Không Có Thi Lên Đại Học Ta Đây, Không Thể Làm Gì Khác Hơn Là Lựa Chọn Đồ Thần

Chương 903: tương kế tựu kế??

Chương 903: Tương kế tựu kế?
Một bên khác. Sở Vân Hiên cũng đang đi trên đường phố.
Việc có ở Diệp Gia hay không, thật ra không đáng kể. Hắn ở Diệp Gia cũng chẳng có ý nghĩa gì, tùy tiện liền có thể tìm một chỗ dừng chân. Thật sự không được thì ở khách sạn cũng được. Mặc dù Sở Vân Hiên không có linh thạch, nhưng hắn sáng tạo ra pháp tắc có thể rất đơn giản biến ra bạc cùng vàng. Hiện tại chủ yếu là dự định xem Diệp Hải rốt cuộc muốn làm gì.
Sở Vân Hiên đi dạo một vòng trên phố. Lúc này, một thân ảnh đi tới.
"Là Sở thiếu gia sao?"
"Ngươi là?" Sở Vân Hiên hỏi.
"Tiểu chủ của ta là Tần Tuấn Kiệt, Tần thiếu gia, phụng mệnh Tần thiếu gia, đặc biệt mời Sở thiếu gia một chuyến, trước đây nghe nói Sở thiếu gia ở Diệp Gia, lại nghe nói Sở thiếu gia ngươi bị đuổi ra ngoài, thật vất vả mới tìm được ngài."
"Ồ? Tần Tuấn Kiệt muốn tìm ta một chuyến?"
Hắn khẽ gật đầu: "Xin Sở thiếu gia nể mặt."
"Vậy được, dẫn đường đi."
"Ngài mời!"
Hạ nhân dẫn Sở Vân Hiên đến một tửu lâu nổi tiếng. Gõ cửa phòng, Sở Vân Hiên đi vào.
"Thiếu gia, Sở thiếu gia tới!"
Ngồi ở đó chờ đợi đã lâu, Tần Tuấn Kiệt đứng dậy, cười đi tới.
"Ôi, Sở Huynh, Sở Huynh a, nhanh nhanh nhanh, vào nhanh, mau ngồi!"
Sở Vân Hiên đi tới, tùy theo ngồi xuống. Tần Tuấn Kiệt tự mình rót cho Sở Vân Hiên một chén rượu. Sau đó, hắn nhìn người kia, nói: "Ra ngoài, không có lệnh của bản thiếu gia, bất luận kẻ nào cũng không được phép tiến vào làm phiền ta và Sở Huynh."
"Vâng." Cửa phòng đóng lại.
"Sở Huynh, nào! Đừng nói gì trước, chén rượu này, ta kính ngươi! Coi như là lúc trước ta có lỗi với ngươi! Ta uống, Sở Huynh cứ tự nhiên!" Tần Tuấn Kiệt không chút do dự uống cạn sạch.
Sở Vân Hiên liếc qua chén rượu trước mặt, cười thầm trong lòng. Không quan trọng. Cho dù là hạ độc, hắn cũng không sợ. Thứ nhất, y thuật của hắn nghịch thiên. Ai cũng không tưởng tượng nổi. Thứ hai, hắn có vạn độc chi thể. Vạn độc chi thể này miễn dịch mọi loại độc. Hắn căn bản không sợ độc.
Sở Vân Hiên nhấp một ngụm, nói: "Tần thiếu gia chuyên môn tới tìm ta chịu tội sao? E là không đơn giản vậy đâu."
Loại công tử bột này có thù tất báo, lại thêm chuyện hắn đã hố mình 150.000 linh thạch. Đây không phải là một con số nhỏ. Hắn có thể chủ động cầu hòa ư? Như thế mới kỳ quái.
"Ha ha ha." Tần Tuấn Kiệt cười: "Đương nhiên không đơn giản như vậy, nhưng đây đúng là một nguyên nhân cực kỳ quan trọng."
"Còn có một nguyên nhân khác." Nói xong, Tần Tuấn Kiệt lấy ra một bình ngọc, đẩy đến trước mặt Sở Vân Hiên.
Sở Vân Hiên hơi nghi hoặc mở bình ngọc ra.
"Độc?" Sở Vân Hiên nhíu mày nhìn Tần Tuấn Kiệt.
"Đúng! Độc, đây là độc Diệp Hải đưa cho ta, dùng để đối phó ngươi."
Sở Vân Hiên: "......"
Không sai! Mặc dù Tần Tuấn Kiệt đúng là một tên hoàn khố công tử, nhưng hắn cũng không phải là kẻ ngốc. Hắn chỉ là phạm phải một chút sai lầm mà người bình thường cũng hay mắc phải thôi. Nhưng bị người khác coi như quân cờ, sao hắn lại không nhìn ra được? Thật coi hắn là đồ ngu sao? Hắn muốn làm không phải đối phó Sở Vân Hiên, mà là đối phó Diệp Hải. Đối phó Sở Vân Hiên có ý nghĩa gì? Ngoài việc có thể thoải mái một chút ra, chẳng có ý nghĩa gì! Hơn nữa còn phải lo lắng về thân phận sau lưng của Sở Vân Hiên.
Nhưng, chí ít hắn biết rõ tình huống của Diệp Gia như thế nào. Hơn nữa, nhìn như hắn và Diệp Hải là đồng minh, nhưng trên thực tế cũng chỉ là lợi dụng lẫn nhau. Muốn nói quan hệ tốt đẹp thế nào, thật sự là không có. Chỉ có thể nói là gọi nhau huynh đệ mà thôi. Trên người Diệp Hải, có rất nhiều thứ Tần Tuấn Kiệt muốn có được. Giết một Sở Vân Hiên có nhiều rủi ro, nhưng nếu có cơ hội tiêu diệt được Diệp Hải, hắn càng vui lòng!
Sau đó, Tần Tuấn Kiệt nói cho Sở Vân Hiên sự tình chân tướng: "Diệp Hải này, vì một số nguyên nhân rất muốn diệt trừ Sở Huynh."
"Vì sao phải nói cho ta chuyện này? Quan hệ của ngươi và hắn chẳng phải rất tốt sao?" Sở Vân Hiên hỏi.
"Ha ha ha, Sở Huynh à, nói thật, nếu quan hệ của ta và hắn thực sự tốt, ta có thể nói với ngươi những điều này sao?" Tần Tuấn Kiệt nói.
"Vậy ý của ngươi là?"
Tần Tuấn Kiệt nói: "Còn có một bí mật, bí mật này thực ra không dễ xác định, nhưng dựa vào những tin tức ta thu thập được trong những năm qua, hoặc những gì nghe ngóng được, ta cảm thấy có lẽ là sự thật, đó chính là việc phụ mẫu của Diệp Tiêu, thật ra là hai cha con Diệp Hải đã âm thầm giết hại. Thật ra ngẫm lại cũng đúng, Diệp Tiêu trước kia có địa vị cao như thế nào ở Diệp Gia? Đó là bởi vì cha của hắn là gia chủ Diệp Gia, cũng là đại tướng quân của Thần Phong Đế Quốc."
"Đó là người nào? Đó là người ta khâm phục, vô số người khâm phục, Diệp Gia đời đời giành thiên hạ theo bệ hạ, cha của Diệp Tiêu, ông của Diệp Tiêu đều có công lớn nhất, còn cha của Diệp Hải, Diệp Đường, hắn là ai?"
"Hắn là anh trai ruột của cha Diệp Tiêu, luận thực lực, thiên phú, công lao, hắn không bằng ai, nhưng vì bản thân, vì Diệp Hải, hắn thèm muốn vị trí gia chủ đó."
Một kịch bản máu chó. Trong trí nhớ của Sở Vân Hiên, hắn không biết đã đọc bao nhiêu lần những cốt truyện thế này trong tiểu thuyết.
"Nếu như dựa theo lời ngươi nói, việc này có lẽ còn có sự tham gia của bệ hạ." Sở Vân Hiên nói.
Tần Tuấn Kiệt lập tức "Suỵt" một tiếng: "Sở Huynh, không thể nói bừa như vậy." Nhưng hắn không phản bác mà nói: "Diệp Tướng quân được lòng dân, thậm chí là một biểu tượng của Thần Phong Đế Quốc, nắm binh quyền, nhưng mà... Khụ khụ, dù sao thì... Tranh giành thiên hạ với Tiên Đế, Tiên Đế đã qua đời, nếu thật sự có ý đồ khác, sao không khởi binh từ lâu rồi?"
Sở Vân Hiên vẫn rất chú ý đến việc này. Bởi vì nhiệm vụ thứ hai của hắn chính là giúp Diệp Tiêu báo thù. Thù của Diệp Tiêu, chẳng phải là cái chết của cha mẹ hắn sao?
"Vậy ngươi bây giờ muốn ta làm thế nào?" Sở Vân Hiên hỏi.
"Ai, cũng không phải là muốn Sở Huynh làm thế nào, chỉ là hi vọng Sở Huynh hiểu rằng, dù chúng ta có ân oán, nhưng ân oán này thật ra không đáng là gì, cũng muốn để Sở Huynh hiểu một số chuyện và một số người."
Rất hiển nhiên, Tần Tuấn Kiệt đang đánh cược. Hắn cược Sở Vân Hiên có năng lực! Hắn chỉ cảm thấy đối phó với Sở Vân Hiên không có nhiều ý nghĩa, mà còn có nhiều rủi ro. Chi bằng đối phó Diệp Hải và Diệp Gia. Điều đó tốt hơn rất nhiều cho Tần Tuấn Kiệt và Tần gia.
Mấu chốt là gì? Sở Vân Hiên và Diệp Tiêu có quan hệ tốt. Diệp Tiêu chắc chắn đã điều tra một số chuyện trong những năm qua.
Tần Tuấn Kiệt nói: "Ta chỉ biết là năm đó vợ chồng Diệp Tướng quân chết là do bị gian nhân hãm hại, nhưng nói thật, thực lực của Diệp Tướng quân về cơ bản có thể nói là đứng đầu, ai có thể dễ dàng hại chết ông ta như vậy? Rất kỳ lạ, cho nên có lẽ có thủ đoạn hèn hạ nào đó ở trong đó, ví dụ như độc...."
Thực tế là Tần Tuấn Kiệt đang ám chỉ rất rõ ràng. Có khả năng có sự can thiệp của độc. Mà độc Sở Vân Hiên đang giữ, lại là do Diệp Hải đưa cho hắn. Hai loại độc này có giống nhau không? Vậy cần Sở Vân Hiên dùng năng lực của mình để tìm hiểu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận