Không Có Thi Lên Đại Học Ta Đây, Không Thể Làm Gì Khác Hơn Là Lựa Chọn Đồ Thần

Chương 542: Đại cữu ca tại chỗ bắt được

Chương 542: Đại cữu ca tại chỗ bắt được
Tô Phỉ uống một ngụm rượu.
“Không có a, đối với ngươi là như vậy đó.”
Sở Vân Hiên nói: “Ta cũng không tin a.”
“Muốn tin hay không thì tùy.” Tô Phỉ nhún vai.
“Lại tới một lần nữa?” Sở Vân Hiên cười hỏi.
Tô Phỉ đặt chén rượu xuống.
Nói thật.
Nàng có chút khó chịu.
Vì cái gì?
Nàng không ngờ rằng, chính mình cũng như vậy mà Sở Vân Hiên vậy mà vài giây đồng hồ liền khôi phục lại.
Sở Vân Hiên linh hồn lực cùng tinh thần lực còn có ý chí lực, có chút khoa trương.
Điều này ngược lại có chút kích phát ra dục vọng thắng thua của Tô Phỉ.
Thật ra, nàng đúng là lần đầu tiên thân mật như vậy để thi triển mị thuật.
Cho dù là cùng Tịch Thần Quang, nàng cũng chưa từng có.
Đến nỗi vì sao cùng Sở Vân Hiên như vậy.
Chỉ có thể nói, có lẽ nàng đối với Sở Vân Hiên là rất có hảo cảm.
Ít nhất trong mắt Tô Phỉ, Sở Vân Hiên là loại người có thể tiến tới phương diện người yêu.
Đến nỗi Tịch Thần Quang.
Nghiêm chỉnh một nhóm.
Nàng cũng không định "Chà đạp" Tịch Thần Quang.
"Tới thôi."
Tô Phỉ lại một lần nữa ngồi trên đùi Sở Vân Hiên.
Nhìn lên cực kỳ thân mật.
Mà bản thân Tô Phỉ ngồi ở chỗ này, nàng liền trực tiếp có thể trở thành tâm điểm của quán rượu.
Hai người này mập mờ như vậy.
Cũng làm cho rất nhiều nam nhân trong lòng cực kỳ khó chịu.
“Nhiễm mỹ nữ, đó là ai vậy? Có chút giả tạo.”
Một người đàn ông nhàn nhạt hỏi.
Bồi rượu Nhiễm Thu Tuyết quay đầu liếc mắt nhìn.
Thấy được một màn Sở Vân Hiên cùng Tô Phỉ mập mờ.
Nói thật.
Nhiễm Thu Tuyết rất khó chịu!
Khó chịu có mấy nguyên nhân.
Thứ nhất, nàng Nhiễm Thu Tuyết cũng là mỹ nữ, tại sao Sở Vân Hiên lại chán ghét nàng như thế?
Thứ hai, nhìn thấy Sở Vân Hiên cùng mỹ nữ xinh đẹp như vậy thân mật, nàng rất khó chịu! Không phải ghen khó chịu, mà là không muốn nhìn thấy Sở Vân Hiên tiêu dao tự tại.
“Sở Vân Hiên, các ngươi không biết sao?” Nhiễm Thu Tuyết lắc chén rượu nói.
“Cái gì? Hắn chính là Sở Vân Hiên?”
“Quán quân Thiên Vũ đại hội, một kiếm trảm Yêu Hoàng kia? Thật hay giả? Cảm giác cũng không có gì đặc biệt.”
“Ha ha ha, rất bình thường, dáng dấp đẹp trai một chút thôi, cũng thích tới chỗ như thế chơi đùa sao? Trước mặt nhiều người như vậy liền cùng mỹ nữ thân thiết ha ha ha! Không ra gì.”
“Ta không nói Trương Sơ Trần đi, liền nói Tịch Thần Quang a, Gia Cát Vân a cái gì, bọn hắn cái nào không phải thần thần bí bí, bình thường thần long thấy đầu mà không thấy đuôi đừng nói chi là tới chỗ như thế cùng mỹ nữ âu yếm, cái này Sở Vân Hiên, chú định đi không xa.”
“......”
Nhiễm Thu Tuyết nói: “Có đi xa hay không thì cũng ít nhất người ta là quán quân Thiên Vũ đại hội.”
“Đó là ta đã qua tuổi rồi, bằng không nếu ta đi tham gia, cũng không có chuyện của hắn.”
“Như thế nào? Nhiễm lão bản coi thường ta?” Một người đàn ông sờ lên tay Nhiễm Thu Tuyết.
Nhiễm Thu Tuyết rút tay ra, mỉm cười nói: “Để mắt, bất quá ta bây giờ muốn đi bắt chuyện Sở Vân Hiên các vị hẳn sẽ không không vui a?”
“Vậy khẳng định sẽ có nha.”
Nhiễm Thu Tuyết cười nói: “Ta tìm mấy mỹ nữ qua tới bồi đại gia uống chút rượu, ha ha ha.”
Ngoài cửa.
Tịch Thần Quang đi đến.
“Kéo dài đội hình quá lâu.”
Sau khi Tịch Thần Quang đi vào, ánh mắt nhìn lướt qua.
Trong khoảng thời gian trước một lần hành động, Tịch Thần Quang mất mấy đội viên.
Bị Thiên Dương Giáo phục kích.
Những ngày này, Tịch Thần Quang dồn hết tâm sức vào chuyện này.
Thánh Đô, vậy mà xuất hiện vụ án tương tự như Thiên Dương Giáo hút máu và linh lực của võ giả.
Tịch Thần Quang tra xét rất lâu, sở dĩ nhắm vào quán rượu này, cũng là bởi vì Tô Phỉ đã nói với hắn đại khái, có thể không phải Thiên Dương Giáo, mà là Mị Ma.
Bất kể là cái gì.
Đây đều là việc hắn muốn làm.
Cho nên hôm nay hắn đặc biệt tới một chuyến, xem có thể tra được gì không.
Tiếp đó......
Hắn liền thấy Sở Vân Hiên và Tô Phỉ đang ngồi ở bên kia trên ghế sofa.
“Con mẹ nó!”
Tịch Thần Quang dụi dụi mắt.
Ảo thật sao!
Tô Phỉ ngồi trên đùi Sở Vân Hiên, hung hăng câu dẫn Sở Vân Hiên!
Hai người này khi nào làm ra chuyện này vậy trời!
“Không phải...... Ngọa Tào! Tô Phỉ!”
Tịch Thần Quang hô một tiếng, tiếp đó bước nhanh tới.
Vừa vặn cắt ngang Nhiễm Thu Tuyết chuẩn bị tiến đến.
Nghe được động tĩnh này, Sở Vân Hiên trong nháy mắt giật mình.
“Thật phiền a.” Tô Phỉ lườm một cái.
Thật không dễ dàng mới muốn mị hoặc được Sở Vân Hiên.
Bị đánh gãy rồi.
Tịch Thần Quang ngồi ở trước mặt bọn hắn.
Vốn nhìn qua có chút muốn nổi giận.
Nhưng dường như lại có chút không dám.
Hắn đầu tiên liếc nhìn Sở Vân Hiên.
Sở Vân Hiên quả quyết chọn giả vờ ngây ngốc.
Vì biết năng lực của Tô Phỉ.
Sở Vân Hiên trực tiếp giả vờ chính mình đã trúng mị thuật của Tô Phỉ.
Lúc này Tịch Thần Quang mới lại nhìn về phía Tô Phỉ.
“Không phải ta nói Tô Phỉ.” Tịch Thần Quang mặt không biết làm sao: “Vân Hiên là bạn trai của tiểu muội, thỏ còn không ăn cỏ gần hang có đúng không? Ngươi tìm người khác đi.”
“Dã?” Tô Phỉ nghiêng đầu, nháy mắt mấy cái nhìn Tịch Thần Quang: “Ngươi là cỏ gần hang, nhưng mà...... hắn có tính sao?”
Sau đó Tô Phỉ nhìn Sở Vân Hiên giả vờ mình đã trúng mị thuật.
Phốc ——
Nàng thực sự nhịn không được cười phá lên.
Sở Vân Hiên thật là tiện a! Con mẹ nó!
“Ách......”
Tịch Thần Quang trong lúc nhất thời không phản bác được.
Sau đó Tô Phỉ tiếp tục nói: “Xin nhờ, bản cô nương cùng Sở Vân Hiên hết thảy cũng chưa từng thấy nhau vài lần, cái này cũng có thể tính cỏ gần hang nha?”
“Đạo lý là như vậy, nhưng mà ngươi câu dẫn hắn, ngươi đặt tiểu muội vào chỗ nào a.” Tịch Thần Quang nói.
“Tịch Thần Quang tiểu ca ca.” Tô Phỉ hướng phía trước nghiêng nghiêng, cười híp mắt nói: “Mị lực của người ta lớn hơn ngươi, dễ dàng hấp dẫn các cô gái thích, ngươi không hiểu cũng bình thường đi.”
Tịch Thần Quang: “......”
Tô Phỉ tiếp đó ủy khuất nói: “Hơn nữa, người ta độc thân hai mươi sáu năm đói khát chẳng phải cũng rất bình thường sao.”
Tịch Thần Quang uống một ngụm rượu, sau đó cho Sở Vân Hiên một cái tát: “Đi, ngươi đừng giả bộ nữa.”
“Ách...... Khụ khụ khụ.” Sở Vân Hiên lộ vẻ lúng túng: “Hắc hắc hắc, đại cữu ca, rót rượu cho ngươi.”
Tịch Thần Quang không phải kẻ ngu.
Ngược lại, hắn rất thông minh.
Hắn lắc chén rượu, ánh mắt nhìn về phía nơi khác, nhàn nhạt hỏi: “Hai người các ngươi tra được cái gì?”
“Cái này không phải bị ngươi cắt ngang rồi sao?”
“Tốt tốt tốt, lỗi của ta.”
Lúc này, Nhiễm Thu Tuyết cầm một bình rượu hơi cười đi tới.
“Mấy vị, đều là đại nhân vật, có thể đến quán của tôi, rất là vinh hạnh, xin tặng các vị một bình rượu.”
Tịch Thần Quang nhìn nàng một cái.
“Bình rượu này là do nhiễm tiểu thư khui đó a, lợi hại lợi hại.” Tịch Thần Quang nói.
Hắn nhận ra Nhiễm Thu Tuyết rất bình thường.
Hắn cũng biết Nhiễm Thu Tuyết là bạn gái cũ của Sở Vân Hiên.
Cũng biết Nhiễm Thu Tuyết bây giờ là Thần Thủ Sử.
“Không có gì, so với ba vị thì còn kém xa, về sau vào Thần Minh, còn xin các vị chiếu cố nhiều hơn.” Nhiễm Thu Tuyết nói.
“Mọi người chiếu cố lẫn nhau, cũng là đồng nghiệp, bất quá bình rượu này lợi hại đó, để một lát mà ta đã thấy có mấy thần phòng thủ sử, đừng nói đến các võ giả khác.” Tịch Thần Quang nói.
“Cũng là mọi người ủng hộ thôi, ngài ưu tú như vậy mà còn tới, ha ha ha.”
Tịch Thần Quang: “Ta tới để bắt thằng em rể tương lai của ta!”
“Ha ha ha, Sở Vân Hiên.” Nhiễm Thu Tuyết nâng chén rượu lên hướng về phía Sở Vân Hiên kính một chút: “Chuyện trước đây không hiểu chuyện, vẫn hi vọng không để bụng hiềm khích trước đó, ta kết bạn hy vọng ngươi có thể đồng ý một chút, với tư cách là đồng nghiệp, được không?”
Nói xong, nàng uống một ly: “Các ngươi trò chuyện.”
Sau đó Nhiễm Thu Tuyết đi ra.
“Để ý đến nàng sao?” Tịch Thần Quang hỏi một câu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận