Không Có Thi Lên Đại Học Ta Đây, Không Thể Làm Gì Khác Hơn Là Lựa Chọn Đồ Thần

Chương 143: Tịch tuyết đầu mùa, ta tới!

Chương 143: Tuyết đầu mùa, ta tới!
Tịch Sơ Tuyết rất gấp. Nàng không muốn để Sở Vân Hiên chờ tin tức của nàng quá lâu. Nhưng mà nàng lại không biết làm sao để trở về. Có lẽ Tịch Sơ Tuyết cũng không ý thức được, buổi tối hôm nay biểu hiện của nàng, tâm tình của nàng, nàng xoắn xuýt. Là bao nhiêu nam sinh đối mặt nàng, cùng với nàng nói chuyện trên trời dưới đất, đợi được biểu hiện này. Nghĩ ngợi, Tịch Sơ Tuyết hồi đáp Sở Vân Hiên: “Ngày mai ta cho ngươi địa chỉ được không? Giữa trưa có được không?”
Sở Vân Hiên: “Được chứ.”
Tịch Sơ Tuyết: “Cảm ơn, vậy ngươi sớm nghỉ ngơi chút, ngủ ngon.”
Sở Vân Hiên: “Ngủ ngon.”
Tịch Sơ Tuyết kết thúc trò chuyện sau. Nàng vội vàng mở danh sách liên lạc. Bạn tốt của nàng không nhiều. Nói đúng ra, người có được liên lạc của nàng không nhiều. 80% cũng là nữ sinh. 20% còn lại dù là nam sinh, nhưng cũng là do một vài tình huống đặc biệt mà có. Chắc chắn là không có ai trong số đó là người nào đó chủ động bắt chuyện với nàng, xin thông tin liên lạc rồi nàng cho. Trong danh sách trò chuyện có một vài khung chat của nam sinh cũng có không ít tin nhắn, nhưng mà nàng thậm chí còn không mở ra xem.
Tùy ý mở một người.
Ngày mười tháng tám, Lý Phi: 7:10: Sớm nha.......
Lý Phi: 9:13: Chắc tỉnh rồi chứ?......
Tịch Sơ Tuyết: 14:31: Ừ.
Lý Phi: 14:31: Chiều rồi kìa.......
Lý Phi: 23:17: Ngủ ngon.
Ngày mười một tháng tám:
Lý Phi: 6:29: Sớm nha.......
Ngày mười hai tháng tám:
Lý Phi: 7:22: Sớm.......
Ngày mười sáu tháng tám.
Lý Phi: 7:20: Sớm.......
Ngày năm tháng chín:
14:57: Tịch Sơ Tuyết: Ừ.
Tịch Sơ Tuyết do dự một chút. Tiếp đó nàng gửi tin cho người tên Lý Phi này. “Có ở đó không?”
Đối phương trả lời ngay lập tức.
“Có chứ có chứ, có chuyện gì sao?”
Tịch Sơ Tuyết: “Hỏi ngươi một chuyện.”
Lý Phi: “Ừ.”
Tịch Sơ Tuyết: “Nếu như ngươi muốn mời người mình thích ăn cơm, sẽ đi nhà hàng nào?”
Lý Phi: “Đương nhiên là nhà hàng sang trọng nhất rồi.”
Tịch Sơ Tuyết: “Cụ thể thì sao?”
Lý Phi: “Ví dụ như nhà hàng Lưu Ly ở Thiên Hoa thành phố.”
Tịch Sơ Tuyết: “Cảm ơn.”
“Nhà hàng Lưu Ly……”
Tịch Sơ Tuyết tìm kiếm một chút. Quả thật là một nhà hàng rất xa hoa, rất đẹp. Ý kiến của một người chưa chắc đã chính xác. Tịch Sơ Tuyết đặc biệt quan tâm đến chuyện ăn cơm của Sở Vân Hiên. Nàng định tìm thêm vài người hỏi thử.
Ở Thiên Lâm thị.
Hai tên nam sinh đang ở đầu đường hóng hớt lúc đêm khuya. Đột nhiên, điện thoại của một người trong số đó vang lên. Tần Hạo lấy điện thoại ra xem.
“Con mẹ nó!”
“Hạo ca, sao rồi?” Tiểu đệ hỏi.
“Tịch Sơ Tuyết chủ động nhắn tin cho ta?” Tần Hạo hơi kinh ngạc.
“Ngọa Tào! Chuyện gì thế?” Tiểu đệ kích động.
Tần Hạo là người ở Thiên Lâm thị, thành viên của Cao Cấp Ban đại học Thiên Lâm, một thiên tài của Thiên Lâm thị. Thiên Lâm thị ngày nay so với Thiên Hoa thành phố còn lợi hại hơn không ít. Đại học Thiên Lâm cũng là học phủ đứng đầu hơn đại học Thiên Hoa. Sở dĩ Tần Hạo có được thông tin liên lạc của Tịch Sơ Tuyết, là bởi vì hai năm trước, viện trưởng đại học Thiên Hoa Tần Chấn Hải mang theo Tịch Sơ Tuyết, Giang Ảnh, Tống Thư Hằng đến đây tiến hành luận bàn hữu nghị. Lúc đó đối thủ của Tần Hạo chính là Tịch Sơ Tuyết. Mặc dù Tần Hạo thua, nhưng hắn kiếm cớ xin được thông tin liên lạc của Tịch Sơ Tuyết. Có lẽ hắn đã quá yêu người con gái này. Chỉ tiếc, hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình. Sau khi rời khỏi đại học Thiên Hoa, Tần Hạo mấy lần tìm Tịch Sơ Tuyết nói chuyện phiếm, cũng chỉ là về vấn đề tu luyện. Sau này không còn gì để nói, hắn cũng ít liên lạc. Mãi cho đến hai tháng trước, hắn kiếm cớ đến Thiên Hoa một chuyến. Tìm Tịch Sơ Tuyết luận bàn, mặc dù lại bị thua. Nhưng mà hắn cảm thấy dường như mình có cơ hội. Không ngờ Tịch Sơ Tuyết vậy mà chủ động hỏi hắn “Có ở đó không”.
Tần Hạo lắc đầu: “Không biết.”
Nói xong, hắn trả lời Tịch Sơ Tuyết: “Ừ, có.”
Tịch Sơ Tuyết: “Làm phiền, hỏi ngươi chuyện này.”
Tần Hạo: “Không vấn đề, cứ hỏi đi.”
Tịch Sơ Tuyết: “Nếu như ngươi muốn mời người yêu thích đi ăn cơm, thì nên đi đâu thì tốt hơn?”
Tần Hạo suy tư một chút. Mà tiểu đệ của hắn kích động.
“Con mẹ nó! Hạo ca, nàng đang ám chỉ anh đó.”
“Hả?”
Tần Hạo sững sờ.
“Nàng đang ám chỉ anh là muốn anh mời nàng đi ăn cơm, ám chỉ rằng nàng có cảm tình với anh đó.”
Tần Hạo: !!!
“Con mẹ nó!” Hắn kích động không thôi.
“Có lý đó! Sao nàng lại hỏi mình? Với lại mời ăn cơm là một vấn đề đơn giản, còn cần phải hỏi người khác sao? Hỏi mình, chắc chắn là đang ám chỉ mình, muốn mình mời đi ăn cơm đó, hỏi mình địa điểm nào tốt, chính là muốn mình quyết định địa điểm đó đó, chắc chắn nàng có cảm tình với mình rồi, Con mẹ nó!”
“Nhanh nhanh nhanh, tìm cho tao nhà hàng bên Thiên Hoa thành phố.” Tần Hạo vội vàng nói.
“Ngọa tào! Hạo ca vô địch rồi, để em xem thử nha.” Tiểu đệ sau đó nói: “Nhà hàng Lưu Ly này cũng được, hoàn cảnh đặc biệt ưu mỹ, ở tầng 73 của tòa nhà cao nhất Thiên Hoa, có thể nhìn toàn bộ khung cảnh xinh đẹp nội thành và cả khung cảnh sông nước nữa.”
“Vô địch vô địch!” Tần Hạo trả lời ngay: “Buổi trưa hay buổi tối?”
Tịch Sơ Tuyết: “Buổi trưa.”
Tần Hạo nhếch mép cười. Nàng còn ám chỉ cả thời gian cho mình nữa à!
Tần Hạo: “Buổi trưa thì nhà hàng Lưu Ly đi.”
Tịch Sơ Tuyết: “Cảm ơn.”
Tần Hạo: “Không khách sáo.”
Tiếp đó, Tần Hạo kích động nhìn tiểu đệ. “Nàng còn giả bộ cảm ơn với tao nữa chứ, ha ha ha.”
“Hạo ca, bây giờ chỉ cần lén đến Thiên Hoa, ngày mai đặt trước chỗ ở nhà hàng Lưu Ly, sau đó gửi tin cho Tịch Sơ Tuyết, nàng lại đến.”
“Đúng đúng đúng!” Tần Hạo liên tục gật đầu: “Tao bây giờ sẽ giả vờ không hiểu ý đồ của nàng, để nàng thất vọng, đến lúc đó đột nhiên tập kích, cho nàng một kinh hỉ, ha ha ha.”
“Ngưu bức! Đây chính là nữ thần vô địch đó, em lạy anh luôn! Hạo ca, anh muốn bay lên trời luôn à.”
Tần Hạo lộ vẻ tươi cười: “Vô địch, Con mẹ nó! Ai chịu nổi? Bất quá nữ sinh thì cũng phải thận trọng chứ, rõ ràng có cảm tình với mình mà cũng không tiện nói, còn phải dùng cách này để ám chỉ mình.”
“Cho nên Hạo ca nắm chắc được thì nữ thần sẽ về tay, không nắm chắc thì có thể sẽ bỏ lỡ hạnh phúc.”
Tần Hạo gật gù: “Việc này còn may mà có mày nhắc nhở, không thì tao chưa chắc đã hiểu được.”
“Ha ha ha, Hạo ca mà được, không được quên em nha.”
“Không vấn đề không vấn đề! Có phải muốn kiếm bạn gái không?” Tần Hạo hỏi.
“Đâu có… đâu có.” Tiểu đệ ho khan một tiếng.
“Thôi đừng giả bộ nữa, ngược lại tao có được Tịch Sơ Tuyết rồi, chìa khóa nhà tao đưa mày, đi đi.”
“Con mẹ nó! Hạo ca hào phóng quá!” Tiểu đệ kích động không thôi.
“Một người đàn bà mà thôi, có ai bằng Tịch Sơ Tuyết nửa phần chứ, đối với anh em, tao vẫn rất hào phóng nhưng Tịch Sơ Tuyết là vợ tương lai của mày đó, mày mà dám có chút ý nghĩ nào thì lão tử giết chết mày.”
“Yên tâm yên tâm, Hạo ca ngầu! Chúc anh và Tịch Sơ Tuyết thành đôi, vậy em đi tìm bạn gái trước đây, hắc, nếu nàng không đồng ý…”
“Sao tao lại đi chơi với mày hả? Nó say như heo chết vậy rồi, đi thôi.”
“Con mẹ nó! Tao đi!”
“……”
Tần Hạo sửa sang lại cổ áo, để lộ một nụ cười thoáng qua.
“Tịch Sơ Tuyết, ta tới!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận