Không Có Thi Lên Đại Học Ta Đây, Không Thể Làm Gì Khác Hơn Là Lựa Chọn Đồ Thần

Chương 29: A? Bối phận tăng?

Chương 29: A? Bối phận tăng?
Đám người ngơ ngác nhìn theo Trần Tại Sao. Sau đó bọn họ lại quay đầu nhìn về phía Sở Vân Hiên.
Bội phục! Không còn gì khác, chỉ có thể nói bội phục!
“Giải tán!”
Tần Chấn Hải hô.
Đám người nhao nhao đi ra. Trong viện chỉ còn lại Sở Vân Hiên, Tần Chấn Hải, Giang Ảnh và Tiêu Thất Nguyệt. Ba người cùng lúc nhìn Sở Vân Hiên.
“Ngươi và Vương Mẫn tình huống thế nào?” Ba người đồng thanh hỏi.
Sở Vân Hiên: ???
“Vương Mẫn là ai?” Sở Vân Hiên nghi ngờ hỏi.
“Con dâu của Trần Tại Sao, con gái của một đại lão nào đó ở tỉnh tiền thưởng công hội!”
Sở Vân Hiên: “......”
“Ta dựa vào! Ta còn không quen người ta, các ngươi đang nói gì thế?”
Giang Ảnh: “Không có gì sao? Vậy hắn sao lại thế này? Ngoài chuyện đó ra thì còn cách giải thích nào khác?”
Tiêu Thất Nguyệt: “Hắn chắc chắn là sợ ngươi khiến trong nhà hắn gà bay chó chạy, tan cửa nát nhà, trừ khi hắn lén lút giết ngươi, nếu không hắn cũng biết, kiểu uy hiếp đó vô dụng, con dâu và con trai hắn sẽ liều mạng bảo vệ ngươi.”
Tần Chấn Hải: “Ta cảm thấy ngoài con dâu Vương Mẫn của hắn ra, rất có thể còn có một người nữa.”
Giang Ảnh và Tiêu Thất Nguyệt liên tục gật đầu: “Anh hùng sở kiến lược đồng.”
Khóe miệng Sở Vân Hiên co giật.
“Không nói với các ngươi nữa, ta đi luyện kiếm đây.”
Bên ngoài.
Đám người cũng xôn xao bàn tán tin tức này ở Thiên Hoa đại học.
Còn Trần Tại Sao thì đuổi kịp cháu trai mình.
“Gia gia! Vì sao! Ngươi nói xem vì sao! Ta mới là người bị bắt nạt đó a! Hắn Sở Vân Hiên dựa vào cái gì a?”
Trần Hạo Bân như muốn phát điên.
“Hỗn trướng! Ta cứu được ngươi một mạng, ngươi còn hỏi ta vì sao? Ta là gia gia ngươi, ta có thể không vì ngươi sao?”
Trần Hạo Bân ngơ ngác: “A? Đã cứu ta một mạng?”
“Có nhiều chuyện ngươi không cần biết, sau này, ngươi đừng có gây chuyện với cái thằng Sở Vân Hiên đó.”
Trần Tại Sao nhắc nhở.
Trần Hạo Bân nghiến răng nghiến lợi: “Ta muốn giết hắn!”
“Ta không muốn sao?” Trần Tại Sao cũng nghiến răng.
Sau đó Trần Tại Sao nói: “Đã sớm có người tìm ta giết hắn, việc này ta cũng đã nhận, nếu có cơ hội tốt, đã sớm động thủ, cũng không chờ tới bây giờ thế này.”
“Có người uy hiếp gia gia sao?” Trần Hạo Bân hỏi.
Trần Tại Sao gật đầu: “Đúng vậy, cao thủ! Cho nên, từ giờ trở đi, mặt ngoài ngươi phải thành thật, có một số việc, giao cho ta làm.”
“Gia gia, ngài nhất định phải giết chết hắn!”
Đôi mắt Trần Tại Sao ngưng lại: “Ta biết.”
Chuyện này ở Thiên Hoa đại học truyền đi xôn xao.
Một lớp Trung Cấp đang tĩnh tọa tu luyện.
Một người đột nhiên mở miệng: “Nghe nói gì chưa? Hội trưởng tiền thưởng công hội Trần Tại Sao, tự mình đưa Viêm Dương kiếm cho Sở Vân Hiên, còn quỳ xuống, để hắn nhất định nhận lấy!”
“Thật hay giả vậy?” Đám người không tin.
“Thật, nghe cứ như chuyện bịa.” Vương Tiểu Trụ nói.
Người kia nói: “Trương Tiểu Trụ ngươi đừng có mà không tin, ta tận mắt thấy, lúc đó có cả trăm người ở hiện trường, lừa các ngươi làm gì?”
Đám người há hốc miệng.
“Sao lại như thế?”
“Ta đoán chắc là do, con dâu hoặc cháu gái của Trần hội trưởng gì đó thích Sở Vân Hiên, ông ta sợ Sở Vân Hiên gây chuyện gà bay chó chạy trong nhà, tuổi ông ta cũng cao rồi, gia đình quan trọng như vậy, chỉ có thể cầu Sở Vân Hiên khai ân thôi.”
Đám người gật gật đầu: “Cảm giác chỉ có như vậy mới có thể giải thích.”
“Ta chỉ nói với các ngươi, các ngươi tuyệt đối đừng nói với ai khác.”
Trương Tiểu Trụ: “Yên tâm yên tâm.”
Nhà ăn.
Mọi người đang ăn cơm. Vừa mới đánh xong cơm Trương Tiểu Trụ ngồi cạnh mấy người.
“Mấy anh, nghe chuyện của Sở Vân Hiên và Trần hội trưởng chưa?” Trương Tiểu Trụ hỏi.
“Nghe rồi, Trần hội trưởng cho hắn Viêm Dương kiếm đúng là quá đáng a!”
“Rốt cuộc là vì cái gì?”
“Nghe nói liên quan đến con dâu của ông ta, dù sao thì cũng là Sở Vân Hiên mà, nghe được là hiểu.”
Trương Tiểu Trụ cười thần bí, gật gù đắc ý: “Không phải vậy đâu!”
“Trương Tiểu Trụ, có phải ngươi biết chút ít nội tình không?” Mấy người vội hỏi.
Trương Tiểu Trụ gật đầu: “Đương nhiên.”
Mấy người lập tức hứng thú.
“Vậy sao lại như thế?”
Trương Tiểu Trụ sau đó nhỏ giọng nói: “Ta nói cho các ngươi biết nhé, sở dĩ Trần hội trưởng sẽ cho Sở Vân Hiên Viêm Dương kiếm, đó là vì Sở Vân Hiên trong tay có thóp của ông ta.”
“Thật hay giả?”
Trương Tiểu Trụ cười nói: “Các ngươi nghĩ xem, với địa vị và thực lực của Trần hội trưởng, con dâu của ông ta thích Sở Vân Hiên thì sao chứ? Ông ta có cả vạn cách giải quyết chuyện này, nhưng mà đâu? Lại quỳ xuống, còn tặng Viêm Dương kiếm, hợp lý sao?”
Mấy người nhìn nhau.
“Có lý, vậy chắc chắn phải là nhược điểm, cảm giác là một nhược điểm rất lớn mới có thể khiến ông ta làm thế, có thể hủy hoại cả dòng họ ông ta.”
“Trương Tiểu Trụ, là nhược điểm gì vậy?”
“Đúng vậy đúng vậy, kể cho tụi này nghe đi.”
Trương Tiểu Trụ: “Vậy các ngươi phải đáp ứng ta, muôn ngàn lần không được nói với ai.”
“Yên tâm yên tâm.”
“Nhất là ngươi Lưu Thiên, cái miệng của ngươi không giữ được.”
Lưu Thiên nói: “Việc liên quan đến Trần hội trưởng, ta không dám nói bậy đâu.”
Trương Tiểu Trụ gật đầu, sau đó nhỏ giọng nói: “Các ngươi biết con dâu của Trần hội trưởng, cũng chính là mẹ của Trần Hạo Bân là thân phận gì không?”
“Hình như là... con gái của một đại lão nào đó trong tiền thưởng công hội tỉnh ta? Ta nhớ Trần hội trưởng là ở rể cho nên thân phận của Trần Hạo Bân rất lợi hại.”
“Đúng! Vậy ngươi cảm thấy một người như vậy, nàng hàng năm có thể thiếu thốn không?”
Tê ——
Đám người hít một hơi lạnh.
Mắt Lưu Thiên sáng lên: “Hiểu rồi, Sở Vân Hiên thực ra là nắm nhược điểm của con dâu Trần hội trưởng, đồng thời Trần hội trưởng chắc chắn cũng không trong sạch, một khi nhược điểm bị tung ra, cả nhà Trần hội trưởng xong.”
“Hiểu rồi!”
Buổi chiều huấn luyện.
Lưu Thiên cùng ba người đi vệ sinh. Trong đó có cả Càng Khiêm Nhân.
“Ba anh, nghe chuyện của Sở Vân Hiên hôm nay chưa?” Lưu Thiên vừa đi vừa hỏi.
Càng Khiêm Nhân nói: “Nghe rồi! Quá trâu!”
Lưu Thiên cười nói: “Không đơn giản như vậy đâu.”
“A? Chẳng lẽ có nội tình? Ta đã cảm thấy anh Hiên không đơn giản rồi.” Mắt Càng Khiêm Nhân sáng lên.
“Nội tình có thể rất lớn đấy, ta chỉ nói với các ngươi, các ngươi tuyệt đối không được nói cho ai khác.” Lưu Thiên nói.
“Yên tâm yên tâm, anh nói đi!”
Lưu Thiên suy nghĩ một chút, nói: “Thôi! Cụ thể thì ta cũng không dám nói, ta chỉ có thể nói, Trần hội trưởng cùng vợ ông ta, chính là mẹ của Trần Hạo Bân, không trong sạch! Thế thôi, ta đi học đây.”
Càng Khiêm Nhân cùng mấy người nhìn nhau…
Tối hôm đó.
Trong ký túc xá.
“Mấy anh, hôm nay chuyện của Sở Vân Hiên ban ngày nghe rồi chứ?”
“Ai mà không nghe chứ, chỉ có thể nói Sở Vân Hiên có thể sẽ xảy ra chuyện thôi, trong tay hắn nắm nhược điểm của Trần hội trưởng, mà lại là nhược điểm lớn.”
“Không biết cụ thể là cái gì, thật sự muốn biết a.”
“Nghe nói Trần hội trưởng trên tay không trong sạch.”
“Phải không? Có chuyện này?”
Càng Khiêm Nhân cười cười.
“Càng Khiêm Nhân, ngươi cười cái gì?” Bọn họ nhìn Càng Khiêm Nhân.
“Ta cười vì các ngươi biết quá ít a.” Bọn họ mắt sáng lên.
“Ngươi biết gì? Nói cho bọn ta biết! Nhanh nhanh nhanh!”
Càng Khiêm Nhân sau đó thần bí nói: “Mấy anh, cái gọi là không trong sạch, các anh hiểu ra sao?”
“Tham thôi.”
Càng Khiêm Nhân cười một tiếng: “Trẻ con, trẻ con quá.”
“A? Chẳng lẽ còn có chuyện khác?”
Càng Khiêm Nhân: “Ta nghe được nội tình rồi, chính xác là không trong sạch, Trần hội trưởng cùng Vương Mẫn đều không trong sạch!”
“Ta cũng nói như vậy, có gì sai sao?”
Càng Khiêm Nhân: “Sai bét rồi, đều hiểu sai cả! Là Trần hội trưởng cùng Vương Mẫn hai người không trong sạch.”
“Cũng không sai a.”
Càng Khiêm Nhân: “Giữa bọn họ không trong sạch với nhau, hiểu chưa?”
Mấy người trợn tròn mắt: “Ý ngươi là, hai người bọn họ âm thầm loạn... Tê —— Má ơi! Cái nhược điểm này đúng là đủ lớn!”
Càng Khiêm Nhân: “Còn kịch tính hơn nữa, Trần Hạo Bân, cũng không phải con của cha hắn Trần Sinh, nói đúng ra, Trần Sinh phải gọi Trần Hạo Bân một tiếng chú!”
Đám người:???
“Ngưu b*c!”
Tiền thưởng công hội.
Ban đêm.
Văn phòng.
Trần Tại Sao ngồi bên cạnh là Trần Hạo Bân, trước mặt hai người ngồi một người.
“Lý Hổ, ngươi là do một tay ta nâng đỡ lên, ta rất tin tưởng ngươi!”
“Trần hội trưởng, ngài cứ nói, ta tuyệt đối làm thỏa đáng cho ngài!”
Trần Tại Sao: “Tiêu diệt một người!”
Ông ta đẩy tấm ảnh của Sở Vân Hiên lên trước mặt Lý Hổ.
Lý Hổ liếc mắt nhìn. Sau đó đốt tấm ảnh.
“Ngoài Trần hội trưởng, Hạo Bân và ta ra, tuyệt đối không có ai khác biết.”
Trần Tại Sao hài lòng gật đầu.
Phanh ——
Ngay lúc này, cửa văn phòng bị đá bay ra ngoài!
Một người đàn ông trung niên giận dữ chạy vào.
“Con trai? Ngươi làm gì thế?” Trần Tại Sao cau mày nhìn con trai Trần Sinh của mình.
“Cha?” Trần Hạo Bân nghi ngờ nhìn Trần Sinh.
“Vì sao! Vì sao cha lại đối xử với con như vậy!”
Trần Sinh tức giận nhìn Trần Tại Sao.
“Sao thế?” Trần Tại Sao ngơ ngác.
“Bên ngoài ai cũng nói, con với Hạo Bân là huynh đệ, chứ không phải cha con! Vì sao cha với Vương Mẫn lại đối xử với con như vậy! A a a! Con đã làm gì sai!?”
Trần Tại Sao:???
Trần Hạo Bân:???
A? Bối phận tăng?
Bạn cần đăng nhập để bình luận