Không Có Thi Lên Đại Học Ta Đây, Không Thể Làm Gì Khác Hơn Là Lựa Chọn Đồ Thần

Chương 182: Đó là của ta Phiên Thiên Ấn a

Chương 182: Đó là Phiên Thiên Ấn của ta! Danh tiếng của Kiếm Đồ Tiêu Chiến rất lớn. Phàm là người có thể được người khác đặt cho danh hiệu, chắc chắn là vì hắn có điểm hơn người, hoặc có thành tựu vào thời điểm nào đó. Mà Kiếm Đồ, chính là phụ thân của Tiêu Dật. “Nguy rồi! Kiếm Đồ thấy con trai mình biến thành bộ dạng này, không nổi giận chứ?” “Chắc không đến mức đâu, dù sao đây chính là tiền bối Kiếm Đồ đã thành danh từ lâu, sao có thể giữa thanh thiên bạch nhật ra tay với một tên tiểu bối chứ.” “Mà nói đi nói lại, tiền bối Kiếm Đồ sao lại chật vật thế này? Toàn thân Tiêu Dật cháy đen là do lôi cùng hỏa của Sở Vân Hiên gây ra, chẳng lẽ tiền bối Kiếm Đồ cũng bị lôi đình đánh?” “......” “Khụ khụ, cha!?” Tiêu Dật xoa xoa m·á·u tươi đứng lên, kinh ngạc nhìn cha mình. Sau đó Tiêu Dật vui mừng. “Cha, con bị ức hiếp, ngài thay con lấy lại công đạo.” Tiêu Dật vội vàng nói. Toàn thân Tiêu Chiến tức giận đến phát run. Bốp —— Hắn cách không tát một cái trực tiếp hất Tiêu Dật bay ra ngoài. Đám người ngẩn ngơ. “Nghiệt chướng, quỳ xuống cho Sở huynh đệ!” Kiếm Đồ phẫn nộ quát về phía Tiêu Dật. Đám người:??? “Sao cảnh tượng này ta cảm thấy quen quen thế nhỉ?” Tiêu Thất Nguyệt lẩm bẩm một tiếng. Giang Ảnh liên tục gật đầu, vuốt ve cằm thon: “Ta cũng cảm thấy quen quen.” Tịch Sơ Tuyết chớp chớp mắt đẹp: “Ta không thấy thế.” “Lúc nào ấy nhỉ, à đúng rồi! Trần Hạo Bân và ông nội Trần Tại An lần đó! Trường đại học Thiên Hoa!” Tiêu Thất Nguyệt đột nhiên nói. Giang Ảnh liên tục gật đầu: “Đúng đúng đúng! Lần đó ta đã không hiểu lắm, lần này thì càng không hiểu gì luôn.” “Cha, dựa vào cái gì? Tại sao? Ngài điên rồi à?” Tiêu Dật không hiểu nhìn Tiêu Chiến. “Quỳ! Xin lỗi!” Tiêu Chiến giận dữ nói. “Ta không quỳ, ta còn mặt mũi làm người nữa không? Trừ phi ngươi giết ta, để xác ta quỳ ở đó, bằng không ta tuyệt đối không quỳ!” Tiêu Dật tức giận hét lên. Sở Vân Hiên nhìn hắn. “Kiếm Đồ... Hoàn thành mục tiêu thứ nhất của hệ thống giúp người làm niềm vui.” Sau đó Tiêu Chiến dùng khí thế đáng sợ áp chế Tiêu Dật. Tiêu Dật tuy cố gắng chống cự, nhưng vẫn không thể ngăn được khí thế của Tiêu Chiến, đầu gối của hắn ngày càng cong xuống. Tiếp đó quỳ xuống. Kiếm Đồ ngẩng đầu nhìn lên một cái. Không có mây đen. Hắn thở phào một hơi. Sợ nhi tử mình bất kính với Sở Vân Hiên, dẫn đến cường giả sau lưng Sở Vân Hiên giáng thiên lôi xuống, khiến hai cha con bọn họ cùng chết. Hắn không còn cách nào. Chắc hẳn cường giả bí ẩn sau lưng Sở Vân Hiên đang nhìn chằm chằm vào đây. Hắn chỉ có thể bắt con mình quỳ xuống nhận lỗi. “Ha ha ha, thật sự xin lỗi, nhi tử này của ta không hiểu chuyện, không làm ngươi bị thương chứ?” Tiêu Chiến cười ha hả nhìn Sở Vân Hiên hỏi. Đám người:??? Tất cả mọi người mộng mị. Chuyện gì vậy? Kiếm Đồ từ chỗ xa xăm tới đây là để bắt Tiêu Dật xin lỗi Sở Vân Hiên sao? Thậm chí còn bắt Tiêu Dật quỳ xuống? Con của ngươi bị người ta đánh thành ra bộ dạng gì rồi, tự ngươi không thấy hả? Xin lỗi thì xin lỗi, cần phải quỳ xuống sao? Có cần thiết không vậy? Đám người thực sự không hiểu tình huống trước mắt. Sở Vân Hiên này, một kiếm chém yêu hoàng. Tuy là quá mức khoa trương! Ngay cả Kiếm Đồ cũng chưa từng làm được. Nhưng, cuối cùng vẫn chỉ là một tiểu bối, là Thần Thông cảnh Nhất Tinh. Bây giờ lại có được vị thế này? Đến Kiếm Đồ cũng phải cung kính như vậy? Ngọa tào! Chắc không đến mức thế chứ? Sở Vân Hiên nói: “Ta không sao, ngược lại con của ngươi bị thương nhẹ.” Răng rắc răng rắc —— Tiêu Dật gắt gao nắm chặt nắm đấm. Tại sao. Hắn muốn biết tại sao! Trước kia hắn từng đánh nhau với những thiên tài võ giả có thân phận phi phàm, phụ thân hắn cũng đâu có bắt hắn phải quỳ xuống? Sở Vân Hiên này dựa vào cái gì? “Ngươi không làm chủ cho ta, ta tìm mẹ ta làm chủ cho ta!” Tiêu Dật quỳ ở đó, lấy điện thoại di động ra. Đột nhiên, hắn nhìn thấy một tin nhắn. Là mẹ hắn gửi đến. “Nhi tử, ba của con bên ngoài có người khác, mau về nhà, mẹ đưa con về nhà ngoại.” Tiêu Dật kinh ngạc. Hắn nhìn bóng lưng cha mình. “Cha ta bên ngoài có người phụ nữ khác?” Là đàn ông, hắn cảm thấy chuyện này không có gì. Nhưng mà, phụ thân hắn luôn là tấm gương, là mục tiêu của hắn. Trong mắt Tiêu Dật, phụ thân hắn là người hoàn mỹ. Phụ thân hắn đã hứa với mẹ, cả đời này chỉ yêu một mình bà, tuyệt đối sẽ trung thành với bà. Tiêu Dật tin tưởng! Dù cho đàn ông trên thế giới này có khả năng tam thê tứ thiếp, hắn cũng tin tưởng phụ thân hắn sẽ luôn chung thủy như một. Vậy mà giờ lại nói với hắn, cha của hắn có người phụ nữ khác? “Ta không tin! Ta không tin! Nhất định là hiểu lầm.” Tiêu Dật nhìn bóng lưng cha mình, nắm chặt nắm đấm. “Nó bị thương nên cho nó chút bài học cũng tốt, bản thân tài nghệ không bằng người thì trách ai?” Sau đó Tiêu Chiến đưa tay ra, lấy Phiên Thiên Ấn ra. Ánh mắt mọi người đều chăm chăm nhìn vào Phiên Thiên Ấn. “Sở huynh đệ, thứ này ngươi cầm.” Hắn cũng thấy đau lòng lắm chứ. Thần khí đó! Phiên Thiên Ấn! Có thể nâng cao rất nhiều chiến lực của hắn. Nhưng hắn không còn cách nào. Hắn bị cường giả đáng sợ sau lưng Sở Vân Hiên nhìn chằm chằm. Chắc hẳn Sở Vân Hiên là hậu duệ của cường giả đó. Cường giả kia để mắt tới Phiên Thiên Ấn, cho rằng Phiên Thiên Ấn có thể giúp ích cho hắn. Cho nên uy hiếp hắn đưa Phiên Thiên Ấn cho hắn! Hắn chỉ có thể nghe theo. Bằng không đạo thiên lôi này, chắc chắn có thể đánh chết hắn. Vẫn là mạng quan trọng hơn. Tiêu Dật quỳ ở đó trừng to mắt. “Phiên Thiên Ấn! Phiên Thiên Ấn!!” Tiêu Dật không dám tin! Phụ thân của mình lại đưa Phiên Thiên Ấn cho Sở Vân Hiên? A? Mặt mày Tiêu Dật ngơ ngác. “Cho ta?” Sở Vân Hiên giả vờ như không hiểu. “Đúng vậy! Đây là Linh Khí Phiên Thiên Ấn đã thành danh của ta, từ nay về sau nó sẽ là của ngươi!” Tiêu Chiến gật gật đầu nói. Đám người:??? A? Thần khí Phiên Thiên Ấn trong truyền thuyết, hắn đưa cho Sở Vân Hiên? Tại sao? Vì sao vậy? Nghe câu này, đầu óc Tiêu Dật trống rỗng. A...... A? “Cha!” Tiêu Dật không dám tin nhìn Tiêu Chiến, hô: “Cái Phiên Thiên Ấn này, không phải ngài nói sau này để lại cho con sao?” Tiêu Chiến quay đầu nhìn Tiêu Dật, giận dữ mắng: “Ngậm miệng!” Nói xong, hắn kinh hồn táng đảm nhanh chóng liếc nhìn bầu trời. Hô! Còn tốt, không có mây đen ngưng tụ. Xem ra, cường giả sau lưng Sở Vân Hiên chắc là rất hài lòng với cách làm của mình. “Nhưng mà cái này...” Sở Vân Hiên giả vờ nói một câu. Tiêu Chiến vỗ vai Sở Vân Hiên: “Ngươi là anh hùng một kiếm chém yêu hoàng, tương lai rất có triển vọng, thứ này cho ngươi mới có thể phát huy tác dụng lớn hơn, được rồi, ngươi không cần phải nói gì, ta mong chờ sẽ gặp lại ngươi ở Thánh Đô!” Tiêu Dật:??? “Đó là của ta! Đó là Phiên Thiên Ấn của ta!” Tiêu Dật tan nát cõi lòng hét lớn! Phụ thân hắn chính miệng nói với hắn, về sau muốn truyền cho hắn đó! Tại sao! Tại sao hắn lại cho Sở Vân Hiên ngay trước mặt mình! Khoan đã! Mẹ mình nói cha hắn bên ngoài có người phụ nữ khác. Chẳng lẽ, Sở Vân Hiên là con riêng của cha hắn? Không không không! Không thể nào! Hoặc là nói, hắn là chó liếm của một ả đàn bà nào đó bên ngoài. Mà Sở Vân Hiên là nhi tử của người phụ nữ kia, hoặc có quan hệ không nhỏ với người phụ nữ kia. Hắn vì liếm người phụ nữ kia, không tiếc đem Phiên Thiên Ấn cho Sở Vân Hiên, chỉ để lấy lòng ả? Nếu không thì không giải thích được? “Sau này còn gặp lại!” Tiêu Chiến nói một câu với Sở Vân Hiên, sợ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, mang theo con của mình vội vàng rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận