Không Có Thi Lên Đại Học Ta Đây, Không Thể Làm Gì Khác Hơn Là Lựa Chọn Đồ Thần

Chương 141: Đồ vô sỉ!

Chương 141: Đồ vô sỉ!
Đối với Giang Ảnh mà nói, rất nhiều chuyện nàng đều có thể chấp nhận.
Nhưng mà, nàng lẩm bẩm nói nhỏ lại bị Sở Vân Hiên nghe được.
Điều này cực kỳ mất mặt.
Thậm chí muốn tìm một cái kẽ đất để chui vào.
Nhất là cái kiểu cười híp mắt và ánh mắt của Sở Vân Hiên kia…
“Cút đi! Ra khỏi phòng của ta!” Giang Ảnh gầm lên một tiếng.
“Là phòng của chúng ta.” Sở Vân Hiên nhấn mạnh một chút.
Giang Ảnh: “…”
Giang Ảnh hít sâu một hơi:
“Ngươi thật vô sỉ.”
Sở Vân Hiên nhếch miệng cười, rồi vỗ lên giường một cái, nói: “Ngoan, lên đây.”
“Tránh ra! Ngươi đừng tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì với bản cô nương, thì ta sẽ phải ủy thân cho ngươi, thời đại nào rồi, nghĩ gì thế?” Giang Ảnh khó chịu liếc mắt khinh thường.
Lúc này, Sở Vân Hiên cầm điện thoại lên, bấm cuộc gọi video.
“Ngươi làm gì vậy?”
Giang Ảnh ngẩn người.
Video kết nối.
Sở Vân Hiên hướng về phía ống kính vẫy tay: “Dì ơi, chào buổi tối, bên nhà dì chắc mới tối thôi đúng không ạ, có làm phiền gì không ạ?”
Giang Ảnh: ???
Trong điện thoại, mẹ Giang Ảnh là Tần Lam cười nói: “Không làm phiền không làm phiền, dì với chú Giang vừa ra khỏi nhà, chuẩn bị đi chơi mạt chược thâu đêm, ôi Tiểu Hiên này, con bây giờ đã trở thành anh hùng rồi, một kiếm chém yêu hoàng, cứu được rất nhiều người, dì thấy tự hào về con lắm.”
Thực tế, ba mẹ Giang Ảnh đối với Sở Vân Hiên cũng khá hài lòng.
Sau chuyện này, bọn họ càng hài lòng hơn.
Con rể này được đấy chứ.
Thiên phú trác tuyệt, tâm địa thiện lương, nhân phẩm cũng tốt.
Không tệ không tệ.
“Dì khen quá lời rồi ạ, dì ơi, video có kèm hiệu ứng làm đẹp không ạ?” Sở Vân Hiên hỏi.
“Không có chứ, sao thế?”
“Oa! Con thấy da dẻ của dì có cảm giác không khác gì Tiểu Ảnh Ảnh đâu.”
Sở Vân Hiên ra vẻ rất hiểu chuyện, ngọt ngào nịnh nọt.
Giang Ảnh nhìn thấy vẻ mặt này của Sở Vân Hiên mà nhíu mày.
Cái tên Sở Vân Hiên này, á á á!!
Ghê tởm quá đi.
“Ha ha ha, Tiểu Hiên cái miệng con ngọt quá.”
Sở Vân Hiên cười nói: “Thật mà.”
Trong màn hình, Giang Chấn Quốc nói: “Tiểu Hiên này, con nhớ cẩn thận nhé, dù làm gì thì cũng phải đặt tính mạng của mình lên trên hết.”
“Con hiểu rồi thưa chú.”
“Ừm, giờ này ở chỗ các con chắc là nửa đêm mười hai giờ rồi nhỉ? Sao lại nghĩ đến việc gọi video cho bọn chú thế?” Giang Chấn Quốc hỏi.
“Haizz, chú, dì à, con với Tiểu Ảnh Ảnh lại có chút mâu thuẫn, chú dì nhìn xem, bây giờ con đang ở phòng ngủ của nàng ấy, nàng ấy đang đuổi con đi đấy ạ.” Sở Vân Hiên thở dài một hơi nói.
Giang Ảnh: ???
A a a!!!
Sở Vân Hiên!
“Cái gì! Con bé chết tiệt này, thật không biết điều chút nào, nó đâu rồi? Đưa điện thoại cho nó!” Tần Lam hét lên một tiếng.
Giang Ảnh: “…”
Sở Vân Hiên sau đó đưa điện thoại cho Giang Ảnh trước mặt: “Ừm, dì tìm em.”
Giang Ảnh trừng mắt liếc Sở Vân Hiên một cái, hình miệng nói là “Em gái ngươi”!
Sau đó nàng nhận lấy điện thoại, biểu cảm lập tức giãn ra tươi cười: “Ôi mẹ ơi, Sở Vân Hiên nói đúng thật đấy, da dẻ của mẹ ngày càng đẹp ra nha, hi hi hi, có phải gần đây tâm trạng tốt không ạ?”
“Cút đi! Đừng có hùa theo ta kiểu này, sao lại có mâu thuẫn với Tiểu Hiên hả?” Tần Lam liếc mắt hỏi.
Giọng Sở Vân Hiên vọng đến: “Dì à, chỉ là chút chuyện nhỏ thôi.”
Giọng Tần Lam truyền đến: “Tiểu Hiên, con nói xem là chuyện gì?”
Sở Vân Hiên nói: “Chẳng là con cảm thấy tình cảm giữa con và cô nhà cũng ổn rồi, nên muốn sống chung với nàng ấy, cùng lắm thì mỗi người ngủ một phòng đi, chủ yếu là dạo gần đây Thiên Hoa thành phố rung chuyển, con cảm thấy bọn con ở cùng nhau thì sẽ an toàn hơn, chủ yếu là xuất phát từ khía cạnh đó thôi.”
Giang Ảnh: ???
Chủ yếu là xuất phát từ khía cạnh đó?
Vậy ông đây đứng lên bây giờ, mẹ nó ngươi nếu có gan thì đừng nhúc nhích.
Thật vô sỉ mà!
Giọng Tần Lam truyền đến: “Không có vấn đề gì mà, Tiểu Ảnh, có vấn đề gì sao?”
“Hả? Cái đó… Con thấy tốt nhất là không nên ạ.” Giang Ảnh chật vật gượng gạo cười.
“Bây giờ Thiên Hoa thành phố rung chuyển, an toàn là trên hết, có gì mà phải e ngại chứ, mẹ với ba con lại không có ở đó, đừng có để cho Tiểu Hiên mặt mày hớn hở mà dán mông lạnh, như thế không tốt, phải biết điều chút đi, con đâu còn bé nữa, hiểu chưa?”
Giang Ảnh: “…”
“Còn nữa, mẹ cũng không muốn đứa sắp là con rể bị đá đi đâu nhé, nếu con không thích thì là một chuyện, đã thích rồi thì còn vấn đề gì nữa?”
“Vâng, con biết rồi.” Giang Ảnh ủy khuất đáp lời một tiếng.
“Đưa điện thoại cho Tiểu Hiên.”
Giang Ảnh khó chịu đưa cho Sở Vân Hiên.
“Dì ạ.”
Sở Vân Hiên hướng về phía ống kính liền cười ngọt ngào.
“Tiểu Hiên nha, có dì ở đây, con đừng vì tuổi con nhỏ hơn Tiểu Ảnh mà để nó bắt nạt, dì làm chủ cho con, có chuyện gì con cứ nói với dì, cùng lắm thì dì với chú sẽ đi thêm một chuyến đến Thiên Hoa thành phố.”
“Cảm ơn dì ạ, có lời của dì con yên tâm rồi.”
Tần Lam: “Được rồi, vậy các con nghỉ ngơi sớm nhé.”
“Dạ dì chú, tạm biệt ạ.”
“Bye bye.”
Video cúp máy.
Sở Vân Hiên đắc ý nhìn Giang Ảnh trước mặt.
“Mẹ nó, ta liều mạng với ngươi!”
Giang Ảnh trực tiếp xông lên.
Giây tiếp theo, nàng lần nữa bị Sở Vân Hiên đè xuống đó, khống chế hai tay.
Cảnh tượng này, giống hệt như lúc trước đến nhà Giang Ảnh, trong phòng ngủ này.
Sở Vân Hiên lộ ra một nụ cười xấu xa.
“Thích chơi cái kiểu này sao?”
“Cút đi!”
“Xin chiều.”
“Uy, ngươi ngươi ngươi…”
Sau mười mấy phút.
Sở Vân Hiên hài lòng tựa vào đầu giường.
Giang Ảnh mặt mày u oán nhìn hắn.
“Về sau nghe lời, biết chưa?”
Sở Vân Hiên cười một tiếng nhìn nàng.
“Biết rồi.” Giang Ảnh không vui lẩm bẩm một câu.
Lúc này nàng thực sự không dám phản bác Sở Vân Hiên.
Nhất là ba lần vừa rồi, Sở Vân Hiên một bên bắt nạt nàng, một bên bắt nàng nhận sai.
Cái đó thì không có cách nào.
Con gái dưới tình huống như vậy, nàng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo.
Không nghe theo thì sẽ bị bắt nạt ngay.
Sở Vân Hiên có thể lập tức khiến nàng đổi giọng.
Nàng là không kiểm soát được.
Dẫn đến bây giờ Giang Ảnh vô cùng u oán.
Nhưng lại không có biện pháp gì.
“Đinh... Giang Ảnh có cảm tình tốt với bạn +5, hiện tại độ hảo cảm là 75.”
Thực tế cái gọi là hảo cảm tăng thêm, chính là quan hệ giữa hai người đã tiến thêm một bước.
“Vậy mới đúng chứ.”
“Đừng bắt nạt ta.” Giang Ảnh xoay người sang chỗ khác, khó chịu nghịch điện thoại.
Đáng ghét Sở Vân Hiên!
Chờ đấy!
Lão nương cũng không có khả năng tùy ý ngươi bắt nạt đâu.
Bây giờ tình huống này, nàng không dám nói gì!
Chờ khi nào không ở trong tình cảnh như thế, xem ngươi có thể làm gì.
Nàng Giang Ảnh còn có thể bị ngươi Sở Vân Hiên nắm bóp sao?
Nực cười!
Ta không nói những cái khác, nàng hai mươi ba tuổi đấy nhé!
Sở Vân Hiên mới mười chín!
Nàng có thể bị Sở Vân Hiên nắm bóp sao?
Nực cười!
“Vậy ta tu luyện nhé.” Sở Vân Hiên nói.
Giang Ảnh nghiêng đầu nhìn hắn một cái, khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng.
“Ngươi mặc đồ vào được không?”
“Hửm?”
Giang Ảnh thực sự muốn đạp cho Sở Vân Hiên một cước.
“Xin đấy.” Giang Ảnh lẩm bẩm một tiếng.
“Vậy được rồi.” Sở Vân Hiên cười cười.
“Cái này còn không sai.” Giang Ảnh nằm xuống.
Lúc này, điện thoại gửi đến một tin nhắn.
Là Tịch Sơ Tuyết gửi đến.
【Giang Ảnh, đang tu luyện hả?】
Bạn cần đăng nhập để bình luận