Không Có Thi Lên Đại Học Ta Đây, Không Thể Làm Gì Khác Hơn Là Lựa Chọn Đồ Thần

Chương 202: A? Hắn là bạn trai ngươi?

Chương 202: A? Hắn là bạn trai ngươi?
Nói xong, Uông Minh Nguyệt sướng rồi! A a a!! Cuối cùng cũng nói ra được! Vốn còn muốn từ từ n·h·ụ·c nhã các ngươi. Nhưng mà chẳng ai ngờ rằng, cái tên Sở Vân Hiên này vậy mà thật giỏi giang. Thậm chí thật có thể có loại xe sang trọng đó. Thậm chí để chính mình cùng Chú Ý Tuấn bị mất mặt. Cái đó chính là bọn hắn sơ suất. Nhưng bây giờ, các ngươi xong rồi!
20 tuổi, Thần Thông cảnh, Lôi Hỏa, Thời Gian Không Gian bốn thuộc tính. Sao có thể chứ? Đây là khái niệm gì? Thuộc tính này so với thần minh chi chủ thiên kim Thượng Quan Vũ còn phải khoa trương hơn một chút a? Liễu Gia Nhất, để ngươi đắc ý! Là ngươi b·ứ·c ta! Tiếp theo kịch bản là gì? Hắn không thể nào có 4 cái thuộc tính này. Như vậy hắn chỉ có thể bị vạch trần! Hắn một khi bị vạch trần, đó chính là thằng hề! Ngươi Liễu Gia Nhất cũng chính là thằng hề! Ngươi Liễu Gia Nhất cũng sẽ vứt bỏ tất cả mặt mũi! Nàng Uông Minh Nguyệt liền muốn như vậy!
“Ta tào!” Lời này vừa nói ra, đám người khiếp sợ không thôi. Nhưng mà, rất rõ ràng, bọn họ đều là không tin. Mọi người đều không phải nhà quê. Bọn họ đều là võ giả. Đối với giới võ đạo, bọn hắn cũng không phải không hiểu. Sao có thể chứ? Nếu hắn thật có bản lĩnh này. Vậy hắn bây giờ hẳn là thành viên ban thần tử Thánh Đô. Dù cho không có trong bảng thần tử, đó cũng là chuyện sớm hay muộn. Dù sao hắn mới 20 tuổi!
“Thật hay giả vậy?” Hoa Thần một bộ giả vờ không biết nhìn Uông Minh Nguyệt hỏi.
“Đương nhiên là thật rồi, Thất Thất chính miệng nói với ta.” Uông Minh Nguyệt gật gật đầu nói. Nói xong nàng nhìn về phía Liễu Gia Nhất, hỏi: “Có đúng hay không Thất Thất?”
“Ách, đúng vậy.” Liễu Gia Nhất gật đầu nói.
“Oa đi! Thật hay giả vậy?”
“Lôi, Hỏa, Thời Gian, Không Gian bốn thuộc tính? Thật trâu bò a!”
“Ngoan ngoãn, nhưng mà nghĩ kỹ một chút, xác thực cũng có khả năng a, một thiên tài như vậy, xác thực cũng dễ dàng giành được phương tâm của Liễu Đại giáo hoa.”
“......”
Hoa Thần sau đó hơi cười nói: “Sở thiếu, nếu không thì cho mọi người biểu diễn một lượt?”
Uông Minh Nguyệt cũng liên tục gật đầu: “Đúng a đúng a, nếu không thì cho chúng ta biểu diễn một lượt a.”
Đám người cũng là nghị luận ầm ĩ:
“Ta còn chưa gặp một người nào đồng thời có 4 thuộc tính như vậy đâu, thật khoa trương, Sở thiếu, cho chúng ta kiến thức một chút đi.”
“Ta còn chưa từng thấy người bốn thuộc tính, huống chi còn có Thời Gian và Không Gian nữa?”
“Hảo thái quá a! Rất muốn mở mang tầm mắt, Sở thiếu, để chúng ta mở mang kiến thức một chút đi.”
“......”
Liễu Gia Nhất nói: “Cái này thì đừng a.” Nói thật, nàng tuy rằng ngoài mặt quan hệ tốt với Uông Minh Nguyệt, nhưng trên thực tế không ưa nhau. Bao gồm cả những hành động quá đáng của Uông Minh Nguyệt. Thật muốn để nàng mất hết mặt mũi. Nhưng Liễu Gia Nhất vẫn muốn cho Uông Minh Nguyệt giữ chút mặt mũi. Dù sao nàng mới vừa đã so sánh với nàng ở quá khứ. Bạn trai nàng cũng không phải tự dưng có được.
Nghe được lời của Liễu Gia Nhất. Bọn hắn càng thêm xác định Sở Vân Hiên căn bản không có khả năng có 4 thuộc tính như vậy.
Hoa Thần mỉm cười nói: “Chúng ta cũng là đồng học, quan hệ tốt như vậy, lại không có ý gì xấu, chỉ là muốn mở mang kiến thức một chút.”
Chú Ý Tuấn gật gật đầu: “Xác thực a, trước đó chỉ nghe trên TV nói ai ai đó là bốn thuộc tính, đến bây giờ chưa thấy bao giờ, chớ nói chi là thời gian và không gian tập trung vào một người, muốn được thêm kiến thức.”
Uông Minh Nguyệt nói: “Thật đơn giản, chính là hơi thôi động linh lực, thích phóng một chút là tốt, Thất Thất, cái này không cần thiết che giấu chứ? Hay là có nguyên nhân gì sao?”
Liễu Gia Nhất đôi mắt đẹp nhìn về phía Sở Vân Hiên.
“Thân yêu, vậy ý anh thế nào?”
Sở Vân Hiên nói: “Vậy sao cũng được thôi, mọi người đều là đồng học, em cũng nói với khuê mật rồi, ta che giấu cũng không tốt đúng không?”
Liễu Gia Nhất cười một tiếng: “Hảo, cám ơn anh.”
“Cái này không phải cần phải sao?”
Sau đó, Sở Vân Hiên đưa tay ra, lòng bàn tay hỏa diễm nhảy lên.
“Lợi hại!” Đám người mặt lộ vẻ mỉm cười, miệng đồng thanh nói.
Lại tiếp đó, lôi đình quấn quanh.
“Lôi Hỏa Song Thuộc Tính! Mạnh!” Bọn họ vẫn là mặt lộ vẻ mỉm cười nói.
Sau đó, Sở Vân Hiên phóng thích Không Gian ra ngoài.
“Cái gì!?” Lần này, một số người vốn mang vẻ trêu tức và chuẩn bị xem kịch vui. Bọn họ không bình tĩnh. Trên mặt nhao nhao xuất hiện vẻ chấn kinh!
“Con mẹ nó? Hắn thật sự có?”
“A? Lôi Hỏa, Thời Gian?”
“Con mẹ nó, Con mẹ nó!?”
“......”
“Cái gì?” Hoa Thần người vốn chuẩn bị n·h·ụ·c nhã Sở Vân Hiên, nhíu mày một cái. Hắn thật có a?
Uông Minh Nguyệt cùng Chú Ý Tuấn cau mày. Sao có thể? A?
“Thời gian đình chỉ.” Sở Vân Hiên sau đó dùng lực lượng Thời Gian trực tiếp thả về phía Hoa Thần.
Cái kia Hoa Thần ngồi ở tại chỗ không nhúc nhích. Mắt cũng không chớp, hô hấp cũng đình chỉ.
“Con mẹ nó!!?” Tất cả mọi người trừng to mắt!
“Cái gì!?” Uông Minh Nguyệt và Chú Ý Tuấn mặt xám như tro, một mặt không dám tin. Hắn...... Hắn thật có Lôi Hỏa, Thời Gian và Không Gian bốn thuộc tính a? A? Điên rồi đi? Cái này??
“Con mẹ nó! Lôi, Hỏa, Không Gian, Thời Gian bốn thuộc tính! Con mẹ nó!”
“Hảo thái quá! Hắn đến cùng là người gì a?”
“Sở Vân Hiên...... Hắn sẽ không thật sự là cái người một k·i·ế·m c·h·é·m yêu hoàng Sở Vân Hiên a?”
“Thế nhưng là cái Sở Vân Hiên đó không có thuộc tính Thời Gian mà.”
“Nhưng mà...... vẻ s·o·á·i, tuổi tác các thứ dường như cũng đúng a.”
“......” Đám người một mặt r·u·ng động.
Uông Minh Nguyệt nhìn Sở Vân Hiên, lại liếc nhìn bạn trai mình. Giờ khắc này, nàng cảm thấy bạn trai mình đúng mẹ nó là một đống c·ứ·t c·h·ó a.
Sở Vân Hiên sau đó triệt hồi lực lượng thời gian.
Hoa Thần lấy lại tinh thần. Hắn cau mày. Trước mắt, Sở Vân Hiên cùng Liễu Gia Nhất bị hơn mười vị đồng học vây lại. Thậm chí cả Uông Minh Nguyệt cùng Chú Ý Tuấn ngồi bên cạnh cũng bị mọi người xô đẩy sang một bên.
“Đang xảy ra chuyện gì?” Hoa Thần cau mày hỏi.
“Hoa thiếu, vừa rồi Thời Gian của anh bị hắn làm đình chỉ.”
“Cái gì?” Hoa Thần trừng to mắt. Hắn thật có bốn thuộc tính này? Sao có thể a? A? Hoa Thần một mặt mộng b·ứ·c.
“Sở thiếu, Sở thiếu, làm quen một chút.”
“Sở thiếu, hai người các ngươi quá xứng đôi, trời sinh một đôi a.”
“Sở thiếu, thật ngưu! Bội phục bội phục!”
“......”
Đám người cũng không còn ngồi yên, nhao nhao tìm Sở Vân Hiên làm quen.
Thấy cảnh này, Hoa Thần nắm c·h·ặ·t nắm đấm. Hắn mới là nhân vật chính a! Sao buổi họp lớp lại thành ra nhân vật chính đã biến thành cái tên Sở Vân Hiên này a!? Hắn biết, buổi họp lớp này ý nghĩa đã không còn.
“Các vị, các vị! Thời gian không còn sớm, đoán chừng Tiêu Thất Nguyệt sắp đến, mọi người động đũa thôi.” Hoa Thần hô. Không ai phản ứng đến hắn.
“Các vị!” Hoa Thần lại hô một tiếng. Vẫn như cũ không ai để ý. Hoa Thần:???
Sở Vân Hiên nói: “Khụ khụ, các bạn học, lớp trưởng nói mọi người có thể động đũa rồi, mọi người làm ơn về chỗ ngồi đi.”
“Được rồi.” Sau đó đám người nhao nhao tản ra. Hoa Thần:??? Ta đi mẹ nhà ngươi a!
Liễu Gia Nhất vừa mặt đỏ bừng. Quá ngầu!
Điện thoại Sở Vân Hiên lúc này vang lên.
“Các vị, ta nhận điện thoại một chút, mọi người ăn trước.” Sở Vân Hiên nói.
“Không có gì không có gì, anh cứ nghe máy trước đi, bọn tôi đợi anh đến!”
“Đúng đúng đúng! Sở thiếu anh không đến, bọn tôi làm sao dám động đũa.”
“Đúng vậy, anh cứ đi nghe điện thoại đi, bọn tôi đợi anh.”
“......” Các bạn học nhao nhao nói. Uông Minh Nguyệt:??? Chú Ý Tuấn:??? Hoa Thần:???
Sau đó Sở Vân Hiên đi ra ngoài. Toàn bộ phòng khách, sau đó mọi người bắt đầu không ngừng vây quanh Liễu Gia Nhất một thân bên cạnh nghị luận Sở Vân Hiên ngưu b·ứ·c.
Uông Minh Nguyệt mặt xám như tro. Lúc này, cửa lớn mở ra.
“Các bạn học tốt, ngượng ngùng ngượng ngùng, ha ha ha, đến muộn rồi.” Tiêu Thất Nguyệt cười nói.
“Tiêu tiên nữ!”
“Tiêu tiên nữ đến rồi!”
“Oa! Càng ngày càng xinh đẹp! Không hổ là Tiêu tiên nữ nổi danh a!”
“Tiêu tiên nữ, cậu bỏ lỡ một trò hay đó.”
“Tiêu tiên nữ, mình cậu tới à?”
“......” Đám người nhao nhao đứng dậy, nghênh đón Tiêu Thất Nguyệt.
“Tháng Bảy, đã lâu không gặp.” Liễu Gia Nhất nhẹ nhàng nói.
“Hừ hừ, đã lâu không gặp, vốn là muốn tìm cậu, cậu cứ ở trong ban thiên tử, không thấy cậu đi ra ngoài.” Tiêu Thất Nguyệt nói với Liễu Gia Nhất.
“Có chút bận, nhưng bây giờ gặp rồi.”
“Đúng vậy, Minh Nguyệt, đã lâu không gặp.” Tiêu Thất Nguyệt nói.
Uông Minh Nguyệt khó coi nặn ra một nụ cười: “Đã lâu không gặp.”
Tiêu Thất Nguyệt chớp mắt hỏi: “Lại nói là tiên nữ ta bỏ lỡ trò hay gì vậy?”
“Ha ha ha, Tiêu tiên nữ, Minh Nguyệt cùng Thất Thất đều mang bạn trai tới, hơn nữa đều là bạn trai siêu cấp ưu tú, cậu có một mình à?”
Tiêu Thất Nguyệt:???
A? Bọn họ cũng mang bạn trai ưu tú tới? Không phải, con nhỏ Uông Minh Nguyệt thì có khả năng. Nhưng mà Liễu Gia Nhất là khi nào tìm bạn trai? Ta dựa vào! Sao không ai nói cho nàng a! Nàng còn cố ý hỏi Liễu Gia Nhất có bạn trai không nữa. Con nhỏ này bảo không có. Tiêu Thất Nguyệt an tâm. Rồi sau đó lại mang bạn trai đến? Tỷ muội cùng lòng liên tâm, mày lại chơi xấu với tỷ muội à?
Một nữ sinh nói: “Đúng vậy a đúng vậy a, đặc biệt là Thất Thất, bạn trai cô ấy có đến 4 thuộc tính, siêu cấp s·o·á·i khí lại còn ưu tú nữa chứ.”
Lại một nữ sinh khác hỏi: “Cậu còn chưa có người yêu sao? Không nên a?”
Tiêu Thất Nguyệt: “......”
Con mẹ nó! Không phải...... Hai chị em này cuốn quá vậy? Sao Liễu Gia Nhất cũng mang bạn trai đến rồi? Còn là bốn thuộc tính, ưu tú như vậy? Ta s·á·t? Đùa nhau thật à?
“Thật hay giả?” Tiêu Thất Nguyệt nhìn Liễu Gia Nhất hỏi.
“Ừ, đúng vậy.” Liễu Gia Nhất gật gật đầu.
Tiêu Thất Nguyệt: “......”
Không được không được! Nàng không thể thua bọn nó! Cứ như vậy, Uông Minh Nguyệt, Liễu Gia Nhất đều có bạn trai. Nhất là bạn trai Liễu Gia Nhất ưu tú như vậy. Nếu nàng mà bị mọi người biết mình còn độc thân, chẳng phải là muốn bị Uông Minh Nguyệt cùng Liễu Gia Nhất so sánh đến mức triệt để không bằng hay sao?
Khụ khụ, cái kia, mang theo mang theo, hắn lát nữa sẽ vào, ha ha ha, làm sao có thể không có bạn trai chứ? Ta đã hai mươi lăm tuổi rồi, ha ha ha, hơn nữa bạn trai ta cũng rất ưu tú cũng hẳn là không kém cái tên bạn trai bốn thuộc tính của Thất Thất.” Tiêu Thất Nguyệt nhanh chóng cười nói. Sao bây giờ sao bây giờ! Phải mau tìm người giả trang một chút mới được. Nhưng mà, cũng phải rất ưu tú mới được! Nếu không thì bạn trai của Liễu Gia Nhất vẫn sẽ làm nàng bị so sánh không bằng. Có rồi! Tiểu Hiên Hiên! Mặc kệ bạn trai ngươi mấy thuộc tính. Tiểu Hiên Hiên một kiếm chém yêu hoàng, cũng không thể kém ngươi được? “Oa! Thật sao?” “A? Bạn trai các ngươi đều ưu tú như vậy sao?” “Con mẹ nó! Nhanh chóng mang tới cho chúng ta mở mang kiến thức một chút đi.” “......” “Đương nhiên đương nhiên, cái kia, ta đi bảo hắn nhanh chóng tới, các ngươi chờ một chút.” Tiêu Thất Nguyệt nói xong chuẩn bị rời đi đi liên hệ Sở Vân Hiên. Lúc này, Sở Vân Hiên vừa nói chuyện điện thoại xong đẩy cửa đi vào. Tiêu Thất Nguyệt nhìn thấy Sở Vân Hiên đi tới cũng sững sờ! A a a!! Tiểu Hiên Hiên, ngươi chính là thần của bản tiên nữ a! Trùng hợp như vậy hắn vậy mà lại xuất hiện ở đây! “Cái kia……” Tiêu Thất Nguyệt lập tức ôm lấy cánh tay Sở Vân Hiên. “Tới, giới thiệu một chút, bạn trai của bản tiên nữ, chính là vị kia một kiếm chém yêu hoàng Sở Vân Hiên, cũng rất ưu tú, Thất Thất, bạn trai ngươi đâu? So tài một chút?” Sở Vân Hiên:??? Uông Minh Nguyệt:??? Liễu Gia Nhất:??? Đám người:???
Bạn cần đăng nhập để bình luận