Không Có Thi Lên Đại Học Ta Đây, Không Thể Làm Gì Khác Hơn Là Lựa Chọn Đồ Thần

Chương 59: Thực sự là nghiệp chướng a!

Chương 59: Đúng là nghiệp chướng mà!
Sở Vân Hiên kéo Lâm Nhã Nhi ra khỏi khách sạn.
Thời đại này, cái gì "cực phẩm" cũng có.
“Vẫn là Tiểu Nhã Nhi tốt nhất.” Sở Vân Hiên nhìn Lâm Nhã Nhi cười toe toét.
Lâm Nhã Nhi chớp mắt mấy cái hỏi: “Câu nói kia của nàng là có ý gì?”
“Ngươi không hiểu sao?”
“Ừm?”
Sở Vân Hiên cười: “Con trai là 'hút thuốc', con gái chính là 'rút… súc'.”
Lâm Nhã Nhi vẫn tỏ vẻ nghi hoặc.
“Vậy tại sao lại co giật?”
“Ách, bởi vì bọn họ làm cái chuyện đó.”
Lâm Nhã Nhi: “Vì sao làm chuyện đó mà nàng lại rút?”
Sở Vân Hiên: “…”
“À… Cái này… Khụ khụ, thôi được rồi, chúng ta đi trước đã.”
“Ừ.”
Hai người đến ranh giới Thiên Hoa thành phố, huyện Thanh Mộc.
Đây là một huyện thành nhỏ, ra khỏi thị trấn nhỏ này chính là lãnh địa của yêu thú, mà nơi này lại gần linh cảnh nhất.
Cho nên, một huyện thành nhỏ không lớn, người cũng không nhiều, giờ lại toàn là người.
Những người này, đến từ Thiên Hoa thành phố, từ các thành phố xung quanh, thậm chí từ các thành phố cách mấy nghìn cây số.
Bây giờ thương trường huyện Thanh Mộc chật ních, tùy tiện một cửa tiệm cũng phải xếp hàng trên trăm bàn.
Khách sạn, quán trọ đầy ắp, hơn nữa giá cả tăng gấp mấy lần.
Quán net, các loại chỗ có thể dừng chân đều chật cứng.
Không biết bao nhiêu người hôm nay thậm chí còn không tìm được chỗ ở.
“Nhiều người thật.” Sở Vân Hiên xoa trán.
Nhưng bọn họ nhất thiết phải đến hôm nay.
Bởi vì linh cảnh có thể mở ra ngay hôm nay.
Chỉ có ở tuyến đầu, sau khi linh cảnh mở ra mới có thể vào đợt đầu.
Đến chậm thì người phía trước đã vào nhiều như vậy, có khi chẳng vớt được gì.
Dù sao mỗi linh cảnh không giống nhau, không ai biết bên trong thế nào.
Sở Vân Hiên liếc điện thoại, sau đó nói với Lâm Nhã Nhi: “Tiêu Thất Nguyệt giành được một nhà trọ nhỏ, hai cái giường, nàng với Giang Ảnh ở đó, nàng hỏi ta ngươi có qua chen chút không?”
Lâm Nhã Nhi: “Vậy còn ngươi?”
“Bọn họ cấm không cho ta qua.” Sở Vân Hiên nhún vai.
“Vậy ta cũng không đi.” Lâm Nhã Nhi lắc đầu.
“Ta không sao đâu, ngươi có tin không ta bây giờ ra chỗ đông người hét một tiếng, lập tức có em gái nguyện ý cho ta ở nhờ?” Sở Vân Hiên tự tin.
Lâm Nhã Nhi: “…”
“Vậy ngươi đi đi, ta đi tìm các nàng.”
Lâm Nhã Nhi tin chắc vào khả năng này của Sở Vân Hiên.
Sau đó, Lâm Nhã Nhi liền rời đi.
“Ha! Vậy thì đi tìm cô bé nào đó cho tá túc một đêm vậy.” Sở Vân Hiên duỗi lưng.
Cách đó không xa, một người đàn ông đang ôm eo một cô gái.
“Bảo bối, tối nay chúng ta chơi một trò kích thích thế nào? Anh đã mua cả vòng cổ rồi này.” Chàng trai cười tủm tỉm.
“Ghét à, hôm nay huyện Thanh Mộc đông người vậy, sẽ bị thấy mất thôi.” Cô gái hờn dỗi.
“Ôi dào, không sao đâu, như vậy mới kích động.”
“Không được.”
Đột nhiên, cô gái nhìn thấy Sở Vân Hiên cách đó không xa.
Nàng lập tức quay mặt đi.
Nhiễm Thu Tuyết cau mày.
Sao lại là Sở Vân Hiên!
Thực ra Nhiễm Thu Tuyết cũng rất hối hận.
Lúc Sở Vân Hiên không thi đại học, nàng chủ động đòi chia tay.
Không ngờ, Sở Vân Hiên lại thay đổi đến thế.
Nàng hận!
“Sao thế?” Triệu Thế Kiệt hỏi.
“Gặp phải kẻ thù.” Nhiễm Thu Tuyết nghiến răng nói.
“Kẻ thù?”
Triệu Thế Kiệt hơi nheo mắt, hít một hơi thuốc.
“Ừ, Sở Vân Hiên.”
Nghe cái tên này, mắt Triệu Thế Kiệt cũng ngưng lại!
Sở Vân Hiên!
“Đó cũng là kẻ thù của ta!” Triệu Thế Kiệt nghiến răng nghiến lợi!
Hắn đường đường là Huyền Thiên cảnh duy nhất của ban trung cấp đại học Thiên Dương.
Được xưng là thiên tài mạnh nhất sau Tịch Sơ Tuyết, Tống Thư Hằng, Thẩm Thiên Quân.
Vậy mà lại bị Sở Vân Hiên đánh cho tơi bời!
Trong thời gian này, hắn bị chế giễu không ít.
“Ngươi quen hắn?”
Nhiễm Thu Tuyết gật đầu: “Thời cấp ba không hiểu chuyện, từng hẹn hò mấy ngày, nhưng anh yên tâm, em không làm gì đâu, người ta vẫn còn lần đầu đó.”
“Anh đương nhiên biết, dù sao lần đầu của em cho anh rồi mà.”
Triệu Thế Kiệt ôm cô cười nói.
Hắn không hề hay biết, trong thời gian này, sau khi Nhiễm Thu Tuyết chuyển đến đại học Thiên Dương, đã đi làm phẫu thuật tái tạo “cái ngàn vàng”.
“Anh nhất định phải dạy dỗ hắn.” Nhiễm Thu Tuyết ra vẻ yếu đuối đáng yêu.
Triệu Thế Kiệt: “Yên tâm, dù không dễ động tay, nhưng nghĩ cách dạy hắn vẫn không có vấn đề, em cứ tránh đi, còn lại cứ giao cho anh.”
Nói xong, Triệu Thế Kiệt bước đến.
“Sở Vân Hiên, thật là trùng hợp.”
Sở Vân Hiên nhìn Triệu Thế Kiệt.
“Là ngươi à.”
Triệu Thế Kiệt cười đưa tay ra: “Không ngờ lại gặp nhau ở đây, xin tự giới thiệu lại một chút, Triệu Thế Kiệt.”
Sở Vân Hiên gật đầu: “Biết.”
“Lần trước thua ngươi, lúc đầu ta cũng rất không phục, trong thời gian này, rút kinh nghiệm xương máu, muốn tìm cơ hội đánh bại ngươi.”
Sở Vân Hiên: “Cho nên ngươi tìm ta để đánh nhau?”
“Ha ha ha.” Triệu Thế Kiệt cười, nói tiếp: “Tất cả đều là người trưởng thành cả rồi, sau này còn nhiều cơ hội, nói thật, ta rất khâm phục ngươi, xem ngươi là một đối thủ mạnh mẽ.”
Sở Vân Hiên không rõ Triệu Thế Kiệt này đang giở trò gì.
“Cảm ơn.”
“Khách khí quá, thế nào? Không tìm được chỗ ở à?” Triệu Thế Kiệt hỏi.
Sở Vân Hiên gật đầu.
“Đi thôi, nhà của ông nội ta ở huyện Thanh Mộc có mở một quán rượu, ta sắp xếp cho ngươi một phòng.”
“Không cần.” Sở Vân Hiên lắc đầu.
“Chuyện nhỏ mà, thế nào? Xem thường ta? Yên tâm đi, ta không phải kẻ hẹp hòi vậy đâu.”
Sở Vân Hiên không tin.
Sau vụ đó, Triệu Thế Kiệt bị chế giễu không ít.
Nếu hắn không để bụng, thì độ lượng đến mức nào cơ chứ.
Hắn chắc chắn có âm mưu.
Đi thì, lỡ hệ thống không phát động trên người hắn, mình chẳng phải gặp chuyện sao?
“Thôi vậy.” Sở Vân Hiên nói.
Hắn chọn cách an toàn.
Dù sao hệ thống này không ổn định.
“Đừng làm vậy chứ, muốn làm quen với ngươi khó vậy sao?” Triệu Thế Kiệt cười hỏi.
Sở Vân Hiên cười: “Tính ta là số cô tinh, đi với ta sẽ có chuyện không hay xảy ra, ngươi nhiệt tình như vậy, nhỡ hại ngươi thì không xong.”
“Ha ha ha!” Triệu Thế Kiệt bật cười.
Trong lòng lại khinh bỉ.
Coi hắn là thằng ngốc chắc?
Hôm nay, hắn nhất định phải đưa được Sở Vân Hiên đến khách sạn nhà mình!
Ở địa bàn của mình, hắn có thừa biện pháp dạy dỗ Sở Vân Hiên.
Triệu Thế Kiệt cười: “Đã ngươi mệnh Cô Tinh, thì đúng lúc, người ta cái khác không được, nhưng mệnh cứng rắn, từ nhỏ trải qua nhiều chuyện sinh tử rồi, mỗi lần đều qua được, ta mệnh cứng vậy, sợ ngươi cái đồ thiên sát Cô Tinh? Đi thôi.”
Sở Vân Hiên: “…”
Gì cơ? Mệnh cứng rắn?
Vậy thử xem!
Xem ai cứng hơn!
“Đi!” Sở Vân Hiên gật đầu.
“Ha ha ha, đi thôi.”
Hai người đi đến một quán rượu.
Khách sạn cũng khá lớn.
Cảm giác ít nhất là tầm ba sao.
“Thế nào?” Triệu Thế Kiệt nói.
“Giàu có.”
Triệu Thế Kiệt cười: “Cũng không tính là giàu có gì, tài sản không tính là nhiều, nhưng cũng cho ta hai mươi mấy năm qua sống rất tốt.”
Sau đó Triệu Thế Kiệt nhìn bóng dáng bận rộn trên sân khấu.
“Ba.”
“Tiểu Kiệt à.”
Triệu Thế Kiệt vỗ vai Sở Vân Hiên, nói: “Đây là bạn tốt của ta Sở Vân Hiên, vẫn còn phòng trống chứ ba?”
“Còn, ta đặc biệt giữ lại hai phòng.”
Triệu Thế Kiệt nói: “Vậy thì cho bạn tốt của con một phòng đi, bất quá bạn con nói mệnh cậu ấy là số cô tinh, ba, không sao chứ? Ha ha ha.”
Ba của Triệu Thế Kiệt cũng cười: “Ha ha ha! Không sao, cả nhà ta mệnh đều cứng rắn mà, ha ha ha, lại đây quẹt thẻ căn cước nào.”
Tuy trên mặt tươi cười, nhưng trong lòng lại chửi thầm “Thằng ngu”.
Lát nữa phải hỏi lại đứa con trai, sao lại đi kết bạn với một tên ngu ngốc vậy.
Còn số cô tinh? Đúng là thiểu năng mà.
Sở Vân Hiên cầm thẻ căn cước đi tới.
Triệu Thế Kiệt ở phía sau thoáng nở một nụ cười lạnh.
Ngay trong khoảnh khắc Sở Vân Hiên quẹt thẻ căn cước.
“Đinh... Vận rủi hệ thống phát động.”
Sở Vân Hiên: “…”
Oanh——
Đột nhiên một tiếng nổ lớn từ trên lầu vọng xuống.
Sau đó là tiếng vỡ tan của ly chén.
“Xảy ra chuyện gì?” Ba của Triệu Thế Kiệt giật mình.
“Chạy mau!”
Rất nhiều người nhao nhao chạy từ trên lầu xuống.
“Thảo! Cái gì vậy?” Triệu Thế Kiệt cũng hoảng hốt.
“Có hai người có thù, bọn họ đánh nhau trên lầu.” Người nọ vừa hô xong, đã chạy mất.
“Đừng có đánh nhau trong quán rượu của ta mà!” Ba của Triệu Thế Kiệt một mặt đau khổ.
Sau 5 phút…
Oanh——
Khách sạn lớn như vậy ầm ầm sụp đổ, thành một vùng phế tích.
“Đinh... Nhận được phần thưởng 【Giá trị hệ thống +500.000】.”
Triệu Thế Kiệt đứng bên cạnh Sở Vân Hiên mặt đầy ngơ ngác.
Khách sạn nhà hắn mở mười mấy năm, cứ như vậy… tiêu tùng?
Đây là nguồn thu chính của nhà hắn mà!
“Khách sạn của ta! Khách sạn của ta ơi!” Ba của Triệu Thế Kiệt đau khổ túm lấy tay của cán bộ điều tra: “Các người nhất định phải bắt được hai kẻ đã phá hoại quán rượu của ta!”
“Yên tâm, chúng tôi sẽ cố hết sức!”
“Cái đó… khụ khụ.”
Sở Vân Hiên làm vẻ “Đau lòng nhức óc”, vỗ vai hắn.
“Ngại quá.” Sở Vân Hiên nói.
“Không trách ngươi!” Triệu Thế Kiệt nghiến răng nghiến lợi nói tiếp: “Ai ngờ được lại có hai Thần Thông cảnh, bọn họ là kẻ tử thù, lại ở trong quán rượu nhà ta, việc này không liên quan gì đến ngươi!”
Số cô tinh?
Hắn không tin!
Xạo chó!
Sao có thể!
Chẳng qua là hắn sao mà trùng hợp thế!
Nhưng… Sao mười mấy năm không có việc gì, chỉ mỗi lần Sở Vân Hiên đến thì có chuyện?
Chẳng lẽ mẹ nó đúng thật sao?
Triệu Thế Kiệt trong lòng lại lén lút nói thầm, “Nén đau thương, vậy ta liền một lần nữa tìm chỗ ở.” Sở Vân Hiên vỗ vai hắn một cái rồi đi ra. Triệu Thế Kiệt cũng không ngăn cản, bởi vì hắn thật có chút sợ hãi. Sở Vân Hiên tùy tiện đi dạo hai tiếng. Đến khi đói bụng rồi, hắn tính tìm một chỗ ăn bữa cơm. Bây giờ cũng vừa hay qua giờ cơm, người hẳn là cũng ít. “Kiệt xuất tửu lâu.” Sở Vân Hiên nhìn tửu lâu trước mắt, sau đó đi vào. Két—— Hắn đẩy cửa ra. “Tiểu Kiệt, cho bàn số tám mang thức ăn lên.” “Tới.” Phụ bếp Triệu Thế Kiệt bưng đồ ăn đi tới chỗ cửa. “Huynh đệ đến dùng cơm à, trên lầu còn có chỗ trống, ngươi trước cứ...” Triệu Thế Kiệt giọng nói đột nhiên dừng lại, bởi vì hắn thấy người đi tới là Sở Vân Hiên. Một chớp mắt kia, vẻ mặt của hắn đờ ra. Loảng xoảng —— Đồ ăn trong tay hắn rơi xuống đất. Sở Vân Hiên thấy Triệu Thế Kiệt cũng ngẩn người. Trùng hợp vậy sao? Hắn cũng đâu có cố ý tới hại Triệu Thế Kiệt. Thật sự là nghiệp chướng mà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận