Không Có Thi Lên Đại Học Ta Đây, Không Thể Làm Gì Khác Hơn Là Lựa Chọn Đồ Thần

Chương 185: Tại sao là ngươi?

Chương 185: Tại sao lại là ngươi? Bốn người trong lòng mỗi người đều có mục đích riêng phải đạt được. Giang Ảnh cho rằng, ba nàng nữ sinh chắc chắn là đứng về một phe đúng không? Lùi một vạn bước mà nói, coi như ba nàng tửu lượng không bằng Sở Vân Hiên. Ba người uống một người cũng không uống nổi sao? Đằng này lại còn không thể dùng linh lực để giải rượu. Còn có Tiêu Thất Nguyệt trợ trận. Chắc chắn không có vấn đề. Đến lúc đó chuốc say Sở Vân Hiên, ngược lại có thể muốn làm gì thì làm với hắn. Đến lúc đó kiếm chút điểm yếu của hắn. Tỉ như chụp lại rồi gửi mấy cái gì đó. Để hắn không dám đắc ý. Xem ngươi còn dám ngày nào cũng bắt nạt bọn ta nữa không. Mà Sở Vân Hiên thì sao? Hắn cũng có ý định a. Cái gì gọi là không thể dùng linh lực để nâng chén hả. Tiểu gia đây không thèm tuân thủ quy tắc đâu. Tối nay phải chuốc say hết ba cô muội này! Ít nhất cũng có thể thực hiện được cái mộng tưởng của hắn cùng Giang Ảnh và Tịch Sơ Tuyết. Biết đâu chừng, trực tiếp tóm luôn Tiêu Thất Nguyệt! Oa ca ca két! Dù sao nàng ta đã gào lên nếu như có thể chuốc say được nàng, thì tùy ý xử trí. Đằng này nàng cũng đã nói vậy rồi, Sở Vân Hiên cũng không lo lắng gì nữa. Thật muốn chuốc say thì nhất định phải bắt lại! Vậy coi như Tiêu Thất Nguyệt không bị chuốc say. Sở Vân Hiên hoàn toàn có thể đá nàng ra ngoài. Tiếp đó chính là Tiểu Ảnh ảnh và Tiểu Sơ Tuyết! Nice! Nghĩ đến hôm nay liền sướng cả người. "Vậy ta đi mua rượu nhé?" Sở Vân Hiên hỏi. "Cùng nhau cùng nhau, chúng ta mua thức ăn, ngươi đi mua rượu." Giang Ảnh nói. "Đi đâu?" Sở Vân Hiên gật đầu. Tiêu Thất Nguyệt: "Đi đi đi, bên cạnh vừa vặn có cái siêu thị lớn, đồ ăn và đồ dùng một lần mua luôn." Tiếp đó mấy người cùng nhau ra ngoài. "Các ngươi đi siêu thị mua đồ đi, rượu các thứ, ta không mua ở siêu thị đâu." Sở Vân Hiên nói với các nàng. "Được." Bọn họ mỗi người đi một ngả. Sở Vân Hiên đi tới một cửa hàng thuốc lá rượu không tệ. "Lão bản, loại rượu nào độ cồn cao vậy?" Sở Vân Hiên hỏi. "Ồ, nhìn cậu còn trẻ mà đã uống được rượu nặng à?" Lão bản cười hỏi. "À đúng rồi, đừng quá nặng kiểu hậu kình lớn là có thể khiến người ta say." Lão bản nhìn Sở Vân Hiên, ánh mắt lộ vẻ khác thường, dường như đã hiểu ra điều gì. "Uống rượu với bạn gái à, vậy không thể uống rượu đế được? Tôi đề cử chai rượu vang đỏ này..." Sở Vân Hiên liếc mắt nhìn. "Thôi, cho ta chai này, rượu đế cũng lấy một chai đi, đừng quá nặng, còn có bia nữa, ôm cho ta hai thùng." "Ối, cậu em, nhiều vậy á? Uống kiểu gì mà say hết vậy." Lão bản nói. "Có ba người mà." Lão bản: (ΩДΩ) "Khụ khụ, cái đó... vậy được, cậu em, chỗ tôi có thần tiên nước, chuyên... Cậu hiểu mà, cái này còn nhanh hơn rượu nhiều." "Cái đồ chơi đó thì không cần." "Vậy được." Một bên khác. "Chúng ta đến lúc đó nghĩ đủ cách để chuốc say Sở Vân Hiên." Giang Ảnh nói. Tiêu Thất Nguyệt cười híp mắt nói: "Chúng ta chắc chắn là cùng một chiến tuyến." "Nhưng mà hắn cũng đâu có đắc tội gì với chúng ta." Tịch Sơ Tuyết nhíu mày nói. "Ấy ấy à, chúng ta đây đang xuất hiện kẻ phản bội đó." Tiêu Thất Nguyệt nói. Tịch Sơ Tuyết: "......" "Chị, chị muốn bị hắn bắt nạt mỗi ngày à?" Giang Ảnh hỏi. "Ta..." Tịch Sơ Tuyết tiếp đó hỏi: "Vậy làm thế nào?" Giang Ảnh nói: "Quan trọng là, chị cho rằng hắn có ý đồ tốt à? Hắn gọi chúng ta đến đây làm gì chẳng lẽ chị không rõ? Nếu ta không gọi tiên nữ đạo sư đến, lát nữa chúng ta xong đời." Tiêu Thất Nguyệt: "Đúng đó đúng đó, tiểu Hiên Hiên đến bản tiên nữ còn muốn chuốc say cơ mà, hai người các ngươi chắc chắn xong đời, lần này nhất định không thể để hắn được như ý!" "Được!" Tịch Sơ Tuyết gật đầu...... Rất nhanh. Hai nhóm người bọn họ cũng đã về đến nhà. "Ui chao, mua nhiều rượu thế kia à." Tiêu Thất Nguyệt nhìn đống rượu dưới đất cười nói. "Đó là còn chưa hết, rượu vang, rượu đế, bia đều có, sảng khoái chiến một trận." Sở Vân Hiên cười nhẹ nói. "Hừ hừ, vậy ngươi đi nghỉ đi, chúng ta làm đồ ăn." Sở Vân Hiên thích thú nằm trên ghế sô pha. Phòng bếp rất lớn. Ba cô nữ sinh xinh đẹp đang bận rộn. Sở Vân Hiên liếc nhìn các nàng trong bếp, cảm thán một tiếng: "Thật tốt." Cuộc sống nhỏ bé này hạnh phúc quá đi mất. Vừa hay có 4 phòng ngủ. Bốn người bọn họ. Ba cô muội mỗi người một phòng. Tiểu Nhã nhi cũng có thể có một phòng. Về phần hắn, mỗi ngày ngẫu nhiên vào một phòng nào đó. "Không được không được! Phải nhanh chóng đề cao cảnh giới, khiến bản thân mạnh hơn, không thể có nỗi lo về sau, chỉ khi chính mình trở nên cường đại, cuộc sống thần tiên này mới có thể vô lo vô nghĩ được." Sở Vân Hiên trong lòng cảm khái. Thời gian chậm rãi trôi qua. Mùi thơm cũng đã từ trong bếp bay ra. Thực ra với cảnh giới của bọn họ, đã không còn quá cần phải ăn cơm nữa. Mấy tháng không ăn uống cũng không sao cả. Nhưng mà, trong những dịp đặc biệt, ăn ăn uống uống vẫn là rất tuyệt vời. Bạn bè liên hoan các loại. Rất nhanh, mùi thơm liền bay ra từ bếp. "Tôm hùm cay tới rồi." Tiêu Thất Nguyệt bưng đĩa đi ra. "Thịt kho tàu ra lò." "Cá hấp cũng ra lò." "......" Rất nhanh, trên bàn bày biện bảy, tám món ăn. Phòng bếp đủ lớn, bếp đủ nhiều. Ba nàng hoàn toàn là tự mình làm. Dẫn đến tốc độ ra món đặc biệt nhanh. Còn Sở Vân Hiên đã mở sẵn toàn bộ rượu. Chuẩn bị đại chiến với các nàng. "Đến đây nào, cho này." Giang Ảnh đưa đũa cho Sở Vân Hiên. "Trông ngon đấy." Sở Vân Hiên liếc mắt nhìn món ăn nói. Sau đó, Sở Vân Hiên cầm bia, nói: "Ta đề nghị, mọi người cùng nhau cạn một chai, chúc mừng hôm nay vui mừng thăng chức, hơn nữa hôm nay cũng là lần đầu tiên chúng ta tụ tập ăn cơm." "Đồng ý!" "Cạn nào." Một chai bia vào bụng. Bọn họ lau miệng. "Ăn trước đi đã." Giang Ảnh và Tiêu Thất Nguyệt liếc nhìn nhau. "Cái kia, khụ khụ, tiểu Hiên Hiên à, có phải ngươi nên mời bọn ta chứ?" "Hả?" Tiêu Thất Nguyệt nói: "Đồ ăn này là ba người chúng ta làm để bày tỏ lòng cảm kích của ngươi chứ." "Có lý đó, nâng chén nào." "Ấy ấy ấy, ngươi tự mình kính từng người đi, còn định một mình mời hết ba người à." Sở Vân Hiên: "......" Thật sao. Bây giờ liền bắt đầu tìm cách hãm hại hắn rồi đúng không?? Quan trọng là, ba cô muội các người hãm hại hắn Sở Vân Hiên là có ý gì? Sở Vân Hiên cười cười: "Được thôi." Lúc này. Cổng khu dân cư. Gia Cát Phong cũng đã cuối cùng đuổi đến. "Chắc là ở đây." Gia Cát Phong sau đó đi vào trong khu. "Này, đây là chỗ ngươi có thể đi vào à? Mau đi ra ngoài." Bảo vệ chặn Gia Cát Phong. "Cậu em, ta vào tìm người." "Ngươi một tên ăn mày rách rưới tới đây tìm người? Lừa ai đó." Gia Cát Phong liếc nhìn quần áo mình mặc. "Lão già ta dù bộ quần áo này không phải mới, thì cũng đâu đến mức gọi là ăn mày." "Đi nhanh đi nhanh." Gia Cát Phong bất đắc dĩ cười cười, sau đó chỉ lên trời đột ngột nói: "Nhìn kìa, đĩa bay." Mấy bảo vệ thờ ơ. "Mấy vị, mấy người cho chút phản ứng đi chứ." Bọn họ khóe miệng co giật một cái nói: "Thời buổi nào rồi còn nhìn đĩa bay? Coi chúng ta là đồ ngốc à." "Nhìn kìa, mỹ nữ chân dài váy ngắn!" "Hử?" Bọn họ đồng loạt quay đầu lại nhìn. Làm gì có? Chờ khi bọn họ nhìn trở lại thì Gia Cát Phong đã biến mất không thấy đâu. Gia Cát Phong đi đến trước cửa. "Chính là chỗ này." Tùng tùng tùng—— Hắn gõ cửa. "Ừm? Có người khác đến sao?" Sở Vân Hiên đi đến cửa mở. Cánh cửa vừa mở ra. Hai người liếc mắt nhìn nhau. "Là ngươi (Là ngươi?)" Hai người đồng thời sững sờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận