, chia làm giận, buồn, vui, ghen, hận, ác, muốn.
Trước mắt, Sở Vân Hiên chỉ nắm giữ được thất tình - Giận và thất tình - Buồn sức mạnh.
Nếu chỉ là sức mạnh của giận, Sở Vân Hiên cảm thấy cái gọi là thất tình này chẳng có gì đặc biệt.
Vì sức mạnh của giận rất đơn giản, sau khi giải phóng sẽ nâng cao toàn bộ chiến lực.
Trước mắt là tăng gấp đôi.
Có thể không ngừng tu luyện. Cấp cao nhất là tầng năm.
Không biết hiệu quả của tầng năm giận là nâng bao nhiêu lần chiến lực nữa.
Có chút kinh khủng.
Hắn còn có Phong Trần Thiên Diễn Quyết của Tiêu Thất Nguyệt dạy, có thể cưỡng ép nâng cảnh giới.
Kết hợp thêm thất tình - Giận, hiệu quả càng kinh khủng hơn.
Khiến Sở Vân Hiên cảm thấy cái lợi hại thực sự của thất tình chủ yếu nằm ở sức mạnh thứ hai, thất tình - Buồn.
Sức mạnh của buồn không nhắm vào bản thân mà nhắm vào đối phương.
Suy yếu 20% toàn bộ chiến lực.
Cũng có năm tầng. Không biết tu luyện buồn đến tầng năm thì sẽ suy yếu bao nhiêu chiến lực của đối phương nữa.
“Thật là quá đáng, đây chẳng khác nào pháp tắc và lĩnh vực lực lượng.” Sở Vân Hiên cảm thán.
Võ giả đạt đến cảnh giới pháp tắc thì có thể lĩnh ngộ pháp tắc.
Đến lĩnh vực cảnh thì lĩnh ngộ lĩnh vực.
Pháp tắc và lĩnh vực, có vô số loại.
Chiến lực, tăng phúc (suy yếu), chữa trị, khống chế, tinh thần, phòng ngự,...
Mạnh yếu khác nhau.
Yếu thì có thể bỏ qua không tính.
Giống trong pháp tắc, cũng có pháp tắc suy yếu.
Trong lĩnh vực, cũng có lĩnh vực không đầy đủ.
Đều có thể làm giảm chiến lực của đối phương.
Như vậy, một linh kỹ thất tình, với thất tình buồn, chẳng khác nào một pháp tắc suy yếu hoặc lĩnh vực không đầy đủ.
Nếu xem thất tình giận là phép tắc tăng phúc chiến lực thì...
Một chiêu thất tình, chẳng phải tương đương với có thêm bảy loại pháp tắc?
Tê...
Có chút quá đáng.
“Được, ta đều nhớ rồi, Trương Thu Cuối Cùng đúng không.”
Sở Vân Hiên trầm ngâm.
Sau đó hắn xoay người nhìn.
Lâm Nhã Nhi, Tiêu Thất Nguyệt và Giang Ảnh đang đợi ở đó.
Sở Vân Hiên bước đến.
“Mọi người thành công chứ?” Sở Vân Hiên hỏi.
“Đương nhiên rồi.” Giang Ảnh thoáng nở nụ cười, nói tiếp: “Bản cô nương nợ ngươi một ân tình đấy.”
Nếu không có Sở Vân Hiên, chắc cô không đến được đây.
“Ta cũng thành công.” Sở Vân Hiên cười nói.
Lâm Nhã Nhi nhìn Sở Vân Hiên, hỏi: “Tiểu Hiên, hồn bia của ngươi là tiền bối nào vậy?”
Sở Vân Hiên đáp: “Tình thánh.”
“Hả? Tiền bối Lâm Danh sao?” Giang Ảnh sững sờ.
“Ta còn chẳng biết ông ta là ai.” Sở Vân Hiên nhún vai.
“Ách…”
Ba người liếc nhìn nhau.
“Là một người rất lợi hại, nhưng mà…”
“Sao vậy?” Sở Vân Hiên tò mò hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận