Không Có Thi Lên Đại Học Ta Đây, Không Thể Làm Gì Khác Hơn Là Lựa Chọn Đồ Thần

Chương 155: Rất biết điều đi

Chương 155: Rất biết điều đi
Tịch Sơ Tuyết ôm Sở Vân Hiên.
Chỉ là chậm đáp lại một giây.
Sở Vân Hiên liền thô bạo hơn một chút.
Tịch Sơ Tuyết sau đó tìm điện thoại.
“A... Xin lỗi, xin lỗi, nhưng mà ta không có số điện thoại của hắn, ừm…”
Tịch Sơ Tuyết vội vàng đáp lời.
“Vậy sao ngươi liên hệ?” Sở Vân Hiên vừa hôn nàng vừa hỏi.
Tịch Sơ Tuyết đỏ mặt. Không còn cách nào.
Con gái ở dưới loại trạng thái này, chính là quá yếu thế.
“Wechat…”
“Gọi đi.”
Sở Vân Hiên dù sao cũng thấy khó chịu.
Mặc dù đã chiếm được Tịch Sơ Tuyết.
Nhưng mà, không hoàn mỹ!
Cái cô nàng băng sơn này, lại là thích người con trai khác, lại dễ dàng để hắn có thể sờ soạng.
Khiến Sở Vân Hiên rất là khó chịu.
Tịch Sơ Tuyết sau đó bấm số Wechat.
Điện thoại di động của Sở Vân Hiên bên cạnh vang lên.
Sở Vân Hiên cầm điện thoại lên nhìn thoáng qua.
Sau đó lại nghi hoặc mà nhìn Tịch Sơ Tuyết lúc này có chút ủy khuất, làm bộ đáng thương.
Sở Vân Hiên: “…”
“Ta?”
Tịch Sơ Tuyết: “Ừm…”
“Sao lại là ta?”
“Vốn là ngươi, ngươi có thể hỏi Giang Ảnh.”
Sở Vân Hiên: “…”
Sở Vân Hiên nhất thời có chút không kịp hiểu ra.
Nhưng mà hắn lại tin Tịch Sơ Tuyết nói.
Hơn nữa, nếu như nàng thích người con trai kia vốn là mình, như vậy hai ngày nay mình thuận lợi như vậy, dường như cũng hợp tình hợp lý.
Trong lòng đối với sự bất mãn với Tịch Sơ Tuyết - băng sơn này, dường như không còn chút gì.
Vậy nếu như nàng thích vốn là mình, vì sao Giang Ảnh không biết?
Thôi bỏ đi! Trước tiên không nghĩ.
Sở Vân Hiên ném điện thoại trong tay Tịch Sơ Tuyết qua một bên.
“Đừng nghịch nữa.”
Không lâu sau.
Tịch Sơ Tuyết lần nữa núp vào lòng Sở Vân Hiên.
Ngoan muốn c·h·ế·t.
Vừa rồi, sau khi bọn họ kết thúc tán gẫu.
Sở Vân Hiên đã hiểu đầu đuôi câu chuyện.
Chỉ có thể nói, kịch bản quá cẩu huyết.
Trong lòng, đối với Tịch Sơ Tuyết - cô nàng băng sơn này có thể nói là không có một chút bất mãn nào. Ngược lại là thích đến không được.
Tịch Sơ Tuyết đưa tay ra nhẹ nhàng gõ một cái lên cánh tay Sở Vân Hiên.
“Ngại quá.” Sở Vân Hiên nhìn cô nàng nói một câu.
Tịch Sơ Tuyết khẽ lắc đầu: “Không có gì, ta chỉ là muốn trêu đùa ngươi, ai biết ngươi hư hỏng như vậy, bắt ta gọi điện thoại…”
“Khụ khụ.” Sở Vân Hiên ho khan một tiếng.
“Mệt không?”
Nghe được câu hỏi của Sở Vân Hiên, Tịch Sơ Tuyết cả kinh, gương mặt nhỏ tuyệt mỹ đều lộ ra vẻ sợ sệt.
“Mệt... mệt.” Nàng liên tục nói.
Sở Vân Hiên cười: “Ngủ thêm chút nữa?”
“Ừm…”
Sau đó nàng rúc vào bên trong, ngủ say.
Tịch Sơ Tuyết là băng sơn.
Cô gái như vậy, rất khó trong lòng chứa được một người con trai.
Bởi vì bản thân cùng một nữ sinh như vậy làm bạn vốn là một chuyện rất khó.
Mà một khi con trai bước vào trong lòng nữ sinh như vậy.
Như vậy, trước mặt người con trai này, băng sơn như vậy sẽ đem tất cả những yếu đuối, dịu dàng, ngoan ngoãn hiện ra cho hắn.
Đem mình không giữ lại chút nào giao cho đối phương.
Cho nên trước mặt Sở Vân Hiên, Tịch Sơ Tuyết mới có thể biết điều như vậy.
Căn bản không giống như là một người băng sơn…
Ngủ một giấc đến trưa.
Sở Vân Hiên cũng đã lâu không ngủ say như vậy.
Thậm chí không biết Tịch Sơ Tuyết không ở bên cạnh.
“Hửm?”
Mở mắt ra, Sở Vân Hiên đi xuống lầu.
Trong phòng bếp, Tịch Sơ Tuyết mặc quần áo ở nhà đơn giản đang nấu ăn.
Chỉ là một bóng lưng đơn giản, cô nàng đứng ở đó với cái khí chất ấy, ưu nhã, cao lãnh, liền khiến người yêu không được.
Giang Ảnh thì giống như một thái cực đối lập. Cũng không biết tính cách hai người trái ngược như vậy, sao có thể hợp nhau như thế.
Nghe được tiếng động, Tịch Sơ Tuyết nghiêng đầu qua.
“Ngươi tỉnh rồi.” Nàng khẽ hé đôi môi đỏ mọng nói một câu.
“Đang làm gì đó?” Sở Vân Hiên lại gần.
“Định nấu bát mì, ta hỏi Lâm Nhã Nhi học tỷ, nàng nói ngươi thích ăn mì hải sản.” Tịch Sơ Tuyết nói.
“Vất vả rồi.”
“Không có gì, ngươi đi ngồi trước đi, rất nhanh sẽ xong thôi.”
“Được.”
Sở Vân Hiên ngồi ở trên ghế sofa phòng khách.
Mở điện thoại di động lên.
Lâm Nhã Nhi gửi cho hắn một ít tin nhắn.
Vừa là kể tình hình của mình ở bên kia.
Lại là hỏi vì sao Tịch Sơ Tuyết lại hỏi nàng, Sở Vân Hiên thích ăn gì.
Sở Vân Hiên cười cười, cũng trả lời Lâm Nhã Nhi.
Rất nhanh, Lâm Nhã Nhi bên kia trả lời.
“Nói dối, trước khi ta đi, các ngươi thậm chí cơ hồ chưa từng gặp mặt, mới mấy ngày thôi, nàng đã là bạn gái của ngươi? Ta không tin.”
Rất rõ ràng, Lâm Nhã Nhi cũng biết đại khái tình hình của Tịch Sơ Tuyết.
Nàng tuy rất coi trọng Sở Vân Hiên, hoặc có lẽ là nàng cho rằng Sở Vân Hiên có năng lực như vậy.
Nhưng thời gian ngắn như vậy, Lâm Nhã Nhi nhất định cho rằng Sở Vân Hiên đang nói dối.
“Vậy lát nữa ta sẽ để nàng tự nhắn cho ngươi.”
Lâm Nhã Nhi: “Được.”
Sở Vân Hiên: “Đi, tình hình bên kia của ngươi thế nào?”
Lâm Nhã Nhi: “Còn đang làm quen, cảm giác rất tốt, không cần lo lắng, tự ngươi cẩn thận chút.”
Sở Vân Hiên: “Không có vấn đề, Tịch Sơ Tuyết bưng mì ra rồi, ta ăn cơm đây.”
Lâm Nhã Nhi: “Nói dối (lườm).”
Sở Vân Hiên đi đến bên cạnh bàn.
“Của ngươi đây.”
Tịch Sơ Tuyết đưa đũa và thìa đến.
Sau đó nàng ngồi trước mặt Sở Vân Hiên, đôi mắt đẹp mong chờ nhìn Sở Vân Hiên.
Sở Vân Hiên ăn một miếng.
“Ừm, được đấy, ngon.” Sở Vân Hiên cười nói.
Nghe được lời khen của Sở Vân Hiên, Tịch Sơ Tuyết lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.
“Trong nồi còn đó.”
“Vậy ta ăn hết luôn.”
Ăn cơm xong, Sở Vân Hiên ngồi trên ghế salon.
Tịch Sơ Tuyết rửa xong bát, đi tới sau nhất thời không biết mình nên làm gì.
Cho đến khi Sở Vân Hiên vỗ vỗ bên cạnh mình.
Tịch Sơ Tuyết đi qua, ngồi cạnh Sở Vân Hiên.
“Ta cùng Giang Ảnh cược rồi.”
“Cược gì?” Tịch Sơ Tuyết hỏi.
Sở Vân Hiên sau đó kể lại cuộc cá cược.
Tịch Sơ Tuyết: “…”
“Cho nên, ngươi với Giang Ảnh đã sớm ở bên nhau?” Tịch Sơ Tuyết kinh ngạc.
Nàng hoàn toàn không thấy bất cứ dấu hiệu nào.
Bất quá ngược lại cũng không trách nàng.
Cho đến bây giờ, Giang Ảnh vẫn không biết, Sở Vân Hiên chính là người đã cứu mình.
“Ừm.” Sở Vân Hiên gật gật đầu.
“Vậy giờ phải làm sao?” Tịch Sơ Tuyết khẽ cắn môi nhìn về phía Sở Vân Hiên.
“Sao là sao? Là nàng nên làm gì mới đúng, nàng nhất định là muốn ăn vạ.”
“Ừ.”
“Vậy ngươi đồng ý không?” Sở Vân Hiên cười híp mắt nhìn Tịch Sơ Tuyết.
Gương mặt xinh đẹp của Tịch Sơ Tuyết hơi ửng hồng.
Nàng cúi đầu, khẽ nói: “Đều tùy ngươi.”
Sở Vân Hiên: “…”
Đây chính là làm ngươi chinh phục băng sơn, vẻ nhu thuận của băng sơn trước mặt ngươi đó. A a a! Quá thích. Nhìn như một cô nàng băng sơn lạnh lùng tùy tiện.
Thực tế là như thế.
Tịch Sơ Tuyết bây giờ trước mặt Sở Vân Hiên cũng là như vậy.
Nhìn như yêu đương với băng sơn, băng sơn có thể sẽ lạnh nhạt với ngươi. Nhưng không phải thế.
Chỉ cần triệt để đi vào nội tâm của nàng.
Chính là ngoan ngoãn nghe lời đó.
“Ngoan.”
Sở Vân Hiên hôn chụt một cái lên má nàng.
“Được.”
Sau đó, Sở Vân Hiên lấy ra một viên yêu tinh Yêu tôn.
“Dạo gần đây ngươi cứ luyện hóa nó trước đi, nâng cao một chút cảnh giới.”
“Yêu tinh Yêu tôn à?” Tịch Sơ Tuyết trầm ngâm một tiếng.
“Đúng vậy, Giang Ảnh cũng có, ngươi không cần ngại.”
Tịch Sơ Tuyết nhận lấy.
“Cảm ơn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận