Không Có Thi Lên Đại Học Ta Đây, Không Thể Làm Gì Khác Hơn Là Lựa Chọn Đồ Thần

Chương 435: Lại là vừa thấy đã yêu?

An Tâm bây giờ đặc biệt xoắn xuýt. Nàng rất lo lắng phiền phức đến Sở Vân Hiên. Dù sao Sở Vân Hiên là lợi hại như vậy thiên tài, bình thường sự tình cũng nhiều như vậy. Nào có nhiều thời gian như vậy a. An Tâm tiếp đó nhìn về phía Diệp Phỉ Nhi. “Ta không biết nên không nên phiền phức hắn.” Diệp Phỉ Nhi nói: “Không có chuyện gì, vừa vặn rất nhiều chuyện, các ngươi có thể nói rõ đi.” “Ân……” An Tâm khẽ gật đầu. Tiếp đó nàng thêm Sở Vân Hiên hảo hữu. Sở Vân Hiên bên kia cũng cơ hồ là giây đồng ý. An Tâm vẫn là rất ngạc nhiên. Nàng còn đang suy nghĩ làm như thế nào cùng Sở Vân Hiên nói chuyện phiếm đâu. Sở Vân Hiên bên này chủ động gửi cho nàng một cái tin nhắn. “Hello hello, đã lâu không gặp a.” Kỳ thực An Tâm là cảm thấy Sở Vân Hiên đối với nàng hẳn là không quá nhiều ý tứ gì khác. Vì cái gì? Nếu như Sở Vân Hiên thật sự đối với nàng có ý nghĩ khác biệt, cái kia cũng không có khả năng đã lâu như vậy đều không liên hệ nàng, cũng không tìm nàng. Dù sao Sở Vân Hiên tìm nàng hẳn chính là rất thuận tiện. An Tâm trả lời: “Đã lâu không gặp, gần nhất trải qua như thế nào?” Sở Vân Hiên: “Cũng không tệ lắm phải không, nghe Kỷ Phong nói ngươi cũng tới giang Đô?” An Tâm: “Ừ, vừa tới, ta là dự định đi tham gia thiên vũ đại hội, mặc dù không lấy được hạng gì, nhưng vẫn là hy vọng có thể cùng lợi hại võ giả luận bàn một chút.” Sở Vân Hiên: “Không có vấn đề a, chúng ta đang hát, ngươi qua tới sao?” An Tâm: “Có thể chứ?” Sở Vân Hiên: “Vì cái gì không thể a? Ta gửi ngươi vị trí.” An Tâm: “Ừ.” An Tâm để điện thoại di động xuống kích động nhìn về phía Diệp Phỉ Nhi. “Ngươi đi đi đi thôi.” Diệp Phỉ Nhi cười nói. “Ngươi theo ta cùng một chỗ.” An Tâm nói. “Nhờ cậy, ngươi là muốn đi tìm người trong lòng của mình, ta theo tới làm gì? Làm bóng đèn à?” Diệp Phỉ Nhi cười cười nói. Ngay từ đầu, Diệp Phỉ Nhi đối với Sở Vân Hiên cũng coi như là vừa thấy đã yêu. Nhưng về sau nàng cũng phát hiện, bọn hắn vốn không phải người một đường. An Tâm cùng Sở Vân Hiên kỳ thực còn tốt. Nàng Diệp Phỉ Nhi còn kém không ít. Cái này không chỉ là dung mạo phương diện, còn có gia cảnh phương diện. Diệp Phỉ Nhi gia cảnh mặc dù không tệ, nhưng mà giới hạn tại tài lực. Mà An Tâm vốn là võ giả thế gia, đây mới là trọng yếu nhất. Mấu chốt nhất là, An Tâm An gia, thậm chí còn là An gia một mạch. Chân chính An gia, là Thánh Đô đỉnh cấp võ giả gia tộc một trong. Cho nên nói, An Tâm bối cảnh kỳ thực rất khoa trương. Nàng là có thể xứng với Sở Vân Hiên. “Có ngươi ở, ta An Tâm.” An Tâm nói. “Đi đi đi, bất quá muốn ta nói, ngươi liền cùng Sở Vân Hiên thản lộ cõi lòng tính toán, nếu không tốt các ngươi cũng là bạn bè có đúng hay không?” Diệp Phỉ Nhi nói. “Ta… Rồi nói sau.” Một bên khác. “Ý gì? Một hồi phải có mỹ nữ tới?” Đinh Vân Thanh trợn cả mắt lên. “Đinh ca, ngươi đừng nghĩ, cũng là tẩu tử.” Vưu Khiêm Nhân cười nói. Đinh Vân Thanh nói: “Cái kia không quan trọng a, có khuê mật a? Chắc chắn cũng đẹp không? Ta nào có buồn nôn như vậy a, ta chỗ chú ý tới chính là Sở thiếu hồng nhan tri kỷ khuê mật tốt, hắc hắc hắc.” Kỷ Phong nói: “Ôi, An Tâm biểu muội thật là có một khuê mật rất đẹp đấy.” Đinh Vân Thanh con mắt càng là sáng lên. “Kỷ ca! Ngươi cũng là anh ta! An bài xuống a.” Sở Vân Hiên cười nói: “Ngươi cái này ẩn thế gia tộc công tử ca, làm sao gặp người đều gọi ca a.” Đinh Vân Thanh khoát tay nói: “Nếu là có thể đem ta chung thân đại sự giải quyết, đừng nói gọi ca, ta gọi gì đều thành.” Kỷ Phong bất đắc dĩ cười cười: “Bạn gái khó tìm như vậy sao?” Đinh Vân Thanh hít mũi một cái, cảm xúc kích động nói: “Ta mẹ nó không biết a, ta thân phận gì? Bối cảnh gì? Cái gì tướng mạo? Ta cũng muốn biết, ta tìm bạn gái, có khó khăn như vậy sao?” Tiếp đó Đinh Vân Thanh nắm lấy mấy người tay: “Mấy ca, một hồi thực sự giúp ta.” “Cái kia cũng phải nhìn ngươi có thích hay không a.” “Cũng là a.” Rất nhanh, cửa phòng bao của bọn hắn liền bị gõ vang. Tiếp đó An Tâm cùng Diệp Phỉ Nhi đẩy cửa ra đi đến. Mấy người cũng là đứng lên. An Tâm nhìn thấy trước mắt mấy cái nam sinh, cũng có chút lúng túng. Nhất là nhìn thấy Sở Vân Hiên sau, nàng rất khẩn trương. Có chút thời gian không thấy, mặc dù lúc trước cái loại khí chất kia giống như không có. Nhưng hắn vẫn như cũ đặc biệt mê người. “Các ngươi tốt lắm.” Diệp Phỉ Nhi cười lên tiếng chào. Nàng không giống An Tâm, nàng chỉ là một người qua đường, đối mặt Sở Vân Hiên cũng sẽ không có loại cảm giác khẩn trương kia cho nên lộ ra tương đối hiền hòa. “Mỹ nữ hảo, mỹ nữ hảo.” Đinh Vân Thanh cũng là nhanh chóng cười trả lời rồi một lần. An Tâm vừa muốn nói gì, Vưu Khiêm Nhân trực tiếp hướng về phía nàng khom người chào: “An Tâm tẩu tử hảo! Ta là Hiên ca tiểu đệ Vưu Khiêm Nhân.” An Tâm: “……” Sở Vân Hiên: “……” Gương mặt xinh đẹp của An Tâm đột nhiên đỏ lên. Gì…… Gì? Vì cái gì tiểu đệ của Sở Vân Hiên phải gọi mình tẩu tử nha? “A… Ngươi… Ngươi hảo.” An Tâm vội vàng nói. Sở Vân Hiên cười cười, nói: “Nhanh ngồi.” “Ừ.” Tiếp đó An Tâm câu nệ ngồi ở chỗ đó. Đinh Vân Thanh nhưng là tiến tới Sở Vân Hiên bên cạnh. “Sở thiếu! Ưa thích! Ta thích!” Sở Vân Hiên liếc qua: “Thích Diệp Phỉ Nhi?” “Đúng đúng đúng! Cô gái làm ta rung động, ta thề! Ta cầu ngươi chi cái chiêu a! A a a!” Sở Vân Hiên nói: “Vậy như vậy, ta một hồi đẩy An Tâm ra nói chuyện phiếm, ngươi thừa cơ đi qua bắt chuyện, không có vấn đề a?” “Cảm tạ!” Sở Vân Hiên sau đó ngồi ở bên cạnh An Tâm. “Vốn là vẫn muốn tìm ngươi, nhưng mà đằng sau đột phát sự tình nhiều lắm, lại sợ quấy rầy đến ngươi.” Nghe được lời nói của Sở Vân Hiên, An Tâm vội vàng nói: “Ta… Ta mới là thực sự sợ quấy rầy đến ngươi.” “Ha ha ha, cùng nhau hát một bài?” “Ta… Ân! Hảo!” An Tâm khẩn trương gật gật đầu. “Đến đây đi, chúng ta cùng nhau chọn bài nào cả hai đều biết hát.” “Ừ.” Tiếp đó Sở Vân Hiên cùng An Tâm tiến tới điểm ca đài. Kỷ Phong chớp chớp mắt với Đinh Vân Thanh. Đinh Vân Thanh thở ra một hơi. Tiếp đó hắn rót một chén rượu ngồi ở bên cạnh Diệp Phỉ Nhi: “Cho.” “A, cảm tạ.” Diệp Phỉ Nhi tiếp lấy. “Tự giới thiệu mình một chút, ta gọi Đinh Vân Thanh.” “Diệp Phỉ Nhi.” “Tên rất dễ nghe.” Đinh Vân Thanh cười nói. “Cảm tạ.” “Uống chút?” Đinh Vân Thanh bưng chén rượu lên ra hiệu. Diệp Phỉ Nhi lắc đầu: “Ngượng ngùng, mấy ngày nay ta không thể uống lạnh.” “Ác ác ác, là răng lợi không tốt sao? Sợ bị buốt đến, chắc là răng thần kinh có vấn đề, có thể là răng thần kinh tương đối mẫn cảm, ta biết một bác sĩ nha khoa rất tốt nha, ta có thể giúp ngươi giới thiệu một chút.” “Phụt——” Kỷ Phong đi ngang qua, một ngụm rượu trực tiếp phun ra. “A… Không cần không cần.” Diệp Phỉ Nhi khoát khoát tay. “Rất đơn giản thôi mà, ta gọi điện thoại cái là xong.” “Thật không cần, cảm tạ.” Đinh Vân Thanh cười cười: “Ngươi không cần khách khí với ta, ta là anh em tốt của Sở thiếu.” “Ngạch, ờ.” Diệp Phỉ Nhi lúng túng gật đầu một cái. “Xin lỗi một chút nhé.” Đinh Vân Thanh sau đó kéo Kỷ Phong ra một bên: “Kỷ ca! Ngươi biết nha sĩ giỏi không? Nhanh nhanh nhanh, giới thiệu cho ta một chút.” Kỷ Phong: “……” “Nha khoa em gái ngươi á! Người ta đến tháng! Ngươi cái đầu óc gì vậy, người ta không thể uống lạnh mà ngươi có thể nghĩ tới là do răng nàng thần kinh mẫn cảm?” Đinh Vân Thanh: “……”
Bạn cần đăng nhập để bình luận