Không Có Thi Lên Đại Học Ta Đây, Không Thể Làm Gì Khác Hơn Là Lựa Chọn Đồ Thần

Chương 345: Hắn sẽ không trực tiếp tam cấp thần phòng thủ làm cho a?

Chương 345: Hắn sẽ không trực tiếp dùng ba lớp phòng thủ thần cấp chứ? Dương Sở và Sở Vân Hiên đứng trong thiết bị. Vương lão nói: “Hai vị chuẩn bị một chút, ta điều chỉnh thử thiết bị, rất nhanh sẽ xong thôi.” “Được.” Hai người gật đầu. Dương Sở khẽ nheo mắt. Đến đây đi! Hắn không sợ cái tên Sở Vân Hiên này! Thượng Quan Nguyệt khoanh tay đứng đó. “Rất mong chờ Sở Vân Hiên đó.” Thẩm Lâm Phong cười nói. Nhưng mà, hắn hy vọng điểm số của Sở Vân Hiên đừng cao quá! Dù khả năng cao điểm số sẽ không thấp. Nhưng mà, nhỡ đâu? Nhỡ hắn nổi danh, kỳ thực có gian lận gì ở đây? Dù Thẩm Lâm Phong cho rằng về cơ bản không thể nào. Có điều, hắn đột nhiên biết, mấy cô gái xinh đẹp kia có quan hệ không nhỏ với Sở Vân Hiên. Điều này khiến Thẩm Lâm Phong trong nháy mắt có địch ý với Sở Vân Hiên. Hắn cho rằng, mọi người đều là những người đàn ông ưu tú. Vì sao bên cạnh ngươi có thể có nhiều nữ sinh xinh đẹp như vậy? Vì sao hắn lại không thể có? Lẽ trời ở đâu? Nói thẳng ra đơn giản là một loại ghen tị. Coi như giả thiết bốn cô gái kia không có quan hệ gì với Sở Vân Hiên. Hắn vẫn hy vọng điểm số của Sở Vân Hiên thấp hơn một chút. Chuyện này rất bình thường. Dù Thẩm Lâm Phong là phó tổ trưởng Thiên Huy, lớn tuổi hơn Sở Vân Hiên. Nhưng, hai mươi mốt tuổi với ba mươi tuổi, có gì khác nhau sao? Với người bình thường thì có. Với võ giả thiên phú tương đối cao, thì hai mươi tuổi với một trăm tuổi có bao nhiêu khác biệt? “Thẩm phó tổ trưởng cũng rất mong chờ?” Hồ Tôn Sói cười hỏi. “Đương nhiên rồi, dù sao cũng là thiếu niên anh hùng một kiếm chém yêu hoàng, ai không mong chờ chứ?” Thẩm Lâm Phong cười nói. Hồ Tôn Sói gật đầu. Hắn liếc nhìn Dương Sở. Dương Sở coi như là người mới được tổ Thiên Hoa của hắn khảo hạch, hắn vẫn rất hy vọng Dương Sở có thể đánh bại Sở Vân Hiên. Như vậy, hắn, tổ trưởng tổ Thiên Hoa này, cũng có mặt mũi. Lúc này, trong không gian lớn như vậy, một đám người ồn ào đi tới. “Nha! Hồ tổ trưởng, buổi chiều tốt lành.” “Thượng Quan tổ trưởng, đã lâu không gặp.” “Thẩm phó tổ trưởng, hôm nay ngươi, phó tổ trưởng Huy tổ, ta thật lâu không thấy, thời gian trước nhiệm vụ hoàn thành rất hoàn hảo, chúc mừng.” “……” Bọn họ cũng tới chào hỏi nhau. Việc họ chào hỏi lại không ảnh hưởng đến Sở Vân Hiên và Dương Sở. Hai người trong thiết bị, mọi động tĩnh bên ngoài, bọn họ đều không nghe thấy. Tuy là lồng làm bằng thủy tinh, nhưng họ cũng không nhìn thấy bên ngoài. Chỉ có người bên ngoài mới có thể thấy bọn họ. Hồ Tôn Sói hỏi: “Sao các ngươi lại đến đây? Còn đông người như vậy.” “Nghe nói hôm nay có người mới đến khảo hạch, vừa vặn gần đây mấy tổ chúng ta đều nghỉ định kỳ, vậy không nhân tiện đến xem chút sao, hơn nữa nghe nói là người của tổ Thượng Quan tổ trưởng dẫn về, chỉ có hai người này thôi?” Một nữ sinh liếc qua hai người trong thiết bị. Thực tế tham gia khảo hạch Thần Thủ Sử không có nhiều người. Thứ nhất, người đạt yêu cầu thì ít. Thứ hai, hắn còn phải bằng lòng gia nhập, phải biết, Thiên Vực và Thẩm Phán Hội hai thế lực này, họ cũng có tổ chức tương tự, ba thế lực muốn tranh người. Thứ ba, Địa Cầu lớn như vậy, nhiều thành phố như vậy, thành phố lợi hại một chút, đều có phân hội thần minh, mỗi phân hội đều có thể tiến hành khảo hạch Thần Thủ Sử, lại một phần bị chia đi, công hội Thần Thủ Sử Giang Đô hàng năm có thể đến khảo hạch càng ít người. “Còn có bốn vị ở bên kia, hai người này, một người là tổ trưởng Hồ Tôn Sói, một người là tổ trưởng Thượng Quan Nguyệt.” Thẩm Lâm Phong nói. “Hả?” Trong đám người, một người cau mày. “Sở Vân Hiên?” Tiêu Dật hơi nheo mắt! Hắn không ngờ sẽ thấy Sở Vân Hiên ở Giang Đô! Thậm chí... hắn ở công hội Thần Thủ Sử! “Nha, quen biết?” Một nam sinh rất đẹp trai nhìn Tiêu Dật hỏi. “Sở Vân Hiên, kẻ chém yêu hoàng đó.” Tiêu Dật nghiến răng nói. Câu này vừa nói ra, những người nam nữ vừa đến, mặt đang tươi cười lập tức biến mất. Ánh mắt trở nên nghiêm túc. Cũng trở nên tò mò. Nhắc đến hắn, bọn họ có hứng thú đấy. Chém yêu hoàng kia mà. Hắn lúc đó là Thần Thông cảnh một chiêu giây Pháp Tắc cảnh Tiêu Dật. Cứng rắn kéo Tiêu Dật từ thần tử bảng thứ chín mươi bảy xuống chín mươi tám. Anh thần tử đứng hạng một trăm, cũng trực tiếp rớt bảng. Còn Sở Vân Hiên, đã lên thần tử bảng, một võ giả Thần Thông cảnh duy nhất. Chuyện này gây chấn động rất lớn. Cũng vì thế mà Tiêu Dật bị chê cười thảm rồi. Cuối cùng, hắn chọn rời trường đại học Thánh Đô, về nhà ở Giang Đô, và gia nhập Thần Thủ Sử. Có thể nói, Sở Vân Hiên đã thay đổi quỹ tích cuộc đời hắn. Hắn hận a! Nhưng mà, cha hắn Phiên Thiên Ấn còn cho Sở Vân Hiên! A a a!! “Trông đúng là không tầm thường.” Những nữ sinh kia tò mò nhìn Sở Vân Hiên. “Ta cảm thấy danh tiếng lớn hơn thực lực đấy, xem hắn có thể đạt bao nhiêu điểm.” “Nếu không phá nổi hai trăm điểm, thì đúng là mất mặt.” “Đúng vậy, với danh tiếng của hắn và những gì hắn đã làm, nếu không phá nổi hai trăm điểm thì thật là đáng chê cười.” “Tuy nói hàng năm đều có mấy người có cơ hội phá hai trăm điểm, nhưng những người đó là ai, ta thấy Sở Vân Hiên này thuộc về nhóm đó.” “Phá ba trăm điểm thì sao?” “Xùy — Cái này thì quá hài, toàn Địa Cầu gần mười năm trở lại đây, người dưới hai mươi lăm tuổi phá ba trăm có mấy người? Sở Vân Hiên này phá hai trăm thì ta còn tin, phá ba trăm thì ta cảm thấy không thể nào.” “Ta nói Lý Nghi hoặc à, ngươi nghĩ thần minh quá yếu hay là những người phá ba trăm quá yếu? Bản thân ngươi chưa trải qua sao? Ngươi bao nhiêu điểm? Bản thân ngươi phải biết là khó đến cỡ nào chứ?” Lý Nghi hoặc: “Cũng phải, lúc đó ta 103 điểm, Pháp Tắc đã thả ra, mới miễn cưỡng qua khảo hạch.” “Đúng vậy đó, phá trăm điểm tương đương thông qua khảo hạch, phá trăm điểm đã có nghĩa là thiên tài võ giả, hắn còn chưa có Pháp Tắc, số điểm này càng không thể đặc biệt cao được.” Tiêu Dật nói: “Ta là 164 điểm, hắn coi như mạnh hơn ta, cũng xấp xỉ hai trăm điểm thôi.” “Ồ, Tiêu Dật ngươi công nhận à?” Tiêu Dật nói: “Nói thật, nếu đánh thật thì ta thật sự không thua.” Bọn họ cũng cười cười không nói gì. “Ta nói, các ngươi thảo luận thành viên tổ chúng ta một cách quang minh chính đại như thế sao?” Thượng Quan Nguyệt cười nói. “Thượng Quan tổ trưởng, chúng ta cảm thấy hứng thú với hắn mới thảo luận thôi.” Thượng Quan Nguyệt: “Không cần thiết, sắp bắt đầu rồi, lát nữa sẽ biết ngay.” “Vâng, mọi người cũng đừng tán gẫu nữa.” “……” Hồ Tôn Sói, thân là tổ trưởng tổ Thiên Hoa, trong lòng cũng có chút mất hứng. Người mới Dương Sở do chính mình tìm được, quả thực là thiên tài hàng đầu. Mấy người này lại làm như không thấy hắn, toàn bàn luận về cái tên Sở Vân Hiên này? Hắn, thân là tổ trưởng Thiên Hoa, mặt mũi cũng không được đẹp a. Cho nên, hắn đang nóng lòng muốn Dương Sở cho mọi người phải nhìn bằng con mắt khác. Chủ yếu là, hắn cho rằng Dương Sở có thể vượt qua Sở Vân Hiên. Vì sao? Dĩ nhiên là có lý do của hắn. Cho nên…… Hồ Tôn Sói cũng cười nói: “Các vị, người mới của ta các ngươi không để ý à?” “Ha ha ha, Hồ tổ trưởng, người mới của ngươi có gì hay sao?” Một nữ sinh hiếu kỳ hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận