Không Có Thi Lên Đại Học Ta Đây, Không Thể Làm Gì Khác Hơn Là Lựa Chọn Đồ Thần

Chương 77: Ta mẹ nó cám ơn ngươi a

Chương 77: Ta mẹ nó cảm ơn ngươi nha
Sau một tiếng.
Hai người ngồi dưới đất.
Trước mặt còn có số lượng lớn ánh sáng màu lục.
Đây là một đầu cực lớn mạch Sinh Mệnh Nguyên Tinh.
“Không được không được.” Giang Ảnh khoát khoát tay.
“Không gian giới chỉ của ta đều đầy rồi!”
“Ta cũng đầy rồi.” Sở Vân Hiên nói.
“Những Sinh Mệnh Nguyên Tinh này, ta mẹ nó cảm giác dùng mười năm cũng không hết.” Giang Ảnh nói.
Hơn nữa đây là Sinh Mệnh Nguyên Tinh Thiên Phẩm phẩm cấp cao nhất.
Nàng toàn thân trên dưới, trước đó cũng chỉ có hai khối Sinh Mệnh Nguyên Tinh.
Bình thường không nỡ dùng, bị thương dùng vẫn là dịch hồi phục.
Lần này, trực tiếp đạt được Sinh Mệnh Nguyên Tinh tự do.
Chỉ riêng đầu mạch Sinh Mệnh Nguyên Tinh này thôi, e là nhân tộc mấy năm tìm tòi mới có được.
Đáng tiếc, bọn hắn không mang đi được.
Cùng lắm chỉ có thể làm đầy không gian giới chỉ của mình.
“Đi thôi.” Sở Vân Hiên nói.
Giang Ảnh không thôi liếc mắt nhìn mạch Sinh Mệnh Nguyên Tinh cực lớn.
Thật là đáng tiếc.......
Một bên khác.
“Khụ khụ, chỉnh đốn, chỉnh đốn một chút, xem xét vết thương.”
Phó hội trưởng Thiên Vực thành Lâm An Từ Hướng Đông lau đi máu tươi nơi khóe miệng, xuất hiện ở một bãi biển.
Lần lượt, đám người cũng xuất hiện ở bãi biển này.
“Phốc ——”
“Đau quá a.”
“A —— Có võ giả Mộc Thuộc Tính không? Giúp ta chữa trị một chút đi.”
“Sao lại nguy hiểm như vậy chứ.”
“......”
Đám người nhìn lên đều thảm thương.
Thậm chí có cả người thiếu tay cụt chân.
“Sao lại nguy hiểm như vậy, ta đường đường cảnh giới Lĩnh Vực Ngũ Tinh suýt chút nữa chết ở trong đó.” Từ Hướng Đông vì đau đớn mà mặt mày nhăn nhó.
“Vậy chỉ có thể nói, mỗi một cánh cửa truyền tống đằng sau đều nguy hiểm, nhìn kìa, mấy cánh cửa truyền tống khác người cũng lần lượt đi ra.” Chu Phàm chỉ vào nói.
Đám người cũng lục tục ngo ngoe xuất hiện tại trên bờ biển.
“Hoàng Thiên Lệ, thế nào rồi?”
Chu Phàm nhìn thấy Hoàng Thiên Lệ khập khiễng, hô to hỏi.
“Ngươi mù sao? Lão tử thế này ngươi không nhìn ra hả?” Hoàng Thiên Lệ tức giận gào lên một tiếng.
Chu Phàm cau mày.
“Đều thảm.”
“Haizz, mức độ nguy hiểm của linh cảnh này đáng sợ hơn trong tưởng tượng của chúng ta, cảnh giới Lĩnh Vực cũng không dễ sống a.”
“Cường độ quá cao, có thể sống sót hay không, cũng thực sự phải xem vận may.”
“Xem ra, mọi người không sai biệt lắm đều ra cả rồi hả?”
“Thiếu 1/3, tê.”
Đám người hít vào một ngụm khí lạnh.
Bảy cánh cửa truyền tống, tiến vào khoảng 4 vạn người.
Hơn một vạn người chết ở bên trong.
“Cánh cửa truyền tống màu lục này......”
Ánh mắt mọi người nhìn lại.
Chu Phàm hô: “Các vị, đừng chửi bới nữa, coi như nguy hiểm, nhưng ít nhất mọi người còn sống, nếu như lúc đó các ngươi không nghe ta tiến vào cánh cửa truyền tống màu lục này, bây giờ các ngươi cũng đã chết ở bên trong rồi.”
Nghe được vậy, đám người cũng gật đầu.
“Đúng vậy a, đội trưởng Chu nói không sai, nghĩ như vậy, chúng ta thực sự coi như may mắn.”
“Cảm ơn đội trưởng Chu nha.”
“Hai người kia còn chưa ra, xem ra chắc chắn là chết ở trong đó rồi.”
“Mấy cánh cửa truyền tống bên ta đã nguy hiểm như vậy, bên bọn họ càng nguy hiểm hơn, đương nhiên là không có khả năng sống sót.”
“Vẫn là rất cảm ơn đội trưởng Chu.”
“Cảm ơn đội trưởng Chu.”
“......”
Đám người nghị luận ầm ĩ.
Mặc dù rất thảm, nhưng nghĩ lại.
Ít nhất bọn họ còn sống, vậy là còn tốt.
“Khách khí khách khí! Tất cả mọi người là bạn của nhân tộc, giúp đỡ lẫn nhau là phải.” Chu Phàm hô.
Tống Thư Hằng thở dài một hơi.
“Giang Ảnh, rõ ràng ngươi có thể sống sót vì sao không nghe ta chứ.”
Tống Thư Hằng nắm chặt nắm đấm.
“Các vị, mọi người dưỡng thương đi.”
Đám người nhao nhao ngồi xuống trên bờ biển.
Tất cả cũng yên tĩnh trở lại.
Lúc này, giọng nói truyền đến:
“Thế nào? Đi theo ta không lo lắng gì hả?”
“Hừ hừ, cảm giác vẫn là không tệ đây này.”
“Nếu có nhiều người hơn, có khi chúng ta còn có thể lấp đầy không gian giới chỉ ấy chứ?”
“Nhiều người hơn thì, chắc hai ta mỗi người được mấy khối, chắc chắn sẽ bị mấy kẻ mạnh cướp đi thôi.”
“Đúng ha.”
“Ngươi vẫn có chút tác dụng đó, nhưng mà nói thật, vừa rồi ngươi chụp ảnh cho ta, xấu quá, lão nương cao 1m68, ngươi chụp thành dáng vẻ 1m4 là sao?”
Sở Vân Hiên cùng Giang Ảnh vừa nói vừa cười từ bên trong cánh cửa truyền tống màu lục đi ra.
Xoát ——
Chớp mắt ấy, đám người một bộ dạng thấy ma nhìn hai người đi ra.
Hả?
Lộc cộc ——
Bọn họ mặt mờ mịt nuốt một ngụm nước bọt.
Hai người này......
Cười cười nói nói.
Trên người sạch sẽ, một chút tro bụi cũng không có.
Nhìn lại bọn họ xem.
Trên người rách rưới tả tơi, máu thịt be bét.
Người nào người nấy đều chật vật không chịu nổi.
Từ từ.
Bọn họ vừa mới nói cái gì?
Chụp ảnh?
Bọn họ còn có tâm trạng ở bên trong chụp ảnh?
Hả?
Hoàng Thiên Lệ đứng dậy, trừng to mắt: “Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!”
Chu Phàm cũng là một mặt không dám tin.
“Đùa cái gì thế?”
Hai người này, sống sót mà đi ra.
Hơn nữa, không phát hiện chút tổn hại nào?
Thôi đi!
Ngươi Sở Vân Hiên có thể còn sống đi ra.
Nhưng mà dựa vào cái gì, người con gái bên cạnh ngươi cũng có thể sống sót đi ra vậy?
Sở Vân Hiên hướng về bọn họ nháy mắt: “Nha? Các vị nhìn ai cũng bị thương nặng hết vậy? Vậy sao vừa nãy không đi theo ta cùng đi? Tiếc quá đi mất.”
Giang Ảnh ho khan một tiếng.
Thật tiện a.
Từ Hướng Đông há hốc mồm, nói: “Ngươi... Con đường của các ngươi......”
“Một chút nguy hiểm cũng không có a, yêu thú cũng không có, cạm bẫy cũng không có, đẹp lắm luôn ấy, ta còn chụp ảnh, các ngươi xem này, phong cảnh có phải là rất đẹp không? Lúc ra ngoài có sóng, định đăng lên khoe với bạn bè.”
Sở Vân Hiên lấy điện thoại di động ra.
Khóe miệng đám người giật giật.
“Ách...... Ha ha ha, vận may thật tốt, ha ha ha.”
“Ha ha ha, ha ha ha......”
“Ta vốn dĩ muốn đi cánh cửa truyền tống màu lục đó mà! A a a!!”
“Ta cũng vậy a, ta cũng vậy a!”
“......”
Ánh mắt của bọn họ đồng loạt nhìn về phía Chu Phàm, Hoàng Thiên Lệ các người.
Trong ánh mắt đó, mang theo sự ai oán vô tận.
“Đội trưởng Chu!!”
Một thân ảnh nhìn về phía Chu Phàm.
“Hả?”
Chu Phàm một mặt mờ mịt nhìn sang.
“Ta mẹ nó cảm ơn ngươi a!”
“Cảm ơn ta cái gì?”
“Cảm ơn ngươi làm mất cánh tay của lão tử.”
Chu Phàm: “......”
“Không! Không thể nào! Đây tuyệt đối là trùng hợp! Là trùng hợp!” Hoàng Thiên Lệ gào lớn.
“Đủ!” Từ Hướng Đông khẽ quát một tiếng: “Ai nên chữa thương thì chữa đi, không chữa thì hy vọng đừng quấy rầy chúng ta.”
Chung quanh yên tĩnh trở lại.
Từ Hướng Đông sau đó nhìn về phía: “Chu Phàm!”
“Phó hội trưởng Từ! Ngài tin ta a, ta, Hoàng Thiên Lệ, cùng hơn một trăm người nữa, chúng ta nói không thể nào là giả!”
Chu Phàm kích động nói.
“Ai.”
Từ Hướng Đông thở dài một hơi.
Dường như là sự thực như vậy.
Tính vậy đi.
Vẫn là tin một chút......
Qua hai giờ.
Mặt nước biển trước mắt đột nhiên sôi trào lên.
Cũng thu hút sự chú ý của mọi người.
“Nhìn mặt biển kìa.”
Mặt biển trước mặt bọn họ cuồn cuộn về hai bên.
Rất nhanh, mặt nước biển cuồn cuộn tạo ra bốn cái đường thông xuống dưới đáy nước.
Mà mặt biển cao lên, hai bên bốn cái đường thông, mặt nước biển cuồn cuộn mà không hề rơi xuống, cũng không bao phủ bốn cái đường này.
Nhìn lên vẫn rất hù dọa.
“Lại là mấy con đường! Chủ nhân linh cảnh này làm sao mà thích để cho chúng ta lựa chọn như vậy a.”
Đám người chau mày.
“Không phải một đường là chuyện tốt các vị!” Chu Phàm hô.
Nói xong hắn liếc mắt nhìn Sở Vân Hiên.
Sở Vân Hiên mở hệ thống nhìn một cái.
Bốn đường thông hướng đáy biển.
Đường thứ nhất.
【Mức độ nguy hiểm: 8, Độ phức tạp: 3, Mức độ tài nguyên: 5, Độ thoải mái: 0.】
Đường thứ hai.
【Mức độ nguy hiểm: 10, Độ phức tạp: 5, Mức độ tài nguyên: 6, Độ thoải mái: 0.】
Đường thứ ba.
【Mức độ nguy hiểm: 10, Độ phức tạp: 10, Mức độ tài nguyên: 0, Độ thoải mái: -300.】
Đường bên phải nhất.
【Mức độ nguy hiểm: 1, Độ phức tạp: 0, Mức độ tài nguyên: 0, Độ thoải mái: 2.】
Bạn cần đăng nhập để bình luận