Không Có Thi Lên Đại Học Ta Đây, Không Thể Làm Gì Khác Hơn Là Lựa Chọn Đồ Thần

Chương 177: Ngươi cho ta Tiêu Dật ra oai phủ đầu?

Chương 177: Ngươi cho ta Tiêu Dật ra oai phủ đầu?
“Khụ khụ, Kiều viện trưởng, cái trường đại học Lâm An này có bao nhiêu sinh viên?” Tiêu Dật hỏi.
“Đại học Lâm An có hơn 3 vạn sinh viên.”
Tiêu Dật nói: “Kỳ lạ, ta nhìn đi nhìn lại, sao ở ngoài kia hơn trăm mét chỉ lác đác vài người vậy?”
“Có thể… mọi người đang nghiêm túc dọn dẹp vệ sinh để chào đón Tiêu thiếu đến ạ.” Kiều Kiến Nam cũng là lão gừng, qua loa cho xong chuyện.
“Ha ha ha, thật ra không cần phải vậy.”
“Tiêu thiếu tới, thì chắc chắn phải coi trọng rồi, ngài dù sao cũng là khách quý của đại học Lâm An, à đúng rồi Tiêu thiếu, lần này đến đây có chuyện gì không?”
Tiêu Dật nói: “Ta vừa có việc đi ngang qua đây, cũng nghe nói cái vị Sở Vân Hiên một kiếm chém yêu hoàng ở đây, nên muốn tới xem thử.”
“Ha ha ha, ra là vậy, không vấn đề gì.”
Kiều Kiến Nam cười cười.
Nhưng mà dù sao ông ta không phải là đồ ngốc.
Có cái gì mà tiện đường chứ.
Hắn chính là đến tìm Sở Vân Hiên.
Bọn họ tiếp tục đi về phía trước.
Kiều Kiến Nam mày dần nhíu lại.
Đám người kia.
Tổng vệ sinh mà không thấy người?
Bình thường rất đông người.
Bây giờ lại chỉ có lưa thưa vài học sinh.
Tiêu Dật thì càng ngơ ngác.
Cái đ** mợ? Chuyện gì xảy ra vậy?
Ba vạn người của đại học Lâm An đâu hết rồi?
Sao mà trống rỗng vậy?
Hắn là Tiêu Dật đó!
Hắn tới không phải phải có một đám nữ sinh nhìn hắn không nhịn được mà phát cuồng, hét lên sao?
Không phải phải có một đám nam sinh vừa ghen tị vừa ngưỡng mộ nhìn hắn sao?
“Kiều viện trưởng, không phải nói mọi người đi dọn vệ sinh sao? Vậy người đâu?” Tiêu Dật hỏi.
“Khụ khụ, phó viện trưởng, người đâu rồi?” Kiều Kiến Nam hỏi Tần Chấn Hải.
Hai lão già cũng đang phối hợp diễn.
“Ôi chao, sạch sẽ vậy chắc là dọn dẹp xong hết rồi, mà mọi người đi đâu hết rồi nhỉ?”
Bọn họ tiếp tục đi về phía trước.
Tiếp đó… một đám người nhung nhúc xuất hiện trong tầm mắt họ.
“Sao nhiều người thế này tụ tập ở đây vậy?” Tiêu Dật nhíu mày.
“A a a!! Sở Vân Hiên.” “Đừng chen đừng chen, có năm nghìn suất thôi, ta đến trước, để ta vào!” “Mẹ nó đừng đẩy ta.” “Đứa nào tranh thủ sờ mông ta đó?” “…” Khác hẳn với khu vực vừa nãy, bên này quả thực là náo nhiệt ầm ĩ.
Các nam sinh cũng lén la lén lút thấy được Tiêu Dật và đám người đi ở phía sau.
“Hắn tới, hắn tới rồi.” “Đừng nhìn hắn, đừng để ý đến hắn.” “Đúng đó đúng đó, càng chú ý đến hắn thì hắn càng đắc ý, lão tử không muốn làm cho hắn thoải mái đâu, lão tử không muốn thỏa mãn lòng hư vinh của hắn đâu.” “Ha ha ha, cười chết mất, đường đường Tiêu Dật trên thần tử bảng mà đến cái nơi nhỏ bé này của bọn mình, lẽ ra phải được vạn người vây quanh mà giờ lại chẳng ai thèm để ý đến hắn, thật sự sảng khoái a!” “Vưu Khiêm Nhân, Sở Vân Hiên làm tốt lắm! Chúng ta cùng nhau hô đi.” “A a a! Sở Vân Hiên! Ta yêu ngươi!” “…” Tiêu Dật cau mày.
Bên tai toàn là tiếng gọi "Sở Vân Hiên".
Đôi mắt hắn hơi híp lại.
“Hay cho một Sở Vân Hiên, cố ý làm vậy à.” Tiêu Dật thầm nghĩ trong lòng.
Hắn, Tiêu Dật, đến đây lẽ ra phải được vạn người vây quanh.
Nhưng mà, tất cả mọi người đều chạy hết sang chỗ của hắn.
Đúng, chỗ hắn có nhiều người thì hắn có thể hiểu được.
Dù sao thì một kiếm chém yêu hoàng, đó cũng là người nổi tiếng.
Nhưng mà gần một nửa sinh viên đại học Lâm An đều tập trung hết ở đây.
Như vậy là không hợp lý rồi.
Chắc chắn có người cố ý sắp xếp.
Mà người đó chính là Sở Vân Hiên.
Toàn bộ đại học Lâm An này, đều chuẩn bị cho sự xuất hiện của Tiêu Dật hắn.
Hắn, Tiêu Dật, mới là nhân vật chính của ngày hôm nay.
Phải được vạn người chú ý.
Ngươi thì hay rồi, gom hết mọi người đến chỗ ngươi.
Ngươi, Sở Vân Hiên, muốn làm nhân vật chính à?
“Muốn cho ta bẽ mặt đúng không?” Đôi mắt Tiêu Dật híp lại.
“Cái tên Sở Vân Hiên đó ở bên trong đúng không?” Tiêu Dật hỏi.
“Ừ, chắc vậy.” Kiều Kiến Nam gật đầu.
“Chúng ta vào xem một chút đi.” Tiêu Dật nói.
“Ừ.”
Quầy bán quà vặt của tiên nữ.
Khóe miệng Tiêu Thất Nguyệt sắp ngoác đến mang tai.
Hết rồi!
Quầy bán quà của nàng không còn thứ gì nữa.
Bên ngoài còn vô số nữ sinh muốn chen vào.
Sở Vân Hiên đang điên cuồng kết bạn với các cô gái.
“A! Ta kết bạn được với Hiên ca ca rồi! A a a!” “Ghen tị quá đi.” “Nhanh lên nhanh lên, sắp đến lượt ta rồi.” “…”
Sở Vân Hiên liếc nhìn tin nhắn đến.
Là của Tần Chấn Hải.
【Này nhóc, tên Tiêu Dật đó là tới tìm ngươi đấy, ngươi lại còn ra oai phủ đầu với hắn, ngươi cẩn thận chút, đừng quá kích động.】 Khóe miệng Sở Vân Hiên hơi nhếch lên.
Quả nhiên là hướng về phía mình mà tới.
Đúng lúc này...
“Nhường đường nhường đường cho!”
Viện trưởng Kiều Kiến Nam dẫn theo đám người, đẩy đám đông ra, đi đến bên ngoài quầy bán quà.
“A! Viện trưởng!” Tiêu Thất Nguyệt cười nói chào.
Thấy Tiêu Thất Nguyệt, mắt Tiêu Dật sáng lên.
Xinh quá.
Tịch Sơ Tuyết? Hay là Giang Ảnh?
Ngoan ngoãn!
Tuy hắn cũng thường thấy mỹ nữ ở Thánh Đô, nhưng mỹ nữ trước mặt này thật sự khiến hắn kinh diễm.
Bất quá, mục đích chính của hắn là Sở Vân Hiên.
Sau đó, Tiêu Dật nhìn thấy một bóng dáng bên trong.
“Sở Vân Hiên...” Nhìn thấy hắn, mắt Tiêu Dật hơi híp lại.
“Viện trưởng khỏe ạ.” Sở Vân Hiên cũng lên tiếng chào.
Giữa họ còn ngăn cách bởi rất nhiều nữ sinh.
Kiều Kiến Nam nói: “Sở Vân Hiên à, vị này là Tiêu Dật, nghe nói ngươi một kiếm chém yêu hoàng, đặc biệt đến làm quen với ngươi.” Tiêu Dật nhìn Sở Vân Hiên mỉm cười, không nói gì.
Hôm nay ngươi muốn làm nhân vật chính đúng không?
Được thôi! Vậy để lão tử cho ngươi làm cái nhân vật chính này!
Lão tử thách đấu, chắc chắn ngươi không thể cự tuyệt đúng không?
Hạ mã uy này, ngươi thành công.
Nhưng mà, ngươi sẽ phải mất mát nhiều hơn!
Tất cả mọi người sẽ hiểu rõ một chuyện.
Cái chó má gì một kiếm chém yêu hoàng.
Ở trước mặt hắn, một thiên tài thực sự như Tiêu Dật, chẳng là cái thá gì cả!
Mọi người chỉ có thể biết được sự chênh lệch giữa bọn họ rốt cuộc lớn đến mức nào.
Sở Vân Hiên nói: “Ra vậy, nhưng mà nhiều người muốn làm quen với ta quá, hay là để phía sau sắp hàng nhé?” Đám người: “...” “Đệt mợ trâu bò!” “Ngọa tào! Tự nhiên tao lại thích Sở Vân Hiên rồi!” “Ha ha ha, đỉnh thật! Dám để đường đường Tiêu Dật xếp hàng phía sau, còn để hắn xếp sau hàng vạn người cơ, tao sẽ ngồi đây xem hắn có đợi được không.” “Hay lắm! Một cú ra oai phủ đầu! Quá ngầu! Ha ha ha.” “...”
Mà nụ cười trên mặt Tiêu Dật lập tức đông cứng lại.
Mẹ nó ngươi để lão tử đi xếp hàng à?
Ngươi là cái hạng gì chứ?
Tao nói thế à?
Lão tử hạ mình tới, mà ngươi thật sự cho rằng mình ghê gớm lắm sao?
Cảm giác gì?
Cứ như mình là một đứa đàn em, hoặc là một fan hâm mộ của Sở Vân Hiên, muốn đến cầu cạnh hắn mới tìm hắn vậy.
Một câu của Sở Vân Hiên trực tiếp hạ giá hắn xuống.
Kiều Kiến Nam và mấy người khác cũng giật mình.
Má ơi!
Thằng nhóc này...
Ái da!!
Thật là khó quản, thật là hay gây chuyện mà!!
“Khụ khụ, Sở Vân Hiên, đây là Tiêu Dật trên thần tử bảng, đặc biệt vì ngươi mà đến, mấy người khác để sau vậy.” Tần Chấn Hải nói.
Sở Vân Hiên nói: “Ta cũng muốn lắm chứ, nhưng mọi người xếp hàng lâu như vậy rồi, người nào cũng như người nấy thôi, ta cũng không thể vì Tiêu thiếu mà bắt người khác đợi lâu hơn được, phó viện trưởng, lời của ngài nói không đúng rồi.”
“Đúng đó đúng đó!” “Phó viện trưởng, chúng tôi không phải là người à? Mọi người đều bình đẳng mà, mọi người ai cũng nói như vậy mà.” “Đúng vậy đó, chúng tôi cũng ngưỡng mộ một kiếm chém yêu hoàng Sở Vân Hiên mà, chúng tôi cũng muốn làm quen với hắn, đều ở đây xếp hàng rồi, sao mà hắn vừa tới lại được gặp Sở Vân Hiên ngay? Ta không đồng ý.” “Ta cũng không đồng ý! Còn nhân quyền đâu?” “…” Mọi người nhao nhao hùa theo.
Tiêu Thất Nguyệt thầm giơ ngón tay cái với Sở Vân Hiên.
Đỉnh thật!
Sảng khoái cả người.
“Ha ha ha, không sao, bản thiếu không phải vì ngươi mà đến, dù sao ngươi cũng không có cái mặt mũi lớn vậy đâu, vậy mọi người cứ bận đi, ta đi tìm chỗ nghỉ ngơi trước đã.” Tiêu Dật nói.
“Hả? Vừa rồi phó viện trưởng Tần chẳng phải nói anh cố ý đến vì Tiểu Hiên Hiên sao?” Tiêu Thất Nguyệt nháy đôi mắt to vô tội hỏi.
Tần Chấn Hải cũng chớp chớp mắt: “À... là... Phải không? Ta có nói thế à? Ơi chao, hình như thật là như vậy a.” Tiêu Dật: !!!
“Ha ha ha, Tần viện phó nói sai à?” “Ha ha ha, có thể là nói sai, người ta Tiêu thiếu đi ngang qua thôi, tiện đường ghé trường xem chơi.” Tần Chấn Hải nói.
Tiêu Thất Nguyệt nháy mắt mấy cái: “Ủa? Thành phố Thiên Hoa bị bao vây, mà thành phố Lâm An thì ở tận rìa ngoài, chẳng lẽ Tiêu thiếu định đi vào lãnh địa yêu thú nên mới đi ngang qua thành phố Lâm An à? Chứ nếu không thì làm sao mà đi ngang qua chỗ này được?” Kiều Kiến Nam: !!!
Đám người kia!
A a a a!!
Các người đều hùa theo Sở Vân Hiên mà làm loạn đấy à?
Tiêu Dật nắm chặt tay.
“Ha ha ha, đâu có, đi mấy thành phố khác cũng khá gần Lâm An mà, nên tiện đường đến đây thôi.” Tiêu Dật nói.
Nếu như để lộ ra việc hắn đặc biệt đến tìm Sở Vân Hiên.
Thì chẳng khác nào cho Sở Vân Hiên thể diện.
Mà Sở Vân Hiên lại bảo hắn xếp hàng.
Cái màn ra oai phủ đầu này, quá lớn rồi!
“Ác ác ác.” Tiêu Dật sau đó nhìn Sở Vân Hiên, hỏi: “Sở Vân Hiên, ta định nhân tiện thử một chút thực lực của thiên tài võ giả một kiếm chém yêu hoàng như ngươi, muốn cùng ngươi, những người thiên tài hàng đầu luận bàn một chút.” “Vậy cũng phải xếp hàng chứ, cũng giống như vậy, nếu không thì mọi người sẽ không chịu đâu, Tiêu thiếu, ngươi nói đúng không? Mọi người đều bình đẳng mà.”
Tiêu Dật cười lạnh gật đầu: “Đúng vậy, vậy ngươi có đồng ý không?”
“Đồng ý chứ.” “Vậy là tốt rồi, vậy bản thiếu đợi ngươi.” Tiêu Dật nói.
Nói xong hắn quay người đi ra sau!
Sở Vân Hiên!
Ngươi đắc ý hả?
Ngươi thích ra oai phủ đầu hả?
Một lát nữa, ngươi chờ chết đi!
Lão tử sẽ cho ngươi mất hết thể diện!
Lão tử muốn ngươi thua trận một cách nhục nhã nhất!
Hôm nay lão tử đợi ngươi đấy!
Ngươi bây giờ quá ngông cuồng, đến lúc đó thua thì sẽ rất mất mặt! Hơn nữa, hắn Tiêu Dật còn muốn áp chế cảnh giới, áp chế đến Thần Thông cảnh Nhất Tinh để cùng hắn đ·á·n·h, ngược hắn! Thảo!
Bạn cần đăng nhập để bình luận