Không Có Thi Lên Đại Học Ta Đây, Không Thể Làm Gì Khác Hơn Là Lựa Chọn Đồ Thần

Chương 385: Người này, không theo sáo lộ ra bài sao?

Chương 385: Người này, không theo sáo lộ ra bài sao?
Sáu giờ chiều.
Sở Vân Hiên cũng đi đến công viên Giang Đô.
Công viên Giang Đô rất lớn. Hắn tìm một vòng, cũng không thấy có ai giống như là muốn hẹn hắn. Mấu chốt là, cũng không có ai tìm hắn mà.
Bất quá, sau đó, Sở Vân Hiên liền thấy dưới ánh tà dương bên hồ, có một bóng hình xinh đẹp đứng đó. Bản thân bóng hình này đã rất hấp dẫn ánh mắt rồi. Mấu chốt là, giờ này khắc này, nàng đang cầm một tấm bưu thiếp giống hệt của mình. Điều này khiến Sở Vân Hiên trực tiếp nhắm vào nàng.
Mà lúc này, Tô Phỉ cầm bưu thiếp, thật ra khóe mắt đã quét thấy Sở Vân Hiên ở cách đó không xa. Nàng chỉ cần chờ Sở Vân Hiên đến bắt chuyện với nàng là được rồi.
Sở Vân Hiên đi tới.
“Ờ, xin chào.”
Tô Phỉ nghiêng đầu nhìn về phía Sở Vân Hiên.
Con mẹ nó!
Sở Vân Hiên nhìn thấy bộ dạng của nàng, vẫn là không nhịn được giật mình một cái. Thời đại này, loại mỹ nữ cấp bậc này thật sự có nhiều vậy sao?
Chờ một chút! Phong tình vạn chủng. Ta thao!
Cảnh giới một mảnh dấu chấm hỏi. Cảnh giới của mình, thông qua Khuy Linh đồng tử, nhìn không thấu cảnh giới của nàng.
Bây giờ Sở Vân Hiên là Pháp Tắc cảnh Ngũ Tinh, còn chưa nhận được lần đến nơi hẹn Nhất Tinh ban thưởng. Vậy người phụ nữ này, ít nhất là… Lĩnh vực cảnh Ngũ Tinh!
Không đơn giản! Không thích hợp! Sở Vân Hiên trong lòng thầm nghĩ.
Nhưng mà hắn tự nhiên không nói ra.
“Chào anh.” Tô Phỉ hướng Sở Vân Hiên nở nụ cười xinh đẹp.
“Đinh... Chúc mừng ngươi hoàn thành lựa chọn hai, nhận được ban thưởng, cảnh giới tăng lên Nhất Tinh.”
“Cái thẻ này của ngươi?” Sở Vân Hiên chỉ vào tấm thẻ trên tay nàng.
Ánh mắt Tô Phỉ nhìn vào tấm thẻ giống hệt trên tay Sở Vân Hiên, ra vẻ "kinh ngạc": "Ôi? Anh cũng có à?"
Hai người so sánh một chút. Giống nhau như đúc.
“Không phải cô hẹn tôi à?” Sở Vân Hiên hỏi.
“Nói đùa gì vậy, không phải anh hẹn tôi à?” Tô Phỉ tùy ý vẩy mái tóc của mình rồi hỏi.
Đừng nói, chỉ một động tác đơn giản của nàng thôi, phối thêm khí chất và dáng vẻ của nàng, thật là câu hồn đoạt phách. Đây vẫn là nàng đang kiềm chế đó.
Sở Vân Hiên: “…”
“Không có, tôi về nhà thấy dưới cửa có cái bưu thiếp này.” Sở Vân Hiên nói.
Tô Phỉ gật đầu: “Tôi cũng vậy.”
Sở Vân Hiên vuốt cằm: “Vậy xem ra hẳn là có người giở trò quỷ.”
Tô Phỉ cười: “Sao tôi cảm giác giống như là có người đang cố ý tác hợp cho chúng ta vậy? Ha ha ha, đùa thôi.”
Sở Vân Hiên: “Ha ha ha, chuyện đó không thể nào, đi đây.”
Tô Phỉ:???
Không phải... Đại ca! Anh mẹ nó không theo lẽ thường ra bài à?
Nàng đặc biệt nghĩ ra biện pháp này. Đưa cho Sở Vân Hiên một tấm bưu thiếp giống nhau. Tiếp đó làm bộ như có người cố ý tác hợp cho bọn họ, rất có duyên phận, để Sở Vân Hiên không hoài nghi.
Vậy trên lý thuyết, nhìn thấy nàng mỹ nữ xinh đẹp như vậy, dù biết có thể là nhầm lẫn, thì anh cũng phải nói vài lời chứ? Nhận thức một chút chẳng lẽ không hợp lý hơn sao? Nàng xinh đẹp như vậy, anh thật sự đi à?
Tô Phỉ cho rằng, Sở Vân Hiên hẳn là sẽ chủ động bắt chuyện với nàng. Như vậy, Sở Vân Hiên cũng sẽ không hoài nghi mình cố ý tiếp cận anh chứ? Nàng thậm chí còn dùng ngữ điệu đùa cợt nói "Chẳng lẽ không phải có người cố ý tác hợp cho chúng ta", vậy mà Sở Vân Hiên vẫn phớt lờ sao?
Điều này trực tiếp khiến Tô Phỉ nhất thời không biết phải làm sao bây giờ.
Hắn đi rồi! Uy uy uy! Hắn thật sự đi như vậy à!
Mà Sở Vân Hiên đến vốn chỉ là để đến nơi hẹn nhận thưởng. Thấy một người phụ nữ xinh đẹp như vậy, lại phát hiện nàng tuyệt đối không đơn giản, thì Sở Vân Hiên đối với nàng khẳng định là mang theo cảnh giác. Hắn không phải loại người thấy người đẹp liền không đi nổi. Hắn vẫn phải xem người mà.
“Dựa vào!”
Tô Phỉ thấy Sở Vân Hiên thật sự bỏ đi. Nàng không nhịn được khó chịu dậm chân một cái. Lần đầu tiên đối với mị lực của mình sinh ra một chút hoài nghi.
Bên cạnh Sở Vân Hiên thật sự có nhiều mỹ nữ!
Nhưng mà, nàng cũng không hề kém cỏi mà?
Nghĩ cách khác để làm quen với anh lần nữa hay là… Không được! Lần này lỡ rồi, lần sau nàng lại bày ra kiểu vô tình gặp mặt thì sợ không hợp, có vẻ hơi giả tạo! Cũng không thể để Tịch Thần Quang chất vấn nàng.
Hơn nữa, Tịch Thần Quang, nàng đã thích thứ đó nhiều năm rồi! Phải nắm chắc phần thắng! Vậy thì chủ động một chút thôi!
Sau đó, Tô Phỉ đuổi theo: “Anh ơi, chờ một chút.”
Sở Vân Hiên dừng bước, quay đầu hỏi: “Còn chuyện gì sao?”
“Tôi thấy anh quen quen.” Đôi mắt xinh đẹp của Tô Phỉ đánh giá Sở Vân Hiên.
“Thật sao?”
Tô Phỉ chủ động tới, khiến Sở Vân Hiên càng cảm thấy mục đích của nàng không thuần.
“Đúng đó.” Tô Phỉ ra vẻ suy tư, rồi không kiêng kỵ nhìn thẳng Sở Vân Hiên. Mị lực của nàng, ngoài dáng vẻ, hình thể ra, chính là ở khí chất vũ mị câu hồn đoạt phách này. Nàng cũng không cần phải giả vờ ngây thơ trước mặt Sở Vân Hiên làm gì. Cứ thể hiện con người thật là được. Thoải mái, ngược lại có khi sẽ không gây nghi ngờ cho Sở Vân Hiên.
“Anh là... Sở Vân Hiên sao?” Khóe miệng Tô Phỉ hơi cong lên rồi hỏi, tiếp tục nói: “Cái người một kiếm trảm Yêu Hoàng ấy.”
Sở Vân Hiên gật đầu.
“Thật là anh à, thật có duyên.” Tô Phỉ đưa tay ra: “Tự giới thiệu một chút, Tô Phỉ, Tô gia.”
Sở Vân Hiên nắm tay nàng, hỏi: “Tô gia nào?”
Tô Phỉ lặng lẽ cào nhẹ vào lòng bàn tay Sở Vân Hiên, trêu chọc anh.
Sở Vân Hiên:!!!
Người phụ nữ này có ý gì?
Tô Phỉ mỉm cười nói: “Anh biết có mấy Tô gia?”
“Gia tộc ngàn năm ở Giang Đô có một Tô gia, Thánh Đô hẳn cũng có một Tô gia.”
Tô Phỉ: “Tô gia ẩn thế.”
“Ồ, vậy thì tôi không biết.” Sở Vân Hiên buông tay nàng ra.
Tô Phỉ cười nhẹ nói: “Đã được nghe danh anh nhiều lần, gia tộc các tiền bối cũng đã bàn luận về anh.”
“Đa tạ.”
“Nhân duyên trớ trêu thế này, coi như có duyên phận đi, mời anh ăn bữa cơm thế nào? Để làm quen.”
Sở Vân Hiên cười nói: “Thiên hạ không có bữa trưa miễn phí.”
Tô Phỉ cười, chớp mắt với Sở Vân Hiên: “Nhưng bây giờ không phải là bữa tối sao?”
“Đinh... Chúc mừng ngươi kích hoạt nhiệm vụ, ngươi có 3 lựa chọn sau đây.”
“Lựa chọn một: Từ chối lời mời của Tô Phỉ, ban thưởng: Thể phách tăng vĩnh viễn 1%.”
“Lựa chọn hai: Trả lời ‘cặn bã nữ ta không hẹn’, ban thưởng: Cảnh giới tăng lên Nhất Tinh.”
“Lựa chọn ba: Đồng ý lời mời của Tô Phỉ, ban thưởng: Cảnh giới tăng lên Nhất Tinh + Một Linh kỹ nào đó đại thành ngẫu nhiên.”
Sở Vân Hiên: “...”
Tốt tốt tốt! Chọn thế nào?
Chuyện này chẳng phải quá rõ là phải chọn cái thứ ba sao? Có gì mà phải chọn nữa? Linh kỹ đại thành.
Ví như Linh kỹ cần đại thành bây giờ là Phượng Hoàng Tụng Thế thức thứ nhất Phượng Vũ Thiên Tường cùng thất tình vui và thất tình ghen. Bình thường tu luyện sẽ mất chút thời gian. Chỉ là cùng nàng đi ăn một bữa cơm, liền có thể trực tiếp một cái trong đó đại thành. Rõ ràng là quá hời.
Cho nên, dù cho Sở Vân Hiên cảm giác người phụ nữ này không đơn giản, cũng không có lý do gì từ chối. Mấu chốt, người phụ nữ này rõ ràng cũng đang biểu hiện rằng mình không đơn giản. Cái duy nhất cần lo lắng là có phải nàng đang cố tình tiếp cận mình không thôi?
Sở Vân Hiên không chắc chắn. Vậy thì không có lý do gì để từ chối.
“Được thôi.” Sở Vân Hiên mỉm cười nói.
“Hừ hừ, vậy đi thôi, Sở đại soái ca.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận