Không Có Thi Lên Đại Học Ta Đây, Không Thể Làm Gì Khác Hơn Là Lựa Chọn Đồ Thần

Chương 150: Long phượng trình tường, hai vị thế nhưng là trời đất tạo nên một đôi a

Chương 150: Long phượng trình tường, hai vị thế nhưng là trời đất tạo nên một đôi a
Lão đầu bị một đám người vây lại xem bói.
Nhưng mà, hắn lại đứng lên.
“Các vị, trước tiên đừng vội, có hai người, lão già ta tựa hồ cảm thấy rất hứng thú.” Nói xong, lão đầu hướng về phía sau lưng Sở Vân Hiên và Tịch Sơ Tuyết vẫy tay.
“Hai vị tiểu hữu, không biết có muốn để lão già ta tính cho các ngươi một quẻ không?” Tịch Sơ Tuyết và Sở Vân Hiên đi tới trước mặt hắn.
“Oa! Thật xinh đẹp!” “Tịch Sơ Tuyết! Nàng là Tịch Sơ Tuyết đó!” “Thật sự là Tịch Sơ Tuyết học tỷ! tình huống thế nào? Nàng cùng Sở Vân Hiên như thế nào vậy?” “......” Giang Ảnh và Tiêu Thất Nguyệt tiến tới phía sau.
“Lão nhân này có vẻ có tài đó, bản tiên nữ lát nữa để hắn tính cho ta xem vận may tài lộc.” Tiêu Thất Nguyệt đôi mắt đẹp phát ra ánh sáng.
Giang Ảnh lại càng quan tâm đến tình hình của Sở Vân Hiên và Tịch Sơ Tuyết lúc này.
“Ta ngược lại muốn xem có thể tính ra cái dạng gì cho bọn hắn.” Giang Ảnh lẩm bẩm.
“Hai vị, muốn tính toán về chuyện gì?” Lão đầu nhìn về phía Sở Vân Hiên và Tịch Sơ Tuyết hỏi.
Tịch Sơ Tuyết liếc nhìn Sở Vân Hiên.
“Nhân duyên.” Sở Vân Hiên nói.
Tịch Sơ Tuyết: “......” Được thôi.
“Được, được, cho lão già ta xem tay.” Hai người đưa tay ra.
Lão đầu cúi người nhìn kỹ.
“Hai vị chờ chút.” Tiếp đó hắn móc ra một sợi dây đỏ.
“Mỗi người các ngươi nắm một đầu.” “Ừ.” Tịch Sơ Tuyết và Sở Vân Hiên mỗi người nắm một đầu dây đỏ.
Ngay khi bọn họ vừa nắm lấy trong nháy mắt...
Ầm ầm —— Đột nhiên, trên bầu trời, gió nổi mây phun.
“Gì vậy?” Đám người ngơ ngác ngẩng đầu nhìn lên.
Ngâm —— Một cái hư ảnh Phượng Hoàng cực lớn cùng hư ảnh thần long, không hiểu thấu xuất hiện ở trên không trung.
Thậm chí phát ra tiếng phượng gáy và long ngâm.
Long phượng xoay quanh, hùng vĩ vô cùng.
“Mẹ nó? Cái quỷ gì?” “A? Long phượng sôi trào? Tình huống thế nào vậy?” “Mẹ nó! Sẽ không có chuyện gì chứ?” “......” Đám người ngẩng đầu nhìn lên, một mặt chấn động.
Tịch Sơ Tuyết ngẩng đầu nhìn một cái, mày liễu cau lại.
“Cái này... Cái này cái này cái này!!” Lúc này, lão đầu trước mắt mặt đầy chấn động, thậm chí hai tay hơi run rẩy, không dám tin nhìn hai người.
“Tiền bối, sao vậy?” Tịch Sơ Tuyết mày liễu cau lại hỏi.
Lão đầu nuốt nước miếng một cái, run rẩy nói: “Thiên địa dị tượng, long phượng trình tường, đây là thiên duyên tiền định ba đời đó!” Sở Vân Hiên: “......” Tịch Sơ Tuyết: o((⊙﹏⊙))o “Hai vị, nhân duyên của các ngươi, sớm tại ba đời trước cũng đã được định đoạt, các ngươi là trời đất tạo nên, ông trời tác hợp cho a! Không ngờ lão già ta kiếp này hôm nay lại có thể nhìn thấy một cặp trời sinh như vậy! Không uổng công một đời, không uổng công một đời a!!” Nói xong, lão đầu ngửa mặt lên trời, hai hàng nước mắt chảy xuống.
“Ha ha ha ha!” Lão đầu cười lớn một tiếng, sau đó biến mất trước mắt mọi người.
Khóe miệng Sở Vân Hiên giật giật.
Ta dựa vào!
Hệ thống này......
Thật mẹ nó quá đáng rồi đó.
Có thể như vậy sao?
Trâu!
Giang Ảnh: ???
“Hả?” Nàng ngơ ngác tại chỗ.
“Không phải...... Đừng như vậy mà.” Tịch Sơ Tuyết sững sờ tại chỗ, lại liếc nhìn thiên địa dị tượng trên bầu trời, long phượng trình tường.
Thiên địa dị tượng từ từ biến mất.
Mọi người xung quanh nghị luận ầm ĩ.
“Trời ạ! Sở Vân Hiên và Tịch Sơ Tuyết thật quá xứng đôi!” “Đâu chỉ là xứng đôi, không nghe cao nhân kia nói sao? Bọn họ có lẽ trước ba đời cũng là tình nhân đó.” “Cái này cái này cái này? Ta dựa vào!” “......” “Ách, ha ha ha.” Sở Vân Hiên nhìn Tịch Sơ Tuyết cười cười, hỏi: “Ngươi thấy thế nào?” Tịch Sơ Tuyết suy tư một chút, sau đó đôi mắt đẹp nhìn về phía Sở Vân Hiên.
“Hình như... cũng có thể đấy......” Nàng không xác định nói.
Không! Không phải có thể.
Có lẽ là nhất định.
Lão đầu này, nhìn thủ đoạn của hắn, đoán chừng thực sự là cao nhân gì, chắc chắn không phải cái loại lừa đảo giang hồ chứ?
Hắn kích động đến nước mắt đều chảy ra.
Mà thiên địa dị tượng, long phượng trình tường tất cả mọi người đều thấy được.
Mấu chốt nhất là...
Chính mình vào thời điểm nguy hiểm nhất, hết lần này đến lần khác là Sở Vân Hiên xuất hiện trước mặt nàng, cứu nàng.
Cái này từ trong cõi u minh, chẳng phải chính là một loại duyên phận sao?
Tịch Sơ Tuyết lại liếc nhìn Sở Vân Hiên bên cạnh, trong lòng không biết đang suy nghĩ cái gì.
“Đinh... Xin chủ nhân đưa Tịch Sơ Tuyết đến cửa hàng quần áo thay nàng mua quần áo, nhớ kỹ, nhất định phải có váy!” Sở Vân Hiên: “......” “Đừng suy nghĩ lung tung, đi thôi.” “Ừ.” Tịch Sơ Tuyết nặng trĩu tâm tư đi theo Sở Vân Hiên.
Phía sau.
“Này, đừng đi chứ, bản tiên nữ còn muốn tìm ngươi tính toán vận may tài lộc nữa.” Tiêu Thất Nguyệt đi đi lại lại nhìn xung quanh, không tìm thấy lão đầu kia, lộ ra vẻ mặt buồn bã.
Sau đó nàng nhìn về phía Giang Ảnh.
“Tiểu Ảnh ảnh, thế nào?” Giang Ảnh ấm ức nhìn Tiêu Thất Nguyệt.
“Ta mẹ nó chỉ là đến xem hắn chê cười chứ không phải nhìn hắn đắc ý đó.” “Không có việc gì, không có việc gì, ngươi cảm thấy Tiểu Sơ Tuyết sẽ tin cái này sao? Cho dù tin cái này, ngươi đừng quên trong lòng nàng thế nhưng là có người kia.” “Đúng nga.” Giang Ảnh gật đầu.
Phía trước.
Sở Vân Hiên liếc nhìn một cửa hàng thời trang nữ.
“Quần áo ở đó có vẻ đẹp mắt.” Tịch Sơ Tuyết tâm sự nặng nề liếc nhìn.
“Cửa hàng thời trang nữ.” “Đi đi, ta mua cho ngươi bộ quần áo thế nào?” Tịch Sơ Tuyết nháy mắt, khẽ lắc đầu: “Không cần.” “Đi đi, nghe ta.” “Ừ.” Tịch Sơ Tuyết đi theo Sở Vân Hiên.
“Hoan nghênh ghé thăm.” “Váy, váy...” Sở Vân Hiên mắt liếc tình hình trong tiệm.
“Mỹ nữ, giúp bạn gái ta chọn mấy bộ đồ.” Sở Vân Hiên nói với nhân viên tư vấn.
Gương mặt xinh đẹp của Tịch Sơ Tuyết hơi ửng đỏ.
Ai là bạn gái hắn chứ.
“Ôi, bạn gái tiên sinh thật đẹp, ta thực sự chưa từng thấy qua mỹ nữ nào đẹp như vậy, anh quá có phúc, cô ấy mặc gì cũng sẽ rất đẹp, tới tới tới, mỹ nữ, đi theo tôi, tôi chọn cho cô.” Tịch Sơ Tuyết còn chưa kịp nói gì, đã bị nhân viên tư vấn lôi tay kéo đến một bên chọn quần áo.
Lần nữa đi ra.
Sở Vân Hiên xách theo túi đồ.
Trong túi đựng quần áo ban đầu của Tịch Sơ Tuyết.
Còn nàng, đã đổi lại một bộ quần áo mới mua đẹp đẽ.
Quan trọng nhất là, váy!
“Đẹp.” Sở Vân Hiên nhìn nàng khen một câu.
Tịch Sơ Tuyết không khỏi có chút ngại ngùng, cảm xúc dâng lên.
Vốn dĩ nàng đã thích Sở Vân Hiên.
Mà Sở Vân Hiên đưa nàng đi mua quần áo, càng giống như hành động giữa tình nhân.
Bọn họ... bây giờ là tình nhân sao?
Thế nhưng, nàng còn đang dự định chủ động thổ lộ với Sở Vân Hiên đây này.
“Cảm ơn.” Tịch Sơ Tuyết khẽ nói một câu.
“Đinh... Xin chủ nhân đến nhà hàng Vân Ý.” Trong đầu truyền đến lời nhắc nhở của hệ thống.
“Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm.” Sở Vân Hiên nói.
“Đi đâu?” “Ta sắp xếp xong rồi, nhà hàng Vân Ý.” “Ừ, cảm ơn.” Sau đó hai người cùng nhau đi ra.
Cách đó không xa.
Tiêu Thất Nguyệt nhìn bóng lưng của Tịch Sơ Tuyết, không nhịn được khen: “Tiểu Sơ Tuyết thật đẹp a, sách.” Nói xong, nàng nhìn Giang Ảnh bên cạnh.
“Không có quan hệ, bình thường thôi, Sở Vân Hiên cứu Tịch Sơ Tuyết, nàng không tiện từ chối Sở Vân Hiên, cho nên mới đồng ý để Sở Vân Hiên mua cho quần áo, đúng! Bình thường.” Giang Ảnh lẩm bẩm.
Sau đó hai người đi theo.
Nhà hàng Vân Ý.
Sở Vân Hiên dẫn Tịch Sơ Tuyết đi ra khỏi thang máy.
Đập vào mắt, là khung cảnh trang trí cực kỳ xinh đẹp.
Khắp nơi đều là hoa hồng và bóng bay tuyệt đẹp.
Đến cả ánh đèn cũng mờ ảo và đẹp đẽ.
“Tiên sinh Sở Vân Hiên, tiểu thư Tịch Sơ Tuyết, hoan nghênh hai vị đến.” Một nhân viên phục vụ xinh đẹp mỉm cười đi tới.
Sở Vân Hiên gật đầu.
Tịch Sơ Tuyết lại liếc nhìn trang trí xung quanh.
Thật đẹp.
“Hai vị, mời đi theo tôi.” “Cảm ơn.” Tiếp đó hai người đi theo nhân viên phục vụ vào bên trong sảnh lớn.
Trong đại sảnh không có một ai.
Lại vô cùng xinh đẹp.
“Không có ai khác sao?” Tịch Sơ Tuyết tò mò hỏi.
“Hôm nay tiên sinh Sở Vân Hiên đã bao trọn nhà hàng này cho tiểu thư Tịch Sơ Tuyết.” Nữ nhân viên phục vụ cười nói.
Sở Vân Hiên: “......” Hệ thống này, lại muốn giở trò gì nữa đây?
Nếu như ngươi chỉ đơn giản đặt bao hết như vậy thôi, thì hơi tục rồi đấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận