Không Có Thi Lên Đại Học Ta Đây, Không Thể Làm Gì Khác Hơn Là Lựa Chọn Đồ Thần

Chương 512: Phượng Hoàng Thiên bậc thang

Chương 512: Phượng Hoàng thiên bậc thang.
Sở Vân Hiên vẫn rất giật mình.
Người ta chơi đùa đều phải qua ải đánh quái, sau đó mới có thể gặp được BOSS!
Ngươi đây cũng hay.
Trực tiếp lướt qua từng tầng từng tầng cửa ải, trong nháy mắt còn kém chút nữa là đến trước mặt BOSS?
Lạc Linh Lung nhìn về phía Sở Vân Hiên, nhẹ giọng nói: "Sở công tử, phượng hoàng thiên bậc thang, theo ghi chép, không liên quan đến cảnh giới, nhưng chắc chắn phải có người mang sức mạnh phượng hoàng như ta mới có thể bước vào. Ta truyền cho ngươi sức mạnh phượng hoàng, ngươi liền có thể bước vào trong đó, nhưng có thể bước vào tầng cuối cùng hay không thì ta không thể giúp, nhưng với năng lực của Sở công tử, hẳn là không thành vấn đề."
"Sức mạnh phượng hoàng sao? Thiên Hoàng thánh hỏa cùng mạch phượng hoàng của ngươi có quan hệ à?"
"Thiên Hoàng thánh hỏa sao? Đó là một vị tiền bối của mạch phượng hoàng ta tạo ra thần viêm, nếu Sở công tử nắm giữ thiên Hoàng thánh hỏa, tất nhiên là không thành vấn đề."
Sở Vân Hiên sau đó thôi động thiên Hoàng thánh hỏa của mình.
"Quả nhiên là thiên Hoàng thánh hỏa, nghe nói bị nhân tộc vô tình đoạt được, không ngờ lại rơi vào tay Sở công tử."
"Việc này ảnh hưởng lớn không?"
Lạc Linh Lung lắc đầu: "Đối với người khác là bảo vật, nhưng với Phượng Hoàng nhất tộc của ta, ngược lại không có sức hấp dẫn lớn."
"Vậy thì tốt rồi."
Sau đó, hai người cùng nhau bước vào phượng hoàng thiên bậc thang.
"Phượng hoàng thiên bậc thang, tổng cộng 999 tầng, bước lên tầng thứ 999, sẽ đến Cửu Trọng Thiên, có thể thấy chủ nhân di chỉ này."
Bước vào Tầng Thứ Nhất.
Sở Vân Hiên không có cảm giác gì.
Chỉ cảm thấy có linh lực dao động mà thôi.
"Vị tiền bối di chỉ này, đối với Phượng Hoàng nhất tộc các ngươi có thân phận gì?"
Lạc Linh Lung nói: "Chỉ là nghe lão nhân nói qua, thánh di chi địa bao gồm cả đời đầu tiên, đều đến từ thế giới kia."
"Cái này ta cũng nghe nói qua."
"Vị tiền bối di chỉ này, ở thế giới kia, hẳn cũng là tồn tại đỉnh phong, cho nên, sức mạnh của hắn chắc chắn mạnh hơn những gì chúng ta có bây giờ, đối với toàn bộ Phượng Hoàng nhất tộc, đây là cơ hội đưa cả tộc lên một tầm cao mới."
Sở Vân Hiên cũng dễ hiểu, vì sao một mạch khác của Phượng Hoàng lại muốn có được, không muốn để Lạc Linh Lung và họ có được.
Hai mạch khẳng định đang tranh đấu ngầm.
Nếu bọn họ có được, có thể thay thế mạch của Lạc Linh Lung nắm quyền thống trị Phượng Hoàng đài.
Hai người vừa tùy ý trò chuyện, vừa từng bước đi lên.
Đến khoảng hơn 100 bậc thang.
Khi Sở Vân Hiên bước vào một bậc, đột nhiên cảm nhận được gì đó.
"Có cảm giác." Sở Vân Hiên nói.
Lạc Linh Lung dừng bước, nhìn Sở Vân Hiên một cái: "Sở công tử mới bậc này đã cảm thấy gì sao?"
"Ừm, có cảm giác hơi nặng nề, và xung quanh cũng càng ngày càng nóng."
Lạc Linh Lung gật đầu.
Hai người tiếp tục đi lên.
Cảm giác cũng không mạnh mẽ.
Đi thẳng đến bậc thứ sáu trăm.
Sở Vân Hiên mới cảm thấy tương đối mạnh mẽ hơn chút.
Trên trán đã lấm tấm mồ hôi.
Bước chân cũng nặng nề hơn.
Còn khoảng bốn trăm bậc thang nữa. Mỗi một bậc thang, cảm giác sức mạnh tác động lên người càng mạnh.
Sở Vân Hiên thôi động linh lực để ngăn cản.
Lạc Linh Lung cũng vận động linh lực của mình.
Bảy trăm... Tám trăm... Chín trăm...
Đến bậc thứ chín trăm.
Hai người đều mồ hôi nhễ nhại.
Mặt thì tái nhợt, lúc lại ửng hồng.
Hồng hào là do nóng.
Tái nhợt là do mệt.
Mà Sở Vân Hiên đã phóng thích phong trần thiên diễn quyết tầng thứ bảy để đối kháng với sức mạnh này.
Cảnh giới của họ khác nhau.
Nhưng lực lượng tác động lên người họ có độ mạnh như nhau.
Còn lại là xem ý chí, sự nhẫn nại và sức mạnh của họ đến đâu.
Lúc đầu hai người còn nói chuyện được.
Nhưng bây giờ đã có chút thời gian ai cũng không nói lời nào.
Không còn hơi sức.
Đây đúng là địa điểm bảo vật màu tím.
Lại thêm kinh nghiệm lần này của Sở Vân Hiên.
Hắn thật sự bắt đầu chờ mong, công pháp mạch phượng hoàng mà Lạc Linh Lung nói tới, sẽ có sức mạnh cỡ nào!
Cấp độ màu tím mà!
"Thất tình!"
Sở Vân Hiên lần nữa phóng thích sức mạnh của bản thân, lấy đó để tăng cường đối kháng với lực vô hình.
Mà Lạc Linh Lung cũng đã phóng xuất lực lượng của mình để đối kháng.
Họ tiếp tục từng bước một đi lên.
990 bậc.
Khi Sở Vân Hiên bước vào, trong nháy mắt.
Phù ——
Hắn trực tiếp bị lực vô hình này đè đến cả người nửa quỳ, từng ngụm từng ngụm thở dốc.
Mồ hôi rơi xuống, rồi trong nháy mắt bốc hơi.
Nhiệt độ kinh khủng đang thiêu đốt linh lực phòng ngự của hắn.
Nhiệt độ ở đây, có trời mới biết là bao nhiêu độ.
Mà bây giờ, cơ thể hắn đã gần đạt tới cực hạn.
Lạc Linh Lung bước vào bậc thứ 990.
Nàng cũng đột nhiên nửa quỳ xuống.
Nàng ngẩng đầu nhìn cái bậc thứ 999 gần trong gang tấc.
Sau đó, một tiếng phượng minh truyền đến.
Sau lưng nàng xuất hiện một cái bóng phượng hoàng cao quý.
"Đổi, sức mạnh, tốc độ, thể phách gấp bội."
Pháp tắc Sở Vân Hiên sáng tạo không ngừng tạo ra.
Quá đáng!
Sự nóng bỏng này, hắn không chỉ cảm thấy nóng ở thân thể mình.
Cảm giác cả linh hồn mình đều đang bị thiêu đốt.
Nếu không phải Sở Vân Hiên hắn rất nhẫn nại.
Cảm giác đã không chịu nổi.
Hắn dùng đủ mọi thủ đoạn.
Vô địch tạp, thuộc tính miễn dịch tạp những thứ này đều dùng.
Vô địch tạp hữu dụng.
Nhưng, hắn cũng chỉ là không sợ áp lực và sự nóng bỏng này.
Còn cảm giác linh hồn bị thiêu đốt, không hề giảm bớt.
Cảm giác này mới là mấu chốt khiến Sở Vân Hiên khó bước đi tiếp.
Cho nên, cái vô địch tạp này cũng dùng vô ích.
"Sở... Sở công tử."
Lạc Linh Lung nhìn về phía Sở Vân Hiên, phát ra âm thanh yếu ớt.
Sở Vân Hiên lắc đầu: "Lên."
"Ừ." Lạc Linh Lung bước vào bậc thứ 991.
Sở Vân Hiên run rẩy chân, bước đi lên.
Chỉ sáu tầng.
Bọn họ mất có thể nửa tiếng mới bước lên được.
Mà bây giờ, mới chỉ có 997 tầng.
Nhìn như còn hai tầng nữa là xong.
Nhưng, hai người đều đã đạt đến cực hạn của cơ thể, linh hồn và thậm chí cả nội tâm.
Sở Vân Hiên đều hối hận.
Mẹ nó!
Sớm biết thế này, hắn có thể không cần tính toán gì nữa.
Để tới chịu loại hành hạ này.
Loại hành hạ này, thật sự hoàn toàn không thua gì việc bị người ta thực hiện lăng trì.
Từng đao từng đao, từ từ cắt từng lát thịt.
Thật sự, hoàn toàn không khoa trương!
Chủ yếu là cảm giác linh hồn bị thiêu đốt, con người căn bản không cách nào chấp nhận được.
Chưa từng có loại đau đớn nào như thế.
Không cách nào hình dung.
Nó có thể so với việc thần kinh đột nhiên đau dữ dội, muốn gấp trăm, nghìn lần hơn thế.
Hơn nữa họ còn phải chịu đựng liên tục.
Bây giờ Sở Vân Hiên thậm chí có ý nghĩ không thì chết luôn cho xong.
Trước mắt đã thành một mảnh trắng xóa.
"Mẹ nó!"
Không nhìn rõ được.
Sở Vân Hiên nghiến răng, bước lên bậc thứ 998.
Bước lên trong nháy mắt.
Phù ——
Cả người hắn trực tiếp nằm lên trên.
Không đứng dậy nổi, căn bản không bò dậy được.
"Sở..."
Lạc Linh Lung ngẩng đầu nhìn một cái.
Cũng không thấy rõ.
Nàng cũng đến cực hạn.
"Linh hồn... pháp tắc!"
Sở Vân Hiên gục ở đó, trên cổ tay lập lòe ánh sáng tím.
Trong khoảnh khắc đó, hắn cảm thấy mình sống lại.
Tuy rằng linh hồn vẫn đau đớn.
Nhưng việc linh hồn pháp tắc được giải phóng, giúp hắn buông lỏng được một chút.
Mà một chút này thôi, cũng giống như mưa rào tưới xuống.
Sở Vân Hiên gắng sức đứng lên, rồi quay đầu nhìn Lạc Linh Lung đang nửa quỳ ở đó.
Sở Vân Hiên đưa tay ra về phía nàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận