Không Có Thi Lên Đại Học Ta Đây, Không Thể Làm Gì Khác Hơn Là Lựa Chọn Đồ Thần

Chương 540: Tô Phỉ manh mối

Chương 540: Tô Phỉ manh mối
Ánh mắt Sở Vân Hiên nhìn qua.
Bên cạnh, một mỹ nữ đặc biệt yêu mị, xinh đẹp cười đi tới.
Tô Phỉ.
Nhưng mà nàng thật không có mặc loại tất chân, ủng da, váy ngắn kia.
Nàng mặc tương đối đơn giản, áo len cao cổ, áo khoác cao bồi, quần bó đơn giản.
Nhưng vẫn khó mà che giấu mị lực của nàng.
“A đúng rồi, nhiều người như vậy sao.”
Sở Vân Hiên bất đắc dĩ nói một câu.
Đến mức nào chứ?
Một quán bar to lớn, đèn đuốc sáng trưng.
Âm thanh bên trong rất lớn, cảm giác đặc biệt náo nhiệt.
Nhưng mà ở cửa, có gần trăm người chờ ở đó.
Rõ ràng, quán bar chật ních, bây giờ đang hạn chế người vào.
Chỉ có thể chờ đợi.
“Ta cũng lần đầu tiên tới đó.” Tô Phỉ hướng về phía Sở Vân Hiên chớp chớp đôi mắt đẹp.
Giống như là phóng điện vậy.
“Ngươi đang phóng điện với ta, cẩn thận đại cữu ca biết sẽ trở mặt với ngươi đấy.” Sở Vân Hiên nói.
Tô Phỉ cười híp mắt lại gần kéo tay Sở Vân Hiên, dùng giọng điệu cám dỗ: “Coi như để hai chúng ta có một lần cơ hội chung đụng riêng tư, không phải sao?”
Nữ nhân này rất nguy hiểm.
Sở Vân Hiên cũng không quá dám chơi với nàng.
Dù sao có thể thấy, đại cữu ca Tịch Thần Quang thực ra theo một ý nghĩa nào đó đối với nàng cũng là kính nhi viễn chi.
Sở Vân Hiên đẩy nàng ra: “Ta cũng không mắc mưu của ngươi đâu, rất nguy hiểm.”
“Không thú vị, hay là nói, có lòng mà không đủ sức?” Tô Phỉ cười tủm tỉm nhìn Sở Vân Hiên nói.
Sở Vân Hiên nhún vai: “Vậy nói ngươi đến đây là để uống rượu?”
Tô Phỉ hỏi lại: “Vậy ngươi tới đây là làm gì? Dựa theo sự hiểu biết của ta về ngươi, loại địa phương này ngươi ngược lại không cần đến, bởi vì ngươi không thiếu mỹ nữ.”
Hơn nữa Sở Vân Hiên không nói những thứ khác, nhan trị này tuyệt đối là cấp độ nghịch thiên.
Coi như hắn không phải võ giả, hắn chỉ là một người bình thường.
Ở bất kỳ quán bar nào cứ thế ngồi xuống.
Các cô gái tự mình trực tiếp đến bắt chuyện.
“Đúng là tới xem một chút, quán bar tốn 4 ức, cảm thụ cảm giác, còn ngươi?”
“À, đến dụ kẻ ngốc.” Tô Phỉ nói.
Sở Vân Hiên tự nhiên không tin lời Tô Phỉ nói.
Sở Vân Hiên sau đó chen về phía trước.
Tô Phỉ cũng đi theo Sở Vân Hiên cùng đi.
Một tên tráng hán ngăn Sở Vân Hiên lại:
“Soái ca, người đầy rồi, phiền phức ra sau xếp hàng.”
Tô Phỉ điệu đà nói: “A...... Vậy ta sẽ không đi vào à.”
Thanh âm này, đơn giản mềm mại đến tận xương tủy, trà xanh đến tận trời.
“Đương nhiên là không, mỹ nữ trên toàn thế giới đều được ưu đãi, mời cô vào.”
Khóe miệng Sở Vân Hiên co giật một cái.
Tô Phỉ đắc ý nháy mắt với Sở Vân Hiên, tiếp đó vui vẻ đi vào quán bar.
“Khụ khụ.”
Sở Vân Hiên ho khan một tiếng, nói: “Các anh ơi, trên thế giới này mỹ nữ được ưu đãi, vậy người như cấp độ soái ca này như tôi, cũng phải được ưu đãi chứ?”
“Ngại quá, không có, ra sau xếp hàng.”
Sở Vân Hiên: “......”
Lúc này, Nhiễm Thu Tuyết đi tới.
“Lão bản.”
Đại hán khôi ngô cúi chào.
Sở Vân Hiên: “......”
Nhiễm Thu Tuyết liếc nhìn Sở Vân Hiên, sau đó nói với hắn: “Không biết vị này sao? Sở Vân Hiên, người đứng đầu thiên vũ đại hội năm nay đấy.”
Oa ——
Lời này vừa nói ra, những người xung quanh nhao nhao lộ ra vẻ kinh sợ.
“Ta tào! Hắn chính là Sở Vân Hiên à? Oa đi!”
“Một kiếm chém Yêu Hoàng, đứng đầu thiên vũ đại hội, ghê gớm! Chả trách ta thấy hắn phi phàm đâu.”
“Hừ, Sở Vân Hiên thì thế nào? Sở Vân Hiên không phải cũng đứng xếp hàng cùng chúng ta à? Ha ha ha.”
“......”
“Thực sự xin lỗi, không ngờ lại là Sở thiếu, ngài mời vào.”
Sở Vân Hiên nói: “Không cần, chờ chút cũng được, nếu không thì người ta đang xếp hàng, lại chen ngang cũng không hay.”
Nhiễm Thu Tuyết nói: “Dù sao ngươi không giống người khác, chúng ta đã từng là nam nữ bạn bè mà.”
“Thôi đi, ngươi cứ bận việc của ngươi.”
Nhiễm Thu Tuyết cười, sau đó đi vào trong quán bar.
Sở Vân Hiên đi ra phía sau.
Tiếp đó một đống người tiến đến bên cạnh hắn.
“Sở Vân Hiên, có thể cho ta xin chữ ký không? Thật sự rất ngưỡng mộ anh đó, từ khi anh một kiếm chém Yêu Hoàng em đã thấy anh rất lợi hại rồi.”
“Oa! Hôm nay vậy mà nhìn thấy bản tôn, trước đó trên mạng lúc nào cũng nghe nói anh siêu cấp soái, không ngờ ngoài đời so với tưởng tượng của tôi còn soái hơn.”
“Có thể cho xin phương thức liên lạc không? Cái đó, em có thể xếp sau anh không?”
“......”
Khoảng một giờ sau.
Sở Vân Hiên đi vào trong quán rượu.
Quán bar rất lớn.
Rất nhiều người uống rượu, trò chuyện.
Có nhóm nhảy nhót.
Có sân khấu nhảy disco.
Nhìn rất là đặc sắc.
Đủ loại Champagne giống như không cần tiền mà điên cuồng phun ra.
Sở Vân Hiên không nghĩ đến việc Nhiễm Thu Tuyết là bà chủ của cái quầy rượu này, nhưng cũng không quá bất ngờ.
Thân là võ giả, cách kiếm tiền quá nhiều.
Tùy tiện bán một hai món linh khí đã không thiếu tiền rồi.
4 ức mà thôi, dễ dàng kiếm được.
Huống chi, với thủ đoạn của loại phụ nữ như Nhiễm Thu Tuyết.
Tùy tùy tiện tiện leo lên con em nhà giàu, có tiền mở quán bar không có vấn đề gì.
Cô ta mở quán rượu, cũng không thành vấn đề.
Việc cô ta yêu tiền cũng là bình thường.
Chỉ là Sở Vân Hiên có cảm giác không cần thiết sao?
Đương nhiên cũng không suy nghĩ nhiều.
Sở Vân Hiên nhìn lướt qua.
Ánh mắt nhìn đến vị trí tương đối C, Tô Phỉ đang ngồi ở đó.
Bên cạnh ngồi mấy tên trai trẻ đẹp đang vừa nói vừa cười uống rượu với nàng.
Tô Phỉ thấy Sở Vân Hiên, sau đó nói với bọn họ.
“Được rồi, bạn trai ta tới, không hàn huyên với các cậu nữa.”
“Đừng mà mỹ nữ, nói chuyện tiếp đi, làm quen một chút chứ sao.”
“Bạn trai chỉ là quần áo thôi, có thể thay bất cứ lúc nào mà.”
“......”
Tô Phỉ nói: “Vậy không được, hắn là Sở Vân Hiên đứng đầu thiên vũ đại hội, các ngươi so với hắn sao?”
Lời này vừa nói ra, bọn họ biến sắc.
Cũng nhao nhao tự giác rời đi.
“Ở đây!”
Tô Phỉ hướng về phía Sở Vân Hiên vẫy tay.
Sở Vân Hiên đi tới.
“Uống vui vẻ chứ?”
“Ghen à?”
Sở Vân Hiên: “Không có, chỉ nói thế thôi.”
“Bây giờ có rất nhiều người biết bạn trai ta là Sở Vân Hiên rồi đó.” Tô Phỉ nói.
Sở Vân Hiên: “......”
“Ừm.”
Tô Phỉ hướng về phía Nhiễm Thu Tuyết đang uống rượu với mấy cậu công tử nhà giàu trông có vẻ không tầm thường: “Bạn gái cũ của anh kìa.”
“Thôi đi, vết nhơ trong cuộc đời, không cần nhắc.”
“Nói sai rồi, là một trong những bạn gái cũ mới đúng, coi như cũng có thể ra gì đó, không thua gì anh, chẳng qua không có chút danh tiếng nào thôi, lại còn là Thần Thủ Sư cấp lĩnh vực cảnh, còn mở cái quán rượu này, hình như sản nghiệp cũng không ít, bây giờ đúng là bạch phú mỹ đó.”
Sở Vân Hiên cười nói: “Thời buổi này, một gậy đánh xuống có một đống bạch phú mỹ.”
“Anh không thấy rất kỳ lạ sao?” Tô Phỉ hỏi.
“Cái gì?”
“Một cô gái không có bối cảnh gì, nói đúng hơn là thiếu nữ, bây giờ mới hai mươi mốt tuổi thôi, sao cảnh giới lại cao như vậy, mà còn lăn lộn được đến bây giờ nữa.”
Sở Vân Hiên uống một ngụm rượu: “Cho nên, ngươi đến quán rượu này chính là nhắm vào cô ta à?”
“Ngược lại cũng không hẳn hoàn toàn là như vậy, Mị Ma có thể ở Thánh Đô, anh hẳn là đã nghe rồi chứ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận