Không Có Thi Lên Đại Học Ta Đây, Không Thể Làm Gì Khác Hơn Là Lựa Chọn Đồ Thần

Chương 551: Hắn đây sao cho nàng chạy?

Chương 551: Hắn sao để nàng chạy được? Nói một cách đơn giản, Thượng Quan Nguyệt cảm thấy Sở Vân Hiên chính là hạt nhân của cả nhóm này. Thực tế thì các thành viên trong nhóm này có mối quan hệ rất tốt với Sở Vân Hiên. Nhóm này cũng rất đặc biệt. Theo một ý nghĩa nào đó, nó được tạo thành dựa trên Sở Vân Hiên làm trung tâm. Nhưng thực tế, Thượng Quan Nguyệt ban đầu không hề có ý định như vậy. Lúc nàng bắt đầu chú ý đến nhóm Giang Ảnh Tịch, Sơ Tuyết thì Sở Vân Hiên còn chưa bộc lộ tài năng. Đúng là duyên phận. Ai ngờ sau này họ lại quen biết, thậm chí quan hệ tốt như vậy. Ai biết Kỷ Phong lại có thể quen Sở Vân Hiên, Đinh Vân Thanh cũng không hiểu vì sao lại “hảo” lên với Sở Vân Hiên. Còn Vưu Khiêm Nhân. Nàng vốn không hề cân nhắc đến. Bởi vì Vưu Khiêm Nhân thực sự khá bình thường. Nhưng trong một lần hành trình linh cảnh, hắn lại có được năng lực của Quyền Hoàng. Sức sát thương lên các phái khác đơn giản là quá mức khoa trương. Thượng Quan Nguyệt tương đối coi trọng những thành viên có năng lực đặc biệt. Sau đó bọn họ liền thành lập một tổ. Sở Vân Hiên chắc chắn là hạt nhân. Sở Vân Hiên nói: “Đừng, ngươi cứ để ta phát huy chút sức lực, ngẫu nhiên làm mấy chiêu thủ đoạn nham hiểm gì đó thì ta lành nghề, nhưng nếu muốn ta phụ trách phân công cho mọi người trong chiến trường thì ta thật sự không có năng lực đó.” “Ngươi có.” Sở Vân Hiên: “Thôi thôi, bây giờ còn chưa tới Thiên Tôn cảnh đâu.” “Ừm.” Lúc này, điện thoại của Thượng Quan Nguyệt reo. “Alo.” Một giây sau, Thượng Quan Nguyệt cau mày. “Ta đã biết.” Sau đó nàng cúp điện thoại. “Sao vậy?” Sở Vân Hiên hỏi. Thượng Quan Nguyệt nhìn Sở Vân Hiên, sắc mặt ngưng trọng nói: “Nhiễm Thu Tuyết chạy rồi.” “Cái gì? Chuyện này cũng có thể chạy sao?” Sở Vân Hiên ngẩn người. “Trần Bân.” Sở Vân Hiên: “......” “Hả?” “Ôi mẹ nó!” Thượng Quan Nguyệt không nhịn được mà chửi thề. Chuyện này đúng là một sai lầm cực lớn. Mị Ma a! Đối với cả Nhân tộc, thậm chí đại lục đều sẽ có ảnh hưởng sâu rộng. Thế mà lại để chạy mất! Về lý thuyết, đội hình đến bắt Nhiễm Thu Tuyết cũng rất mạnh. Đều là thần minh cao tầng. Thiên Đạo cảnh, Thần Hoàng cảnh. Những người gia nhập vào thần minh mấy chục năm, thậm chí hàng trăm năm. Là những nhân vật cấp tướng quân. Trần Bân. Người dẫn dắt quân đội nhân tộc, đội ngũ võ giả đánh bao nhiêu trận với Yêu tộc, Ma tộc. Hắn thế mà lại dẫn Nhiễm Thu Tuyết bỏ trốn? Sở Vân Hiên cũng là cạn lời! Mẹ nó! Tình hình nội bộ của nhân tộc này thật quá khoa trương rồi! Hắn vốn cho rằng, những người cùng lứa tầm lĩnh vực cảnh, thậm chí Thiên Tôn cảnh thì không thể dễ dàng tin tưởng. Nhưng loại nhân vật cấp tướng quân dẫn dắt đại quân nhân tộc đánh bao nhiêu trận chiến thì chắc chắn sẽ không có vấn đề chứ. Ai ngờ, vẫn xảy ra chuyện. Hắn cũng coi như là thuộc về thần minh cao tầng của nhân tộc. Ít nhất cũng là thứ hai. “Vì sao vậy?” Sở Vân Hiên chau mày. Không lẽ Nhiễm Thu Tuyết khống chế được hắn. “Khả năng cao là do sức mạnh của Mị Ma, không đúng, không phải!” Thượng Quan Nguyệt nhanh chóng lắc đầu: “Sức mạnh Mị Ma chắc chắn là do phụ nữ mới có được, vậy thì hắn cũng không thể......” Thượng Quan Nguyệt giật mình. Trần Bân này, lẽ nào hắn cũng là một trong bát đại ma vương? Hả? Dù sao, chỉ cần không phóng xuất ra khí tức của ma vương thì ai cũng không nhận ra được. Mà Bát Đại Ma Vương, không chỉ là của Ma tộc. Nhân tộc, Yêu tộc, Ma tộc đều có thể. Nói đơn giản thì, Bát Đại Ma Vương thực ra chỉ là tám loại sức mạnh rất mạnh mẽ mà thôi! Ai có được cỗ lực lượng này thì người đó là một trong Bát Đại Ma Vương. “Không thể nào, mẹ nó.” Sở Vân Hiên chau mày. “Nếu không thì ta không hiểu được, hắn mang Nhiễm Thu Tuyết đi là vì cái gì, thứ nhất, cỗ lực lượng này hắn không dùng được, vậy thì giả thiết, hắn là gián điệp của Yêu tộc hoặc Ma tộc, đem Mị Ma mang đi, để Mị Ma trở thành người của Ma tộc và Yêu tộc sao? Không......” Thượng Quan Nguyệt cau mày lần nữa bác bỏ quan điểm này. Trần Bân, cường giả Thiên Đạo cảnh. Năm nay đã chín mươi mấy tuổi, vào thời đại đó thuộc hàng thiên tài đỉnh cấp. Trong đại hội thiên vũ năm đó, hắn giành vị trí thứ hai. Dẫn quân đánh trận, Yêu tộc và Ma tộc chết trong tay hắn không đếm xuể. Cả những cao tầng của Yêu tộc và Ma tộc cũng rất nhiều. Nếu như, hắn bị Yêu tộc hoặc Ma tộc xúi giục, dùng chuyện này để trà trộn vào hàng ngũ cao tầng của thần minh, không tiếc trả giá bằng tính mạng của hàng loạt cường giả của Yêu tộc và Ma tộc, cùng những trận chiến thất bại, chỉ để đạt được một thân phận chắc chắn? Để nâng cao địa vị? Mẹ nó! Ngược lại cũng có khả năng này. Vậy thì thật là không thể trách bọn họ không phòng bị được. Nhưng mấu chốt là, tại sao hắn lại phản bội? Hắn là Thiên Đạo cảnh, mặc dù chỉ là Nhất Giai, nhưng hắn đã đạt tới vị trí này. Có địa vị, có quyền lợi, có tiền, cũng có tài nguyên. Tương lai nâng cao cảnh giới chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Có thứ gì có thể cám dỗ được hắn? Uy hiếp sao? Hắn cũng không có người nhà. Cả đời này hắn cũng không tìm người yêu, càng không có con cháu. Hắn thật sự cống hiến cả đời cho nhân tộc. Cho nên, hắn có được sức mạnh của bát đại ma vương, là có khả năng nhất. Hắn bị Đế Lâm khống chế hoặc có lẽ là hắn không thể không nghe theo lệnh của Đế Lâm? Vậy thì vì sao hắn lại đi thu được sức mạnh của bát đại ma thần? Với tu vi Thiên Đạo cảnh, thân phận và địa vị của hắn, đáng lý hắn không nên đi thu nhận cỗ sức mạnh này chứ! Đáng ra, việc đầu tiên hắn phải làm là mang cỗ sức mạnh này giao cho thần minh. Hắn tuyệt đối không thể bị cỗ sức mạnh này cưỡng ép thôn phệ. Dù sao hắn cũng là Thiên Đạo cảnh. “Vân Hiên, đây là một sai lầm cực lớn trong nội bộ tổ chức, ta chỉ có thể tạm thời thay mặt tổ chức xin lỗi ngươi. Nhiễm Thu Tuyết có mối uy hiếp quá lớn với ngươi và những người xung quanh ngươi, bây giờ thì rắc rối rồi.” Sở Vân Hiên nói: “Đúng là vậy, nhưng chuyện này cũng không thể nào khác được.” “Cho nên qua chuyện này, chúng ta cũng nhận ra một điều, tình hình nội bộ của thần minh, thậm chí là cao tầng, thật sự quá tệ, mặc dù chắc chắn chỉ là số ít, nhưng một khi số ít đó xuất hiện ở những vị trí mấu chốt, như lần này vậy, thì ảnh hưởng sẽ quá lớn.” Thực ra chuyện này cũng rất bình thường. Nhân tính vốn là thứ phức tạp nhất. Ba thế lực lớn tồn tại lâu như vậy. Thành viên lại nhiều vô kể. Bọn họ muốn phát triển, muốn bản thân lớn mạnh hơn, thì không thể nào hạn chế được số lượng. Mà muốn che giấu mục đích và thân phận thật sự của mình thì chuyện đó quá dễ dàng. Trừ khi có người có khả năng đọc được nội tâm của người khác. Nhưng hiện tại thì không có. Cho nên, trải qua một khoảng thời gian dài như vậy, việc một số kẻ có mục đích riêng trà trộn vào trong ba thế lực lớn là điều tất nhiên. 99.99% chắc chắn là người tốt. Nhưng 0.1% rủi ro thì lại rất lớn. Giống như lần này. Có biện pháp nào không? Hoặc là, căn bản không có cách nào. Vậy thì phải làm sao bây giờ? Làm sao mới có thể bắt được người? Chỉ có thể lần theo manh mối, rồi từ từ tra thôi. Việc này quá khó. “Thần minh và hai thế lực lớn khác đã phái người đuổi theo, không biết có đuổi kịp hay không. Ta phải về đi họp một chút, xem có manh mối nào không. Nhất định sẽ cho ngươi một câu trả lời hợp lý, bọn ta cũng nhất định sẽ chú ý, ta biết trong lòng ngươi chắc chắn không thoải mái.” Sở Vân Hiên nói: “Thật ra thì cũng không sao, có chút bất ngờ, nhưng có vẻ cũng hợp tình hợp lý. Chuyện này cũng không tính là lỗi của các ngươi, nên là không có cách nào.” “Đi, ta về trước một chuyến, cụ thể sẽ nói chuyện với ngươi sau.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận