Không Có Thi Lên Đại Học Ta Đây, Không Thể Làm Gì Khác Hơn Là Lựa Chọn Đồ Thần

Chương 894: hố chết bọn hắn

Chương 894: Hố ch·ế·t bọn hắn
Một thanh p·h·á k·i·ế·m?
Diệp Hải và Tần Tuấn Kiệt liếc nhau một cái.
Một thanh p·h·á k·i·ế·m ngươi ra giá đến 120.000 linh thạch?
Bọn hắn không tin.
Tần Tuấn Kiệt càng cười nhạo một tiếng nói: “Thật sao? Một thanh p·h·á k·i·ế·m à? Không quan trọng, ta rất thích, ha ha ha.”
Rồi hắn nhìn Sở Vân Hiên tiếp tục: “Có phải đang cố tỏ ra vui vẻ không? Trong lòng thật sự rất khó chịu đúng không? Ha ha ha ha! Đừng giả bộ, bản t·h·iếu biết ngươi rất muốn thứ này, chỉ tiếc, linh thạch không đủ, vậy trách ai được?”
“A.”
Diệp Hải cũng cười lạnh một tiếng.
“Diệp Huynh, chúng ta đi.”
Tần Tuấn Kiệt và Diệp Hải cũng dương dương đắc ý đi ra.
Bọn hắn cho rằng, sau đó cũng không có ý nghĩa gì nhiều. Đã lộ bài rồi, tiếp tục đi theo thì để làm gì nữa? Sở Vân Hiên này chắc chắn là đã phòng bị. Mà hơn nữa, ngươi Sở Vân Hiên dù có lợi hại đến đâu, chợ đen này còn có thứ tốt gì nữa chứ? Đủ rồi.
“Sở Huynh, cái này...”
Diệp Tiêu nhìn Sở Vân Hiên, nhất thời không biết nói gì.
Sở Vân Hiên cười rồi nhìn về phía lão bản: “Lão bản, cái này giá bao nhiêu?”
Lão bản nhìn khối bia cổ kia rồi nói: “Cũng 10.000 linh thạch.”
Sở Vân Hiên nói: “Hay là tặng ta đi?”
Lão bản nghi ngờ nhìn Sở Vân Hiên.
Sở Vân Hiên nói: “Hai thứ không có bất kỳ giá trị gì, một khối là tấm gương cũ, một cái là thanh k·i·ế·m cũ, lại cho các hạ k·i·ế·m lời hai mươi mấy vạn linh thạch, các hạ chẳng lẽ không thể đem bia đá này tặng cho ta sao?”
Diệp Tiêu: “...”
Vậy ra, Sở Vân Hiên vốn biết hai thứ kia là đồ vô giá trị, hắn cố ý hố hai người này?
Vậy hắn thật là lợi hại.
Hắn không sợ bọn họ không thèm sao?
“Lão phu đã nói rồi, tuyệt đối không thể nhìn nhầm, hai thứ kia nhìn sơ qua đúng là không phải đồ có giá trị gì.”
Trong đầu, sư phụ của Diệp Tiêu nói một câu.
Lão bản vội vàng nói: “T·hiếu hiệp đừng nói bậy, chỗ này của ta dù đồ không tốt, vậy cũng tuyệt đối có giá trị.”
Nhưng nói thật, hắn thật sự vừa lòng.
Hắn tuyệt đối không nghĩ tới có thể k·i·ế·m lời hai mươi mấy vạn linh thạch.
Sau đó hắn nói: “Bất quá, vẫn cảm tạ t·hiếu hiệp, dù sao ngươi và hai người bọn họ đấu giá, cũng làm hai món bảo bối này của ta tăng giá không ít, tấm bia đá này nếu ngươi thích, vậy ngươi cầm đi, xem như kết giao bằng hữu.”
“Lão bản thật sảng khoái, đa tạ!”
Sở Vân Hiên ôm quyền, rồi cầm bia đá đi.
“Tấm bia đá này mới là thứ Sở Huynh muốn?”
Diệp Tiêu hỏi.
“Ha ha ha, đúng vậy, vốn là để ý thấy hai người bọn họ đi theo, thêm cả ngươi cũng biết, ta vừa mới xuống núi, trên người làm gì có linh thạch, nên đoán được bọn họ sẽ tranh với ta, vậy thì đánh cược một phen, không ngờ hai người này so với tưởng tượng lại thẳng thắn hơn nhiều.”
“Ha ha ha ha.”
Diệp Tiêu nhịn không được cười lớn: “Mấy chục vạn linh thạch, đoán chừng đã moi hết Diệp Hải mấy năm nay rồi.”
Sở Vân Hiên gật nhẹ đầu.
Sau đó, bọn hắn tùy tiện đi dạo một vòng rồi về Diệp Gia.
Đêm đó.
Sở Vân Hiên gõ cửa phòng Diệp Tiêu.
Diệp Tiêu đang âm thầm tu luyện.
“Sở Huynh có việc?”
Diệp Tiêu mở cửa hỏi.
Sở Vân Hiên cầm bia đá đưa cho Diệp Tiêu, nói: “Rất ngại, vốn cho rằng tấm bia đá này có chút tác dụng với ta, nhưng thất sách, tác dụng không lớn, nghĩ có lẽ sẽ có ích cho Diệp Huynh, cho ngươi.”
“Cái này...”
Diệp Tiêu sững người.
Sở Vân Hiên cười nói: “Vốn dĩ là không tốn một xu có được, Diệp Huynh không cần từ chối chứ?”
“Ha ha ha, vậy ta xin đa tạ ý tốt của Sở Huynh.”
Diệp Tiêu nhận lấy.
“Ừm, ta đi tu luyện.”
Sở Vân Hiên nói xong liền đi.
Diệp Tiêu hơi nghi hoặc cầm bia đá đi vào.
“Sư tôn, tấm bia đá này có ích cho ta sao?”
Diệp Tiêu hỏi.
Xoẹt—
Trước mặt hắn, lão giả kia lập tức xuất hiện.
Bia đá không lớn.
Chỉ lớn hơn bàn tay một chút.
Nhìn thì đúng là khá cổ xưa.
“Ừm, trên này còn có một số phù lục, cũng không biết rốt cuộc là loại phù lục gì.”
Lão giả nói.
“Ta vốn cho rằng đây cũng là một khối đồ vật vô giá trị.”
“Lão phu vốn cũng nghĩ như vậy, nhưng hình như không đơn giản như vậy.”
Lão giả kia bắt đầu nghiên cứu phù lục phía trên.
Một lát sau.
“Khoan đã!”
Lão giả đột nhiên như có linh cảm.
“Ngươi không cảm thấy phù lục này rất quen thuộc sao?”
Diệp Tiêu nhìn chằm chằm nói: “Đúng vậy, ta vẫn luôn thấy có chút quen, nhưng tại sao lại thấy quen chứ? Quen ở đâu?”
Hai người đứng nhìn chằm chằm bia đá suy tư.
Đột nhiên, cả hai cùng giật mình, rồi nhìn nhau.
“Ngọc bội!”
Diệp Tiêu vội từ trong nhẫn không g·i·a·n lấy ra một chiếc ngọc bội màu xanh lục.
Ngọc bội nhìn cũng có vẻ lâu năm.
Quan trọng là gì?
Phù lục trên mặt ngọc bội và tấm bia đá này, giống nhau như đúc!
“Tấm bia đá này vậy mà có liên quan đến Thái Hư di chỉ!”
Ngọc bội kia từ đâu mà có?
Trước đó tại nhất trọng t·h·i·ê·n, có một di chỉ của cường giả mở ra.
Lần đó, Diệp Tiêu tuy không đi đến cuối cùng, nhưng hắn ít nhất cũng gặp được một phó điện!
Trong điện này, hắn có được khối ngọc bội này.
Khối ngọc bội này có vẻ rất quan trọng, đồng thời có liên hệ chặt chẽ với di chỉ kia.
Nhưng cuối cùng, hắn vẫn không nghiên cứu ra được khối ngọc bội này có gì đặc biệt.
Mà bây giờ, ngọc bội và bia đá này lại có cùng một hoa văn.
Sau đó, Diệp Tiêu thử một lần, đặt ngọc bội lên trên tấm bia đá.
Khi cả hai tiếp xúc, một luồng kim quang bùng phát ra.
Lão giả kia nhanh tay lẹ mắt, lập tức phóng ra một nguồn lực lượng, bao phủ cả căn phòng, để phòng linh lực và ánh sáng tiết ra ngoài.
Rồi cả hai kết hợp dần hội tụ thành một hình cực kỳ phức tạp.
Hình đó biến thành vô số thiên địa phù lục, tràn vào mi tâm Diệp Tiêu.
Rất lâu...
Diệp Tiêu từ từ mở mắt ra.
“Cái này... Sư tôn...”
Diệp Tiêu có chút không tin nhìn lão giả.
“Công pháp là gì?”
Lão giả hỏi.
“Thái Hư diệt thế quyết.”
Diệp Tiêu tiếp lời: “Đệ t·ử ngược lại là chưa nghe nói qua.”
Lão giả cũng lộ vẻ kinh ngạc.
“Lại là môn công pháp này, tiểu t·ử, lần này ngươi có lợi lớn rồi!”
“Sư tôn, công pháp này rất nổi tiếng sao?”
“Nổi tiếng, có thể nói quá nổi tiếng, cách đây vài ngàn năm, bộ công pháp này đã làm thất trọng t·h·i·ê·n, bát trọng t·h·i·ê·n vô số thế lực, cường giả tranh giành, đây là một bộ trong Cửu Châu cũng gần như thuộc loại công pháp đỉnh cấp, không thua gì bộ ta dạy ngươi.”
Diệp Tiêu lộ vẻ mặt kinh hãi.
“Cái này...”
Lão giả vuốt râu nói: “Xem ra, Sở Huynh của ngươi, hoặc là đúng là mèo mù vớ cá rán, hoặc là... Hắn còn cường đại và thần bí hơn cả trong tưởng tượng của lão phu ngàn lần, vạn lần.”
“Ý sư tôn là, Sở Huynh có thể là cố tình tìm cho ta tấm bia đá này?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận