Không Có Thi Lên Đại Học Ta Đây, Không Thể Làm Gì Khác Hơn Là Lựa Chọn Đồ Thần

Chương 40: Huyền Thiên cảnh? Cũng là một chiêu!

Chương 40: Huyền Thiên cảnh? Cũng chỉ một chiêu!
Theo lời Sở Vân Hiên vừa dứt, hiện trường lập tức im phăng phắc. Rồi ngay sau đó, một tràng cười ồ nổi lên. Mọi người cười nghiêng ngả:
“Ha ha ha, ta thật không thể nhịn được cái tên ngốc này diễn trò hề nữa rồi!”
“Một chiêu đánh bại Lục Sinh? Lục Sinh đấy nhé, Huyền Thể cảnh Thất Tinh, cao hơn ngươi một sao, hơn nữa hắn đã từng lấy Huyền Thể cảnh Thất Tinh đánh bại cả Huyền Thể cảnh Cửu Tinh đấy, còn ngươi thì một chiêu? Ha ha ha.”
“Cười c·hết mất, anh em ơi, nhìn đây, nhìn đây, nếu Sở Vân Hiên có thể một chiêu đánh bại Lục Sinh, ta tại chỗ uống hết nước cống của trường đại học Thiên Dương này! Ta thề đấy.”
“Thêm ta một chân, ha ha ha.”
“Cũng tính ta nữa, ha ha ha, cái trò hề này mắc cười quá đi mất.”
“…”
Ngay cả Tiêu Thất Nguyệt, người khá tin tưởng Sở Vân Hiên, nghe được câu này cũng không khỏi lo lắng. Lục Sinh này nổi danh thật sự. Đạt tới Huyền Thể cảnh Ngũ Tinh trở lên mà có thể vượt cấp hai sao đánh bại đối thủ, quả thực không nhiều. Xét ở một khía cạnh nào đó, Lục Sinh này thậm chí có thể xem là một Huyền Thể cảnh Cửu Tinh. Huyền Thể cảnh Lục Tinh một chiêu đánh bại Lục Sinh? Sao có thể được?
Triệu Hoài Dương quay sang nói với mấy vị đạo sư: “Đây chính là tâm lý điển hình của kẻ giàu mới nổi, không biết gặp được cơ duyên gì, tỉnh ngộ rồi, còn lên được Huyền Thể cảnh Lục Tinh, đã vội cho mình là vô địch thiên hạ, rõ ràng chưa từng nếm mùi thất bại, bây giờ chịu thiệt chút cũng tốt.”
Mấy vị đạo sư liên tục gật đầu tán đồng. Họ đều xem Sở Vân Hiên như một trò cười.
“Phụt…” Lục Sinh ngẩn người một chút, sau đó thật sự không nhịn được cười.
“Ngươi? Một chiêu? Đánh bại ta?” Lục Sinh hỏi, vẻ mặt như đang chế giễu Sở Vân Hiên.
Sở Vân Hiên hỏi lại: “Ngươi điếc tai hả?”
“Ha ha ha.” Lục Sinh lại phá lên cười.
“Được! Tốt thôi, cứ đến đây đi, cho ta xem thử xem ngươi làm thế nào một chiêu đánh bại ta.”
Nói rồi, Lục Sinh vận khí thế lôi đình.
“Võ kỹ Huyền Giai Thập Tinh, Chấn Lôi Quyền.”
Chỉ thấy cánh tay phải của hắn rụt lại để tụ lực. Lôi đình lập tức tập trung trên nắm đấm phải.
Thấy vậy, Triệu Hoài Dương càng thêm vững tâm. Ít nhất Lục Sinh không hề sơ suất.
Sở Vân Hiên cũng vận hỏa diễm quanh người. Một con hỏa long ngưng tụ rồi tràn vào nắm tay Sở Vân Hiên.
“Võ kỹ Huyền Giai Bát Tinh, Long Khiếu Quyền.”
Mọi người đều trợn mắt há hốc:
“🔥Hỏa Thuộc Tính? Lôi Hỏa Song Thuộc Tính?”
“Cái gì! Sao lại thế? Dựa vào cái gì mà hắn có Song Thuộc Tính chứ, má nó!”
“Thế giới này bất công thật, hắn vừa đẹp trai, còn được Song Thuộc Tính? Hả?”
“Không phải, ngươi đang làm trò gì vậy? Rõ ràng có ⚡️Lôi Thuộc Tính mạnh hơn lại không dùng, lại dùng 🔥Hỏa Thuộc Tính? Không muốn sống à? Còn một chiêu? Một chiêu cái đầu nhà ngươi!”
“…”
Mọi người đều đang khiếp sợ trước việc Sở Vân Hiên có Lôi Hỏa Song Thuộc Tính. Võ giả Song Thuộc Tính không phải là không có. Ở Thiên Hoa thành phố này cũng có hơn chục người. Đúng là mạnh hơn thật. Nhưng khi chuyện đó xảy ra với Sở Vân Hiên, bọn họ cảm thấy không thể nào chấp nhận được.
Lục Sinh cười lạnh nói: “Lại còn Song Thuộc Tính, nhưng rõ ràng có ⚡️Lôi Thuộc Tính mạnh hơn mà không dùng, lại dùng 🔥Hỏa Thuộc Tính là ý gì đây?”
“À ta hiểu rồi, ngươi tự biết mình không thể một chiêu đánh bại ta nên dùng 🔥Hỏa Thuộc Tính để một hồi còn có lý do, khỏi bị mất mặt đúng không? Ha ha ha…”
Lục Sinh cười lớn, sau đó tung một quyền mang theo lôi đình chủ động tấn công Sở Vân Hiên. Sở Vân Hiên đạp mạnh chân phải, mặt sàn lôi đài vỡ vụn. Hắn cũng vung một quyền đáp trả.
“Phanh…”
Lôi và hỏa va chạm nhau. Mọi người đều nghĩ rằng cảnh tượng tiếp theo sẽ là việc Sở Vân Hiên bị lôi đình của Lục Sinh một quyền trực tiếp đánh tan xác ngay tức thì, ít nhất cũng là tan nát. Nhưng mà...
“Vút…”
Tóc của mấy nữ sinh tung bay loạn xạ. Các nàng sững sờ tại chỗ. Vừa rồi… Hình như có vật gì đó bay vụt qua chỗ bọn họ với tốc độ cực nhanh.
“Oanh…”
Ngay sau đó, một tiếng động lớn vang lên. Sau lưng mọi người, Lục Sinh bị đánh đập xuống đất tạo thành một cái hố lớn.
Đám đông trừng lớn mắt nhìn về phía đó.
“Ực…”
Một khoảnh khắc đó, rất nhiều người theo bản năng nuốt nước bọt. Vừa rồi… nếu như bọn họ không nhìn lầm… ngay lúc hai luồng sức mạnh va chạm, Lục Sinh trực tiếp bay ra ngoài. Tốc độ bay ra rất nhanh. Đó là bởi vì hắn phải chịu một lực xung kích quá mạnh. Tiếp đó, hắn đập xuống tạo ra một cái hố lớn.
Sở Vân Hiên thổi tắt ngọn lửa trên nắm đấm, thản nhiên nói: “Xem ra vẫn đánh giá cao ngươi rồi.”
Chiến lực tăng gấp bội, thêm vào việc hắn khống chế mạnh mẽ 🔥Hỏa Thuộc Tính, cộng với bản thân đã có giá trị sức mạnh cao hơn đối thủ rất nhiều so với cảnh giới. Cho dù phẩm cấp võ kỹ hơi thấp, thuộc tính yếu hơn Lôi, vẫn có thể nghiền ép như thường.
Hiện trường im phăng phắc. Cả trường đại học Thiên Dương như biến thành thư viện, yên tĩnh lạ thường.
Một giây sau…
“Hoa…”
Hiện trường lại một lần nữa rung động. Mọi người trừng lớn mắt, nghẹn họng nhìn trân trối:
“????”
“????”
“Hả?”
“Chuyện gì... xảy ra thế?”
“Một chiêu trong nháy mắt giải quyết? Không phải… Ta không hiểu được, dựa vào cái gì thế? 🔥Hỏa Thuộc Tính vốn yếu hơn ⚡️Lôi Thuộc Tính, cảnh giới của Sở Vân Hiên còn thấp hơn một sao, đối thủ lại là Lục Sinh lợi hại như vậy, vậy mà nghiền ép toàn tập?”
“Không hợp lý, hoàn toàn không hợp lý, làm sao có chuyện đó được? Chẳng lẽ Sở Vân Hiên là Huyền Thiên cảnh rồi chắc? À không, hắn rõ ràng là Huyền Thể cảnh Lục Tinh mà.”
“Một chiêu? Thật sự một chiêu à? Hả?”
“A a a!! Vân Hiên ca ca đẹp trai quá đi!”
“Vừa rồi ai đòi uống nước cống đâu? Bước ra đây, uống đi.”
“…”
“Khụ khụ…”
Triệu Hoài Dương ôm ngực, lảo đảo lùi lại mấy bước. Mặt hắn không dám tin vào những gì vừa thấy.
“Sao có thể… Sao có thể như thế được?” Hắn trợn mắt, lẩm bẩm. Một Thần Thông cảnh như hắn mà cũng không thể nào hiểu nổi cảnh tượng trước mắt này.
“Sao có thể được?” Lưu Thế Kiệt, đệ nhất cao thủ trung cấp ban của đại học Thiên Dương cau mày. Hắn tự nhận mình cũng không thể làm được. Rốt cuộc là chuyện gì? Sở Vân Hiên lại mạnh đến vậy sao? Hay là, hắn đang ngầm vận một loại võ kỹ nào đó khác? Hoặc có lẽ, hắn có Linh Khí gia tăng sức mạnh trên người? Nếu không thì không thể nào có chuyện này được.
“Hay! Hay lắm!” Quách Hạo, người từng bị Sở Vân Hiên đánh bại trước đó, lớn tiếng khen hay. “Mã, để lão tử ngồi chung bàn với mấy đứa nhóc đó à? Ngươi không phải cũng bị đánh bại trong một chiêu sao? Vậy thì ngươi ngồi chung bàn với lão tử đi, ha ha ha!”
Tiêu Thất Nguyệt khẽ chu môi: “Ghê thật, đẹp trai quá đi mất?”
Tần Chấn Hải cũng ngây ngẩn cả người. Hắn cũng không biết giải thích làm sao nữa. Mẹ nó! Tại sao lúc đó lại không tuyển hắn vào nhỉ? Sao tự dưng cảm thấy, Sở Vân Hiên này có khả năng trở thành một phương cường giả ấy nhỉ? Tuy nhiên, cũng không thể trách hắn được mà? Lúc thi đại học, hắn rõ ràng không tỉnh ngộ thành công mà, làm sao mà tuyển vào được? Rốt cuộc là hắn đang giả vờ hay là những ngày này có chuyện gì xảy ra?
Sau cơn khiếp sợ…
“Ha ha ha…”
Tần Chấn Hải không kìm được đắc ý cười lớn.
“Viện trưởng Triệu, ha ha ha, nhường rồi, nhường rồi, Sở Vân Hiên 5 trận toàn thắng ha ha ha!”
“Khụ khụ…” Triệu Hoài Dương toàn thân run rẩy. “Đáng ghét! Đáng ghét! Đáng ghét quá đi!!” Đại học Thiên Dương của hắn, đứng đầu các trường đại học võ thuật của Thiên Hoa thành, lẽ nào lại bị hủy trong tay của Sở Vân Hiên này sao? Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!
“Ta tới!”
Lại một bóng người cất tiếng.
Triệu Hoài Dương nhìn hắn nói: “Ngươi lui ra!”
“Viện trưởng, ta không sợ hắn, ta là Huyền Thể cảnh Cửu Tinh.”
Triệu Hoài Dương lại quát lên: “Lui ra!”
Sau đó, Triệu Hoài Dương quay sang một người khác: “Lưu Thế Kiệt!”
Lưu Thế Kiệt nói: “Có mặt.”
“Ngươi lên! Ta muốn sau khi ngươi đánh bại hắn, sẽ nghiền ép tất cả mọi người của đại học Thiên Hoa, làm được chứ?” Triệu Hoài Dương lớn tiếng hỏi.
Lưu Thế Kiệt thản nhiên nói: “Dễ thôi.”
“Tốt! Đi đi.” Triệu Hoài Dương đáp. Hắn liếc mắt nhìn Sở Vân Hiên trên đài. Hắn ta quá kỳ lạ! Nhất định phải để Huyền Thiên cảnh Lưu Thế Kiệt ra tay. Bằng không nếu người khác thua tiếp, thể diện của đại học Thiên Dương sẽ càng thêm khó coi. Lưu Thế Kiệt là Huyền Thiên cảnh, chuyện gì cũng khó lòng có thể thua. Nhất định phải để Lưu Thế Kiệt đánh bại Sở Vân Hiên trước, sau đó dùng thế nghiền ép để đánh bại tất cả những người khác của đại học Thiên Hoa. Như vậy mới có thể lấy lại được thể diện đã bị Sở Vân Hiên làm bẽ mặt.
Tần Chấn Hải cau mày. Sở Vân Hiên đã mang đến cho hắn quá nhiều niềm vui rồi. Như vậy là đủ rồi. Lưu Thế Kiệt là Huyền Thiên cảnh… Dù sao thì cũng khó mà thắng nổi.
Sau đó, Lưu Thế Kiệt ung dung bước lên lôi đài. Mọi người tuy chấn động trước sức chiến đấu của Sở Vân Hiên. Nhưng khi nhìn thấy Lưu Thế Kiệt ra sân, lần này ai nấy đều cảm thấy mọi chuyện đã an bài xong xuôi.
“Lưu Thế Kiệt, thiên tài Huyền Thiên cảnh duy nhất của trung cấp ban bốn đại học năm nay! Không hề thua kém gì Tống Thư Hằng đâu.”
“Má ơi, Huyền Thiên cảnh chắc chắn không thể thua rồi?”
“Cái tên Sở Vân Hiên này quá quắt thật, vậy mà thật sự đánh bại được Lục Sinh trong một chiêu, còn buộc Lưu Thế Kiệt phải ra mặt! Ta còn tưởng rằng lần luận võ này, Lưu Thế Kiệt thậm chí không cần ra tay cũng đã có thể nghiền ép mà giành thắng lợi rồi chứ.”
“Không quan trọng, Huyền Thiên cảnh cũng đã ra mặt, Sở Vân Hiên chắc chắn thua không thể nghi ngờ.”
“Thế nhưng hắn đã thành công diễn trò hề rồi đấy thôi, hắn thật sự giải quyết được Quách Hạo và Lục Sinh chỉ trong một chiêu, hắn có thua Lưu Thế Kiệt cũng đâu có sao, thua Huyền Thiên cảnh thì có gì mà mất mặt.”
Đám đông nghiến răng nghiến lợi.
Lưu Thế Kiệt nhìn Sở Vân Hiên trước mặt. Sau đó, hắn chậm rãi giơ tay lên. Học theo hành động của Sở Vân Hiên lúc nãy, đưa ngón trỏ tay phải ra, thản nhiên nói: “Một chiêu.”
Sở Vân Hiên hơi nhướng mày.
Con mẹ nó? Lại còn diễn trò hề trước mặt hắn nữa chứ?
“Học ta à?” Khóe miệng Sở Vân Hiên mang theo ý cười nhìn Lưu Thế Kiệt. “Không quan trọng, quan trọng là, xác thực chỉ cần một chiêu.” Lưu Thế Kiệt thản nhiên nói. Sở Vân Hiên cười cười: “Có chút ra vẻ, không phải ngươi có thể chịu được.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận