Không Có Thi Lên Đại Học Ta Đây, Không Thể Làm Gì Khác Hơn Là Lựa Chọn Đồ Thần

Chương 518: Yêu Tộc cùng ma tộc kế hoạch

Chương 518: Yêu Tộc cùng Ma Tộc âm mưu
Sở Vân Hiên theo lời Diệp Linh U, một mực hướng phía trước mau chóng đuổi theo.
Mẹ kiếp!
Yêu Tộc và Ma Tộc này quá âm hiểm.
Vậy mà tính toán thừa dịp thánh tích chi địa mở ra, muốn tiêu diệt bọn hắn.
Mặc dù bọn hắn cũng phải tìm kiếm, nhưng với thời gian một tháng, bọn hắn ít nhất có thể tập hợp đủ người để giải quyết tất cả.
Hơn nữa, cảm giác kế hoạch của bọn hắn vẫn rất hợp lý.
Hai mươi người đứng đầu của thiên vũ đại hội, cơ bản có nghĩa là hai mươi thiên tài hàng đầu của thế hệ này.
Nếu như hai mươi người này bị giết,
Đối với chiến lực Nhân tộc trong nhiều năm tới sẽ là một đả kích cực lớn.
Thật sự là không có lương tâm.
Sở Vân Hiên không quan tâm những thứ khác.
Hắn lo cho Tịch Sơ Tuyết, Lâm Nhã Nhi các nàng.
Nếu có phòng bị thì còn tốt, không có phòng bị thì quá nguy hiểm.
"Hửm?"
Trương Thu Mạt hơi nheo mắt.
Bởi vì hắn cảm nhận được một luồng sức mạnh không gian đang được giải phóng.
Ở đây, người có thể giải phóng sức mạnh không gian không nhiều.
Nhân tộc nắm giữ không gian rất bình thường.
Yêu Tộc rất khó nắm giữ không gian.
Sở Vân Hiên có không gian.
Vậy thì khả năng cao là Sở Vân Hiên.
"Hừ! Không có chút cẩn thận nào, lại còn tùy ý giải phóng thuộc tính không gian, xem ra ngươi căn bản không biết những người muốn giết ngươi cũng đã cùng nhau tiến vào thánh tích chi địa."
Trương Thu Mạt khẽ cười lạnh.
Trương Thu Mạt trực tiếp lần theo dấu vết sức mạnh không gian của Sở Vân Hiên để đuổi theo.
Một bên khác.
Tịch Sơ Tuyết vừa giải quyết xong một con yêu thú cấp độ lĩnh vực cảnh.
Nàng cũng rất khó xử. Ở đây, nếu có thể cố gắng không xảy ra chiến đấu với yêu thú thì tốt nhất.
Bởi vì mục đích của bọn họ cũng là tìm kiếm một vài bảo vật còn sót lại nơi này.
Nhưng con yêu thú này một mực đuổi theo nàng, xem nàng như đồ ăn.
Tịch Sơ Tuyết không còn cách nào khác, chỉ có thể tốn chút thời gian để giải quyết nó.
Tịch Sơ Tuyết lấy yêu tinh của yêu thú xuống.
Đột nhiên, đôi mắt đẹp của nàng ngưng lại.
Tịch Sơ Tuyết xoay người, ánh mắt nhìn về phía mười mấy mét sau lưng, không biết từ lúc nào có hai người đứng đó.
Một người thoạt nhìn là thanh niên anh tuấn, tuổi tác cũng không khác biệt lắm nàng.
Một người khác là một ông lão.
Tịch Sơ Tuyết lập tức thấy lạnh sống lưng.
Nàng căn bản không hề phát hiện ra bọn họ!
"Ồ?"
Nam tử giờ phút này nhìn thấy Tịch Sơ Tuyết, trên mặt thoáng qua vẻ thích thú.
"Thật là một thiếu nữ Nhân tộc xinh đẹp."
"Thiếu chủ." Lão giả muốn nói lại thôi.
"Ngũ trưởng lão, tha cho nàng một mạng." Nam tử thản nhiên nói.
Ngũ trưởng lão cau mày: "Thiếu chủ, không nên như vậy."
Nam tử thản nhiên nói: "Ta muốn giữ nàng lại."
Lão giả khẽ thở dài, không nói thêm gì nữa.
"Cô nương."
Nam tử mỉm cười nhìn Tịch Sơ Tuyết, hỏi: "Nơi đây rất nguy hiểm, chi bằng vẫn là đi cùng ta thì hơn, thế nào?"
Ngay thời khắc này, Sở Vân Hiên một bước nhảy không gian, xuất hiện bên cạnh Tịch Sơ Tuyết.
Tịch Sơ Tuyết nhìn thấy Sở Vân Hiên xuất hiện, vẻ mặt vui mừng lộ rõ.
"Ngươi là cái thứ gì mà muốn đi theo ngươi?"
Sở Vân Hiên liếc nhìn hắn một cái, sau đó đưa tay ôm lấy eo nhỏ nhắn của Tịch Sơ Tuyết.
Thấy cảnh này, ánh mắt hắn khẽ ngưng lại.
Tốt tốt tốt!
"Ngũ trưởng lão!"
"Thiếu chủ."
"Giết!"
"Vâng!"
Ngay khi giọng nói vừa dứt.
Vút——
Trương Thu Mạt bất ngờ xuất hiện trong tầm mắt bọn họ.
Uy thế Thiên Đạo cảnh của Trương Thu Mạt cũng lập tức thu hút sự chú ý của hai người.
Mẹ kiếp?
Trương Thu Mạt liếc mắt đánh giá tình hình trước mắt.
Ngươi đây là sao!
Hắn vẫn đuổi theo nhanh thật.
Với sự thông minh của Trương Thu Mạt, hắn cũng hiểu đại khái tình huống hiện tại.
Tình thế căng thẳng.
Nếu như hắn không xuất hiện, cứ để cho bọn chúng mượn dao giết người để giết Sở Vân Hiên thì tốt biết mấy.
Nhưng bây giờ, hắn đã lộ diện rồi.
Chuyện này quá lúng túng.
Không ra tay?
Vậy nếu Sở Vân Hiên hoặc Tịch Sơ Tuyết không chết, hành vi của Trương Thu Mạt bị công bố với mọi người thì sao?
Xuất thủ...
Thảo!
Vậy chẳng khác nào hắn lại cứu được Sở Vân Hiên sao?
"Người này chắc là cường giả Thiên Đạo cảnh của Nhân tộc cùng tiến vào lần này, Thiếu chủ, hoặc là tránh mũi nhọn, hoặc là nhất định phải động thủ."
Trong mắt nam tử loé lên vẻ giận dữ: "Hai người kia giao cho ta, tên Thiên Đạo kia giao cho Ngũ trưởng lão."
"Thiếu chủ cẩn thận!"
Dứt lời, lão giả lao thẳng về phía Trương Thu Mạt.
Trương Thu Mạt: "..."
Ta lạy cụ tổ nhà ngươi!
Mẹ kiếp!
Vậy thì hết cách rồi, hắn phải làm sao đây?
"Hai người các ngươi đi trước."
Trương Thu Mạt vờ vịt hô to với Sở Vân Hiên và Tịch Sơ Tuyết một tiếng.
Sở Vân Hiên cũng vờ vịt hô lớn: "Đa tạ tiền bối Trương Thu Mạt."
"Chúng ta đi!"
"Đi? Chạy đi đâu!"
Nam tử dường như không muốn cho Sở Vân Hiên rời đi.
Về phần Sở Vân Hiên, phong trần thiên diễn quyết mở ra, ngưng kết sức mạnh không gian.
Trực tiếp biến mất trước mắt hắn.
"Cái gì!"
Nam tử kia còn chưa kịp phản ứng, hoặc có lẽ là, chiêu thức của hắn đã đánh tới.
Nhưng lại không đánh vỡ được không gian của Sở Vân Hiên.
Điều này khiến hắn hơi bất ngờ.
"Một kẻ lĩnh vực cảnh có sức mạnh không gian Thất Tinh, bổn thiếu lại không đánh tan được sao?"
Hắn cau mày.
Một bên khác.
Trương Thu Mạt vẻ mặt đen thui đánh nhau với tên Thiên Đạo kia.
Bản thân hắn đã mang trọng thương, hơn nữa cảnh giới lại hơi thấp hơn đối phương.
Đánh nhau vô cùng khó khăn.
Bất quá hắn căn bản không hề muốn đánh.
Tìm một cơ hội, Trương Thu Mạt vẫn là trốn thoát.
Nhưng bởi vì bản thân không hề có ý chiến đấu nên sức chiến đấu không mạnh.
Vẫn bị cường giả Yêu Tộc kia đánh trúng một quyền.
"Khụ khụ."
Thoát khỏi Trương Thu Mạt, tức giận trong lòng.
"Thảo!"
Đúng là quá xui xẻo!
Hắn đường đường Thiên Đạo cảnh, giết một kẻ lĩnh vực cảnh lại khó khăn đến vậy sao?
Mẹ kiếp!
Còn trên đường giết Sở Vân Hiên, hết lần này tới lần khác gặp phải chuyện ngoài ý muốn.
Không giết được Sở Vân Hiên, mà chính hắn lại mang đầy thương tích.
Đúng là xui xẻo! Mẹ kiếp!
Điều tức giận nhất là hắn lại còn cứu được Sở Vân Hiên.
Vậy là thế nào đây?
"Khụ khụ..."
Trương Thu Mạt ho ra một ngụm máu, ngồi tại chỗ nhanh chóng khôi phục vết thương.
Về phía khác.
Sở Vân Hiên và Tịch Sơ Tuyết đã xuất hiện ở nơi cách đó vài chục km.
Sở Vân Hiên một bước nhảy không gian, trực tiếp đi được hai ba mươi km vẫn rất nhẹ nhàng.
Đương nhiên, tiêu hao cũng nhiều.
Bất quá, vị trí này đại khái là an toàn.
"Không sao chứ?"
Sở Vân Hiên kéo Tịch Sơ Tuyết hỏi.
Tịch Sơ Tuyết khẽ lắc đầu: "Bọn chúng là Yêu Tộc?"
"Đúng vậy, ta gặp phải Diệp Linh U, nàng bị thương rất nặng, chính là bị Yêu Tộc hoặc người Ma Tộc gây ra, nàng mang tin tức tới, Yêu Thần Điện và Ma Vực phái người tiến vào thánh tích chi địa, mục đích của bọn chúng là giết hai mươi người chúng ta."
Đôi mày Tịch Sơ Tuyết nhíu lại: "Vậy phải làm sao?"
"Vậy hết cách rồi, những người khác đành phải tự xem mệnh mình, chúng ta quan tâm tốt người của mình là được."
"Không biết sư tỷ Lâm Nhã Nhi đang ở đâu?"
Sở Vân Hiên nhíu mày: "Kỳ thực, về lý thuyết ở đây lớn như vậy, bọn chúng muốn tìm cũng rất khó khăn, chúng ta cũng vậy, đi một bước nhìn một bước nếu như không có tin tức, đi không có mục đích cũng không có ý nghĩa gì."
"Ừ."
"Vậy tiếp theo chúng ta sẽ cùng nhau nhé." Sở Vân Hiên nói.
Tịch Sơ Tuyết do dự một chút, nói: "Ta có thể tự mình đi một mình."
Bạn cần đăng nhập để bình luận