Không Có Thi Lên Đại Học Ta Đây, Không Thể Làm Gì Khác Hơn Là Lựa Chọn Đồ Thần

Chương 08: Khuy linh đồng tử

Chương 08: Khuy linh đồng tử Tần Chấn Hải ngồi xuống. Tiếp đó hắn nhịn không được tự tát mình một cái. “Lúc đầu ta làm sao lại mềm lòng đáp ứng Tiểu Nhã, để cho Sở Vân Hiên tới đại học Thiên Hoa dự thính chứ? Ta thật không nên đáp ứng mà!”
Hối hận muốn chết.
Chủ yếu là Sở Vân Hiên bất tài vô dụng. Lúc đó hắn cảm thấy Sở Vân Hiên coi như có thể vào, hắn cũng chắc chắn không tới. Không ngờ, hắn thật sự tới? Hắn thật sự sợ cháu gái và con gái mình đều bị người này lừa mất.
Tuyệt đối không hề khoa trương!
Điện thoại vang lên.
“Alo, ta là Tần Chấn Hải đây!”
Tần Chấn Hải trợn mắt. “Cái gì? Sở Vân Hiên phế tay Lý Tiến? Hả? Ngươi coi ta già rồi hồ đồ à, Sở Vân Hiên không phải đến đại học cũng không thi đậu sao?”
“Minh Khiếu Cảnh Tứ Tinh, ⚡️Lôi thuộc tính? Còn Lý Tiến không phải Minh Khiếu Cảnh Thất Tinh sao? Cái gì? Bị đánh một phát chết luôn?”
Tần Chấn Hải đặt điện thoại xuống. Hắn liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. “Ta có phải còn đang mơ không vậy?”
Tin Sở Vân Hiên ở đại học Thiên Hoa "Đại sát tứ phương" cũng nhanh chóng lan truyền. Không nhiều người biết Sở Vân Hiên, nhưng biết cái tên này thì nhiều. "Nam thần" nổi danh lừng lẫy của Thiên Hoa thị. Chỉ bằng một gương mặt mê đảo hàng vạn thiếu nữ đã có chỗ đứng.
Hắn nổi danh là bởi một sự kiện… Ở Thiên Hoa thị có tổng cộng bốn trường đại học võ giả. Trùng hợp thay, viện trưởng bốn trường đại học này đều có một cháu gái. Cái gã Sở Vân Hiên này lại đi ve vãn cháu gái của ba vị viện trưởng trong đó. Điều này khiến cả ba vị viện trưởng bất mãn. Hôm đó, ba vị viện trưởng dự định đi tìm Sở Vân Hiên đòi công đạo. Nhưng, ba cô cháu gái lại vừa khóc vừa lóc van xin bọn họ đừng đi, thậm chí còn lấy cái chết để ép buộc. Thế là chuyện này đành bỏ qua.
Từ đó hắn thành danh.
Thậm chí, khu nhà của Sở Vân Hiên ở Thiên Hoa thị - tiểu khu Giang Sơn Ngự. Vùng 10km xung quanh bị người dân Thiên Hoa thị gọi là “cấm khu”. Những ai có con gái, có vợ, có cháu gái, đều yêu cầu họ khi ra ngoài chơi, không được đến gần cấm khu Giang Sơn Ngự. Bọn họ sợ lắm! Sợ con gái mình thích Sở Vân Hiên đó.
Chính vì chuyện này mà giá nhà ở tiểu khu Giang Sơn Ngự tụt dốc 20%.
Sở Vân Hiên đi trên đường trong đại học Thiên Hoa. Hắn cảm thấy rất vô tội. Chuyện này đâu phải hắn làm. Là do nguyên chủ gây ra mà! Hắn là người xuyên không mà! Hắn là công dân tốt mà.
"Tiếp tục khiêu chiến!"
Hệ thống kéo dài cả ngày, chắc tối không còn cơ hội nào nữa. Nhân lúc này, nhanh chóng khiêu chiến nhiều học sinh Thiên Hoa thị một chút.
"Hay là khiêu chiến Huyền Thể Cảnh thử xem?"
Sở Vân Hiên nghĩ ngợi rồi lắc đầu. Khó quá. Dù gì hắn cũng mới Minh Khiếu Cảnh Tứ Tinh thôi. Huyền Thể Cảnh thì ghê gớm rồi.
Sở Vân Hiên đi đến khu lớp trung cấp. Có lẽ biết chuyện Sở Vân Hiên phế tay Lý Tiến, nên không ai dám tới trước mặt Sở Vân Hiên làm ồn ào.
“Xin hỏi, có ai nhận lời khiêu chiến của ta không?” Sở Vân Hiên nhìn đám người lớp trung cấp hỏi.
Bọn họ nhìn nhau, không ai trả lời. Lý Tiến, người đứng đầu 20 lớp trung cấp mà còn bị đánh bại trong một chiêu. Ai dám lên nữa? Họ không muốn mất mặt đâu. Có lẽ, không có ai đứng lên, thì cũng không mất thể diện sao?
“Không ai à?” Sở Vân Hiên hỏi.
Vẫn không ai nói gì.
Sở Vân Hiên: “Nếu thật sự không được thì giống như lớp sơ cấp, ta một người khiêu chiến cả lớp học của các ngươi, có ai nhận không?”
Đám người: ???
“Mẹ! Quá ngông cuồng rồi! Ta không chịu nổi!”
“Ai mà chịu nổi chứ? Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, dù thắng, đó là một lớp học liên thủ đánh thắng hắn, có phải không mất mặt không?”
“Thật không có ai ra trị hắn một trận sao? Thấy đám con gái kia mê trai nhìn hắn, khó chịu còn hơn giết ta nữa.”
“...”
Lúc này, một giọng nói vang lên.
“Sao đám trung cấp của đại học Thiên Hoa đều hèn nhát như vậy hết vậy? Người ta đã giẫm lên đầu mà dám lên tiếng à?”
Đám người nhìn theo tiếng nói. Một nam sinh ôm một nữ sinh xinh đẹp đi tới.
“Trần Dương! Cuối cùng cũng có người lợi hại tới giúp chủ trì công đạo.”
“Hạng 3 lớp trung cấp, cảnh giới đã là Huyền Thể Cảnh, đoán chắc không bao lâu nữa sẽ được thăng lên lớp cao cấp.”
“Trần Dương ra tay, chắc sẽ không có gì ngoài ý muốn nữa đâu?”
“…”
“Hửm?” Sở Vân Hiên nhướn mày. Cô gái trong ngực nam sinh kia áp sát hắn, cười tươi. Nhưng khi nhìn thấy Sở Vân Hiên, sắc mặt cô ta hơi biến đổi.
Trần Dương liếc nhìn Sở Vân Hiên. “Sở Vân Hiên đúng không? Nghe nói rồi, bình thường ở ngoài đắc ý thế nào, không sao cả, nhưng đã đến đại học Thiên Hoa rồi còn làm ầm ĩ như vậy thì có vấn đề đó.”
Sở Vân Hiên chẳng để ý đến hắn, nhìn Nhiễm Thu Tuyết trong ngực Trần Dương cười một tiếng: “Đã vậy còn chọn thứ này sao?”
Trần Dương nhíu mày. “Không liên quan đến ngươi.”
Nhiễm Thu Tuyết lên tiếng. Nàng vừa mới nghe nói có gã Sở Vân Hiên nào đó đang khiêu chiến sinh viên đại học Thiên Hoa. Nàng còn tưởng là trùng tên. Nhưng vừa nhìn thấy Sở Vân Hiên, nàng hoàn toàn ngây ra. Hắn không phải hôm qua bị tuyên bố là không thức tỉnh thành công, không đủ điều kiện lên đại học sao? Sao hôm nay lại…
Trần Dương cười nói: “Hiểu rồi, một phế vật bị thu tuyết bỏ rơi, vì trút giận hoặc muốn khoe mẽ trước mặt Thu Tuyết nên mới tới đại học Thiên Hoa gây sự đúng không? Ha ha ha.”
Sở Vân Hiên cũng bật cười: “Kỳ lạ thật, ngươi ôm một trà xanh ngày trước khóc lóc van nài muốn ở bên ta, còn coi như bảo bối à?”
Trần Dương nhíu mày. “Không có! Hắn nói dối, là ta đá hắn, sao có thể ban đầu là ta cầu xin đi với hắn chứ? Rõ ràng là hắn van nài muốn ở bên ta.” Nhiễm Thu Tuyết vội giải thích.
Trần Dương cười nhìn Sở Vân Hiên, nói: “Thì ra ngươi vẫn còn mạnh miệng vì sĩ diện à, hóa ra cái tên Sở Vân Hiên nổi danh lừng lẫy, có vô số bạn gái cũng chỉ toàn là những người bám vào mà thôi sao? Ha ha ha.”
“Ha ha ha...” Rất nhiều người xung quanh cười nhạo, chế giễu trên nỗi đau của người khác.
Sở Vân Hiên lấy điện thoại ra, mở loa ngoài. “Vân Hiên ca ca, van xin anh hãy ở bên em được không? Em cái gì cũng có thể, em đều đồng ý, em chỉ muốn được ở bên anh.”
“Vân Hiên ca ca, gửi anh hai tấm hình em mặc đồng phục rồi, anh thích không?”
“Vân Hiên ca ca, anh ghét bỏ em đúng không, vậy được, em đổi bộ đồ lót đen, anh đồng ý với em đi, như vậy sẽ đồng ý làm bạn trai em nha.”
“...”
Sở Vân Hiên cười nói: “Còn nhiều lắm, muốn nghe không?”
Sắc mặt Nhiễm Thu Tuyết thay đổi hẳn. Mặt Trần Dương cũng tái mét.
Hắn vừa định nói gì đó, thì Sở Vân Hiên đã tới trước mặt hắn: “Sợ ngươi không tin, nói ta giả giọng, ngươi xem nè, đây là tài khoản của cô ta nha?”
Tê ——
Mọi người xung quanh nhao nhao hít vào một ngụm khí lạnh.
“Đồ đê tiện!”
“Cái quái gì vậy? Mặt mũi xinh đẹp mà tâm lại bẩn như vậy hả?”
“Mặt cũng chẳng cần, đúng là đồ bỏ đi, tao nhổ vào!”
“…”
Một số nữ sinh không nhịn được mà mắng.
Nhiễm Thu Tuyết cuống cả chân tay. Trần Dương nghiến răng. Bị làm nhục trước mặt bao người, khiến hắn mất hết thể diện, tức giận không kiềm chế được.
“Mẹ nó!” Trần Dương nhìn Sở Vân Hiên giận dữ mắng một tiếng, khí thế trên người bùng nổ, định xông vào đánh.
Sưu —— Sở Vân Hiên trong nháy mắt kéo giãn khoảng cách, chỉ vào Nhiễm Thu Tuyết, nói: “Ta nhắc ngươi một chút nha, con bé này có độc đó, ta thì không dám đụng vào, vì những thằng đụng vào nó, đồ của bọn nó đều sẽ nổ tung đó.”
Sở Vân Hiên nói.
“Ngươi coi lão tử là đồ ngu sao? Ăn đòn đi!” Trần Dương giận dữ gầm lên một tiếng rồi lao về phía Sở Vân Hiên. Nhưng, vừa xông lên được hai bước.
Phanh —— Đột nhiên, trên người hắn chỗ nào đó dường như nổ tung.
[Treo bạo tạp]: Đúng như tên gọi. Số lần sử dụng: 1.
“Á ——”
Ngay sau đó, Trần Dương ngã xuống đất, ôm quần la thảm thiết.
Đám người: ???
“Ta đã nhắc ngươi mà ngươi không tin, ai.” Sở Vân Hiên thở dài một hơi.
Các bạn nam ai cũng thấy lạnh cả người. Nhịn không được mà hít một hơi. Con mẹ nó! Bọn họ hoảng sợ nhìn Nhiễm Thu Tuyết. Ghê thật! Đúng là quá ghê gớm!
Nhiễm Thu Tuyết mặt mày ngơ ngác. “Tôi... không phải tôi, không phải là tôi mà.” Cô nhanh chóng giải thích với Trần Dương.
“Ngươi... Ngươi!!” Trần Dương run rẩy chỉ tay vào Nhiễm Thu Tuyết, rồi lại chỉ vào Sở Vân Hiên. “Uy, ngươi cũng đừng trách ta, chẳng lẽ ngươi cảm thấy ta có bản lĩnh làm cho nó nổ là nó nổ sao?”
“Ta không tin! Ta không tin!”
Trần Dương kéo quần ra xem... Không còn... Không còn nữa! Thật sự không còn! Anh em của hắn... Về đi! Xin hãy về đi!
Phù ——
Trần Dương tức giận đến mức ngất xỉu tại chỗ.
“Đinh... Chúc mừng ngươi đánh bại Huyền Thể Cảnh Nhất Tinh, nhận được phần thưởng [Khuy Linh đồng tử].”
[Khuy Linh đồng tử]: Có thể thăm dò thông tin chi tiết của mục tiêu có cảnh giới không cao hơn bản thân 10 tinh, có thể thăm dò được hướng đi linh lực, cơ quan, cạm bẫy, kết giới, huyễn cảnh.
Giang Ảnh nhìn toàn bộ vở kịch này mà không khỏi kích động. Cô lấy điện thoại gọi cho ai đó.
“Uy, Tiêu đạo sư, mau đến chỗ trung cấp bên này đi, cực kỳ đặc sắc luôn! Chắc chắn thầy không thể tưởng tượng được!”
Đối phương: "Không tới không tới, còn phải bán hàng kiếm tiền chứ, ngày mai phải nộp tiền thuê nhà rồi, nếu không là không có chỗ ở đó.” Giang Ảnh: "Thật sự rất đặc sắc nha Tiêu đạo sư, tiền thuê nhà không có tiền trả, ngươi đêm nay có thể đến nhà ta ngủ chung với ta đi." Đối phương: "Không cần, tay ngươi móng tay còn chưa cắt." Giang Ảnh khóe miệng giật giật một cái. "Ta lạy! Tiêu đạo sư, ngươi dễ ghét." "Sở Vân Hiên!!" Đúng lúc này, một tiếng hét lớn từ phía trước truyền đến! Đám người nhao nhao nhìn sang. Viện trưởng Tần Chấn Hải vô cùng phẫn nộ bước nhanh đi tới. "Hắn xong!" Rất nhiều nam sinh thấy cảnh này, đều cười trên nỗi đau của người khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận