Không Có Thi Lên Đại Học Ta Đây, Không Thể Làm Gì Khác Hơn Là Lựa Chọn Đồ Thần

Chương 265: Sở Vân Hiên: Nghiệp chướng a

Chương 265: Sở Vân Hiên: Nghiệp chướng à!
Hai câu nói, trực tiếp khiến những người bên cạnh ngây người.
Sở Vân Hiên cũng hơi sửng sốt một chút.
"Người tiếp theo!"
Sở Vân Hiên trực tiếp hô.
Dựa vào!
Tới tìm hắn vui vẻ hả?
Tiêu Thất Nguyệt cùng Liễu Gia vừa đi đến trước mặt Sở Vân Hiên.
"Không cần chen ngang, xếp hàng ở phía sau."
Sở Vân Hiên cúi đầu nói một câu.
"Khụ khụ."
Tiêu Thất Nguyệt ho khan một tiếng.
Sở Vân Hiên ngẩng đầu lên.
"Ách, các ngươi tới làm gì?" Sở Vân Hiên hỏi.
"Ngươi lại đang làm gì vậy? Bản tiên nữ bây giờ nghiêm trọng nghi ngờ ngươi đang dụ dỗ mấy cô bé ngây thơ." Tiêu Thất Nguyệt khoanh tay nói.
"Đúng." Liễu Gia gật đầu nhẹ.
"Làm chính sự đấy, kiếm tiền nuôi các ngươi." Sở Vân Hiên nói.
Phía sau, những người kia lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Ta Ngọa Tào! Anh bạn này đúng là cao thủ thật, hai cô gái xinh đẹp như tiên nữ này cũng là bạn gái của hắn?"
"Thảo nào còn trẻ mà đã dám bày quầy nói có thể giải đáp tình cảm, hóa ra là có vốn a."
"Mẹ nó! Đúng là ta có mắt như mù!"
"Đi đi đi!"
"......"
Mấy nam sinh vốn không xem Sở Vân Hiên ra gì, bọn họ cũng nhao nhao đi đến phía sau xếp hàng.
"Đi đi đi, đừng có ồn ào, ta đang bận." Sở Vân Hiên nói.
"Đi thôi."
Hai người sau đó lui về một bên.
Nhìn Sở Vân Hiên từng người giải đáp thắc mắc về tình cảm.
"Hắn thật sự đang bày quầy kiếm tiền à?" Liễu Gia có chút kỳ lạ nhìn Tiêu Thất Nguyệt.
"Bản tiên nữ không tin, nếu là hắn muốn kiếm tiền thì còn nhiều cách, kiếm tiền cũng nhanh, sao cần phải như thế này?"
"Vậy làm sao giải thích việc hắn ở đây bày quầy bán hàng? Chẳng lẽ thật sự là vì tán gái? Ta thấy cũng không hợp lý, hắn không đến mức nói háo sắc đến mức đó chứ? Có mấy cô bạn gái xinh đẹp như vậy rồi, những người này tuy xinh đẹp nhưng vẫn còn kém nhiều."
Tiêu Thất Nguyệt nhíu mày: "Đúng vậy, bản tiên nữ trong chốc lát cũng có chút không hiểu rõ hắn rốt cuộc muốn làm gì."
Lúc này, cuối cùng cũng đến lượt một nam sinh.
Trông cậu ta rất kích động.
"Đại sư, đại sư."
"Đinh... Chúc mừng ngươi gặp vị khách may mắn thứ hai, giúp hắn giải đáp thắc mắc, có thể nhận được phần thưởng [Pháp tắc tự chọn]."
Sở Vân Hiên: !!!
"Mẹ nó! Pháp tắc tự chọn!"
Pháp tắc và lĩnh vực có hàng trăm ngàn loại.
Có mạnh có yếu.
Tương tự thiên phú mạnh, đến pháp tắc cảnh lĩnh ngộ được pháp tắc, đến lĩnh vực cảnh, lĩnh ngộ được lĩnh vực, đều rất mạnh.
Nhưng có một vài pháp tắc và lĩnh vực là cấp bậc cao nhất!
Cũng như pháp tắc Lưu Ly Nguyệt tạo ra!
Trên lý thuyết, chỉ cần ngươi muốn, liền có thể tạo ra mọi thứ.
Mọi thứ đều hoàn thành trong nháy mắt.
Tiêu hao là tinh thần lực và linh lực.
Có thể tạo ra quá nhiều thứ.
Tỷ như trong lúc chiến đấu, sức sáng tạo tăng cường bản thân.
Tỷ như bị thương, sức sáng tạo giúp bản thân hồi phục.
Lại như cánh tay bị chém đứt.
Trực tiếp dùng sức sáng tạo tạo ra cánh tay mới.
Chỉ cần ngươi nghĩ đến, chỉ cần ngươi có năng lực làm, đều có thể thực hiện trong một ý niệm.
Mà bây giờ, hoàn thành nhiệm vụ này, trực tiếp pháp tắc tự chọn?
Tất cả pháp tắc đều ở đó, tùy tiện chọn một?
Mẹ nó! Phần thưởng này ngon!
"Huynh đệ! Có vấn đề gì, nhanh nhanh nhanh, nói với ta một chút."
Sở Vân Hiên trực tiếp kéo tay chàng trai trước mặt.
"Đại sư, con có vấn đề về chuyện tình cảm."
"Tới tới tới, nói đi." Sở Vân Hiên cười ha hả nói.
Sau đó, nam sinh từ trong ba lô lấy ra một tấm ảnh.
Sở Vân Hiên nhìn sang.
Trong tấm ảnh là một cô gái xinh đẹp.
"Đây là cô gái ngươi thích?"
Nam sinh lại lấy ra một bức thư đưa cho Sở Vân Hiên.
Cùng ảnh chụp, nhìn có chút cũ kỹ.
"Đại sư, ngài xem."
Sở Vân Hiên liếc nhìn.
[Người có duyên, ảnh chụp là của ta, nếu như ngươi may mắn nhặt được bình trôi dạt này của ta, vậy chứng minh chúng ta có duyên phận ba đời, vậy thì mời ngươi theo địa chỉ ta để lại tới tìm ta nhé, để chúng ta mở ra một đoạn tình yêu hạnh phúc lãng mạn.]
Nam sinh nhìn Sở Vân Hiên nói: "Đại sư ngài khỏe, con tên là Tất Vân Đào."
"Đây là cái bình trôi dạt con nhặt được khi đi câu cá lúc trước, đây là ảnh của nàng, còn có địa chỉ của nàng, còn có một bức thư nàng để lại bên trong, nhưng mà con tìm thì địa chỉ này không còn nữa, con thực sự rất thích nàng, con thích cái cảm giác duyên phận này, mỗi đêm con đều không ngủ được."
"Con muốn nhờ ngài giúp con tìm được cô ấy, có được không? Con có thể trả ngài một ngàn tệ!" Tất Vân Đào nhìn Sở Vân Hiên nói.
"Việc nhỏ, dẹp quán, đi thôi!"
Sở Vân Hiên cảm thấy quá có động lực.
Pháp tắc tự chọn đấy!
Tất Vân Đào lộ vẻ mặt kích động: "Thật sự ạ! Cảm ơn ngài rất nhiều!"
Sau đó, Sở Vân Hiên cùng Tất Vân Đào nghênh ngang rời đi.
"Tiểu Hiên Hiên đi rồi sao?" Tiêu Thất Nguyệt hơi ngẩn ra.
"Vậy thì thà cho hắn một ngàn tệ để hắn đi dạo phố với chúng ta còn hơn." Liễu Gia nói.
"Thôi được rồi, không biết hắn rốt cuộc muốn làm gì, chúng ta cứ chơi đi, ngươi nói đi, hôm nay mời bản tiên nữ ăn cơm."
"Hừ hừ."
Một bên khác.
Sở Vân Hiên dựa theo địa chỉ cũ tìm đến.
Bây giờ ở đó đã là người khác.
Sau đó hắn mang theo Tất Vân Đào, đi khắp nơi hỏi han.
"Không được, chủ yếu là không biết cái bình trôi dạt này rớt vào thời gian nào." Sở Vân Hiên nhìn Tất Vân Đào nói.
"Vâng, cho nên con tìm không thấy, nên thử đến tìm ngài xem sao." Tất Vân Đào nói.
"Chờ một chút, ta có cách."
Sở Vân Hiên sau đó gọi điện cho Uông Tiểu Miêu.
"Tiểu Meo Meo."
"Có chuyện gì nói nhanh."
Sở Vân Hiên nói: "Ta gửi cho ngươi một tấm ảnh, giúp ta tra địa chỉ này, xem có thể tra ra nàng đang ở đâu không."
"Ờ."
Sở Vân Hiên sau đó gửi ảnh qua.
Một lát sau, Uông Tiểu Miêu gửi cho Sở Vân Hiên địa chỉ mới.
Vừa hay vẫn còn ở thành phố Lâm An.
"Tìm được rồi! Chính là địa chỉ này!"
Sở Vân Hiên nói.
"Ngươi lợi hại thật!"
Tất Vân Đào lộ ra vẻ mặt kích động.
Sở Vân Hiên sử dụng một chút không gian lực lượng, mang theo cậu ta trực tiếp biến mất tại chỗ.
Sau đó trở lại địa chỉ Uông Tiểu Miêu gửi.
Đây vẫn là một khu biệt thự khác.
"Tiểu tử vận may ngươi không tệ đấy, hóa ra là một bạch phú mỹ ở biệt thự." Sở Vân Hiên nói.
Tất Vân Đào gãi đầu: "Hắc hắc, con cũng không biết nàng có chấp nhận con không."
Sở Vân Hiên nói: "Đã ném bình trôi dạt thì chứng tỏ nàng cũng là người thích lãng mạn và duyên phận, hơn nữa diện mạo của ngươi cũng khá đẹp trai, nàng lại có tiền, nên sẽ không để ý gia cảnh của ngươi quá nhiều đâu, khả năng thành công rất cao."
"Hắc hắc."
Sở Vân Hiên mang theo Tất Vân Đào đi đến trước một tòa biệt thự.
"Chính là cái này."
Hai người đi đến trước cửa sau đó gõ cửa.
Lúc này, một phụ nữ khoảng bốn năm mươi tuổi mở cửa phòng.
Bà ấy nhìn một mắt Sở Vân Hiên và Tất Vân Đào, hỏi: "Xin hỏi, các anh tìm ai?"
Giờ phút này, Sở Vân Hiên cùng Tất Vân Đào cũng đều vui mừng.
Bởi vì nhìn theo hướng bà ấy nhìn, trên tường có treo một tấm ảnh chân dung người đẹp.
Mà tấm ảnh người đẹp đó chính là người đẹp trong bình trôi dạt của Tất Vân Đào.
Nói cách khác, người phụ nữ bốn năm mươi tuổi trước mặt này, hẳn là mẹ của người đẹp này.
Sở Vân Hiên thúc cùi chỏ vào người Tất Vân Đào.
Tất Vân Đào lấy lại tinh thần, kìm nén sự kích động trong lòng, lấy ra bình trôi dạt và bức ảnh, nói: "Cô à, cái đó... Cháu là..."
Nhìn thấy ảnh chụp và lá thư, người phụ nữ lộ vẻ vui mừng.
"Xem ra dì cũng biết chuyện gì rồi." Nhìn nét mặt bà ấy, Tất Vân Đào vui vẻ nói.
"Cháu tìm được?" Người phụ nữ hỏi.
Tất Vân Đào gật đầu mạnh.
Sở Vân Hiên cũng cười cười.
"Ôi, tốt quá rồi! Thật sự là quá tốt rồi! Ta ném bình trôi dạt cách đây hai mươi lăm năm, không ngờ vẫn có người tìm tới, ha ha ha, vừa hay ông già nhà ta đã qua đời, ôi, trẻ quá, mau vào mau vào."
Sở Vân Hiên: ???
Tất Vân Đào: ???
"Ây, không... Không phải, dì..."
Một giây sau, người phụ nữ vui vẻ ra mặt trực tiếp kéo Tất Vân Đào vào trong phòng.
Tất Vân Đào bất lực quay đầu nhìn về phía Sở Vân Hiên.
"Khụ khụ."
Sở Vân Hiên ho khan một tiếng.
Phanh ——
Cửa phòng đóng lại.
Sở Vân Hiên nuốt nước bọt.
"Cái này không trách ta, ta chỉ giúp ngươi thôi mà, ai biết cốt truyện lại thành thế này chứ? Nghiệp chướng a."
"Vậy dạng này... Cũng coi như hoàn thành rồi chứ?"
"Đinh... Chúc mừng ngươi hoàn thành yêu cầu của khách hàng, nhận được phần thưởng [Pháp tắc tự chọn]."
"Đinh... Có muốn tiến hành pháp tắc tự chọn ngay bây giờ không?"
Sở Vân Hiên: !!!
Bạn cần đăng nhập để bình luận