Không Có Thi Lên Đại Học Ta Đây, Không Thể Làm Gì Khác Hơn Là Lựa Chọn Đồ Thần

Chương 04: Tất cả mọi người cảm thấy ngươi lợi hại thời điểm, ngươi tốt nhất thật sự rất lợi hại

Chương 04: Khi tất cả mọi người cảm thấy ngươi lợi hại, ngươi tốt nhất thật sự rất lợi hại.
Giang Hạo đắc ý nhìn Sở Vân Hiên. Ở cấp ba trong phòng học, ngươi Sở Vân Hiên phách lối quen rồi. Nơi này chính là Thiên Hoa đại học. Ngươi Sở Vân Hiên dám làm gì không? Ngươi còn dám đánh người sao?
Sở Vân Hiên liếc qua Giang Hạo. Má. Hắn mặc dù mở ra hệ thống bại tướng dưới tay, nhưng thật sự không có bất kỳ cái gì muốn giáo huấn Giang Hạo. Vừa mới thức tỉnh, không có chút nào tu vi. Giáo huấn hắn có thể thu được ban thưởng gì?
Giang Hạo cười tiến tới trước mặt Sở Vân Hiên. “Nói ngươi đó? Lăn ra ngoài, còn ì ở chỗ này làm gì?” Giang Hạo mặt mày hớn hở nói một câu.
Bốp——Sở Vân Hiên trở tay một cái tát đánh hắn ngã lăn ra đất.
“Đinh... Chúc mừng túc chủ đánh bại đối thủ 0 tu vi, thu được ban thưởng: Sức mạnh thuộc tính +5.”
“Ta phát hiện có người đúng là tiện, một ngày không bị đánh vào thân có phải không thoải mái không?” Sở Vân Hiên liếc Giang Hạo đang ôm mặt, sắc mặt khó coi nói một câu.
Hoa——Mọi người xung quanh cũng xôn xao một phen.
“Hắn là ai vậy? Thật cồng a, trước mặt nhiều người như vậy, ở trong học viện Thiên Hoa còn dám động tay?”
“Nhưng mà hắn thật sự rất đẹp trai, trời ạ! Ta cho tới bây giờ chưa thấy nam sinh nào đẹp trai như vậy.”
“Hắn không phải là sinh viên đại học Thiên Hoa chúng ta sao? Vậy hắn có phải là tới nhận lời mời quản lý ký túc xá không? Nếu hắn có thể trở thành người quản lý ký túc xá của ta, liền có thể tra hỏi lịch trình hàng ngày của ta đó!”
“Hắn rất đẹp trai, dìu ta...... Dìu ta một chút......”
“......”
Sở Vân Hiên cái khác không có, gương mặt này thật là vô địch. Bằng không thì, những võ giả muội tử tu vi không thấp kia, cũng không có khả năng đuổi ngược hắn. Mấy nữ sinh này thấy hắn, xác thực rất dễ dàng luân hãm.
“Mẹ nó! Đây là Thiên Hoa đại học! Ngươi dám đánh ta?” Giang Hạo ôm mặt không dám tin nhìn Sở Vân Hiên. Điên rồi sao? Ngươi ở bên ngoài ngang ngược càn rỡ coi như xong! Đây là học phủ cao cấp nhất Thiên Hoa thị - Thiên Hoa đại học đó! Hắn vạn vạn không nghĩ tới Sở Vân Hiên cũng dám ở đây, ngay trước nhiều người như vậy động tay với mình.
Sở Vân Hiên đi qua, một cước đá hắn lăn ra đất.
“Đánh ngươi thì sao?”
Phanh——
“A? Ta đánh ngươi thì sao?”
Phanh——
“Ta chính là đánh ngươi thì thế nào?”
Phanh——
Mỗi khi nói một câu, Sở Vân Hiên đều đá một cước lên người hắn. Giang Hạo rên la liên hồi.
“Tao, lão tử nói, về sau nhìn thấy tao, cho tao cúi đầu làm người, vốn là không thèm để ý tới ngươi, ngươi còn cần phải tiến tới trước mặt tao.” Sở Vân Hiên nhổ một bãi.
Đám nữ sinh xung quanh nhao nhao si mê nhìn Sở Vân Hiên.
“Đánh hay lắm, ca ca đánh hay lắm.” Một muội tử chạy nhanh đến bên cạnh Sở Vân Hiên, thuận chân đá Giang Hạo một chút, sau đó si mê dán vào Sở Vân Hiên.
“Ca ca, ngươi rất đẹp trai nha, ngươi thật thô lỗ ta rất thích.” Một MM khác lại gần: “Tránh ra, ta thích ca ca trước, cho xin số điện thoại được không?”
Lại một MM khác: “Ca ca, có thời gian không? Ngươi có thể đến nhà em, em xoa dầu cho anh.”
Giang Hạo cắn răng bò lên, nhìn Sở Vân Hiên đang bị nhiều nữ sinh vây quanh, mặt mày ngơ ngác. Không phải...... hắn bị đánh mà. Bị đánh ngay giữa đám đông mà! Các ngươi làm gì vậy? Không ai ra chủ trì công đạo sao? Còn có thiên lý hay không a!
“Phiền phức mấy người kia tránh đường một chút, cô bé đổ xăng thì ở lại.” Sở Vân Hiên cười nói.
“Ưm a!” Cô bé lộ ra nụ cười, thuận thế kéo tay Sở Vân Hiên.
Đám nam sinh bên cạnh từng người ghen tị nghiến răng nghiến lợi. Dáng vẻ đẹp trai thì có thể muốn làm gì thì làm sao? Má! Thế nhưng là, bọn họ đều là tân sinh mới vào trường, không có chút nào tu vi. Bọn hắn không dám làm gì hết!
“Sách, đã lâu không thấy tân sinh nào lớn lối như vậy.” Một giọng nói truyền đến, chỉ thấy một người có vẻ ngoài điển trai, ôm một nữ sinh cười đi tới.
“Sử ca.” Giang Hạo nhìn người tới, chạy nhanh tới, chỉ vào Sở Vân Hiên nói: “Hắn không phải tân sinh, hắn là cái củi mục không thức tỉnh, trà trộn vào đây.”
“A?” Sử Khai Văn nhướng mày, ánh mắt nhìn Sở Vân Hiên.
“Một cái củi mục không thức tỉnh, dám ở Thiên Hoa đại học phách lối?” Nói xong, hắn liếc nhìn Giang Hạo đang chật vật.
“Hắn đánh cậu?”
“Đúng!”
Sử Khai Văn sau đó nhìn Sở Vân Hiên, nhàn nhạt nói với Giang Hạo: “Hắn đánh ngươi như thế nào, ngươi đánh trả hắn như thế đấy.”
“Cái này......”
Sử Khai Văn tự tin cười nói: “Yên tâm, hắn không dám đánh trả, nếu hắn dám động tay một chút, tao phế hắn.” Nói xong, Sử Khai Văn nhìn về phía Sở Vân Hiên, lộ ra cái nụ cười tàn bạo mà tự cho là rất đẹp trai, hỏi: “Đúng không?”
Sở Vân Hiên: “......”
Con mẹ nó! Lại có người trước mặt hắn ra vẻ!
Sau đó, Sở Vân Hiên bật cười.
“Ngươi cười cái gì?” Sử Khai Văn có chút hứng thú nhìn Sở Vân Hiên.
Sở Vân Hiên: “Tao đang cười mày hảo hắn ta ra vẻ, mày không cảm thấy mình rất đẹp trai à? Còn nhìn tao, cười hỏi tao ‘Đúng không’?” “Mày thì làm gì được tao? Mày giả bộ bá khí làm gì? Thằng hề.”
“Phụt phụt ——”
Bên cạnh, rất nhiều người vốn đã bị Sử Khai Văn trấn áp. Nhưng mà nghe thấy lời của Sở Vân Hiên, trực tiếp vạch trần suy nghĩ của hắn, cảm thấy vô cùng hả hê. Rất nhiều người cúi đầu cố nín cười.
Đôi mắt Sử Khai Văn ngưng lại.
“Tốt! Quả nhiên phách lối! Xem ra nếu tao không tự mình giáo huấn mày một chút, thật sự là cho rằng lão tử là con hổ giấy.” Dứt lời, hắn đẩy nữ nhân trong ngực ra, một vòng hỏa diễm bắt đầu bùng cháy trên người.
Khí thế...... Luyện Khí cảnh Cửu Tinh.
Xung quanh thấy linh lực hắn thả ra, đều biến sắc mặt. Có chuyện lớn xảy ra rồi.
“Ha ha ha ——” Mà Sở Vân Hiên lại không nhịn được lại cười.
“Mẹ nó mày lại cười cái gì!” Sử Khai Văn chỉ vào Sở Vân Hiên giận dữ hét.
“Ngượng ngùng, không nhịn được, mày hóa ra là Luyện Khí cảnh Cửu Tinh, với câu vừa rồi của mày, biểu tình kia của mày, tao còn tưởng mày là cao thủ Huyền Thiên cảnh bày mưu tính kế gì chứ, ha ha ha!”
Phụt phụt —— Cô bé đổ xăng cúi đầu không nhịn được bật cười.
“Tao thao mày!” Dứt lời, Sử Khai Văn tức giận chửi một tiếng, nắm đấm thiêu đốt ngọn lửa trực tiếp xông lên.
“Từ từ đã!” Sở Vân Hiên cười đưa tay ngăn hắn.
“Sợ rồi?”
“Không phải không phải, thấy buồn cười quá, cái kia...... Mưa nhỏ, lại đây.” Sở Vân Hiên hướng về phía nữ sinh vừa rồi hắn ôm vẫy vẫy tay.
Sử Khai Văn:???
Hắn mờ mịt nhìn cô gái.
Chỉ thấy Mưa Nhỏ chu môi, sau đó khóc chạy về phía Sở Vân Hiên.
“Hức hức, Vân Hiên ca ca, em nhớ anh lắm, thật xin lỗi, anh bỏ em, em không vui, liền tùy tiện tìm bạn trai, em cố ý chọc tức anh, hức hức, thật xin lỗi.”
Đám người:???
Sử Khai Văn :???
“Khụ khụ ——” Sử Khai Văn bị linh lực phản phệ, không nhịn được ho khan, che ngực lảo đảo lui lại hai bước.
Sở Vân Hiên không nhịn được cười nói: “Ha ha ha, mọi người ơi, đừng trách tao cười nhé, chủ yếu là lúc tao thấy mày đi tới, ôm bạn gái cũ bị tao đá, vẻ mặt vẫn làm ra vẻ cao ngạo, lúc đó tao thấy rất buồn cười, ha ha ha.”
Những người xung quanh bắt đầu xấu hổ thay cho Sử Khai Văn. Chỉ sợ trên đời này rất khó tìm được trường hợp nào mất mặt hơn Sử Khai Văn trước mắt đi? Quá thảm quá thảm.
“Tao mẹ nó giết mày!!” Sử Khai Văn mất hết mặt mũi dường như đánh mất lý trí vậy.
Mang theo ngọn lửa một quyền, căn bản không màng Sở Vân Hiên có phải người thường không, trực tiếp đánh tới.
Xì xì xì ——
Lôi đình quấn quanh trên người Sở Vân Hiên.
Một giây sau, lôi đình thôn phệ hỏa diễm, Sử Khai Văn trực tiếp bay ra ngoài.
Hoa ——
Đám người trừng lớn mắt.
A? Giang Hạo không phải nói hắn là củi mục không thức tỉnh sao?
Một chiêu liền đánh bay Sử Khai Văn? Hắn còn là Lôi thuộc tính?
Giang Hạo lại càng không dám tin.
“Cái gì vậy? Luyện Khí cảnh thập tinh? Khi nào hắn thành Luyện Khí cảnh thập tinh?”
“Đinh... Chúc mừng ngươi đánh bại Luyện Khí cảnh Cửu Tinh, nhận được ban thưởng: (Tu vi tăng đến Minh Khiếu Cảnh Nhất Tinh), (50 điểm thuộc tính có thể tự do phân phối).”
Sở Vân Hiên trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người đi tới bên cạnh Sử Khai Văn.
“Nhớ kỹ, khi tất cả mọi người cho là ngươi rất lợi hại, ngươi tốt nhất là thật sự rất lợi hại.” Nói xong, Sở Vân Hiên liếc Giang Hạo đang mờ mịt ở bên cạnh.
Trong lòng Giang Hạo run lên.
Bốp—— Sở Vân Hiên trở tay một tát đánh tới.
“A ——” Giang Hạo kêu thảm một tiếng.
Sở Vân Hiên nghênh ngang rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận