Không Có Thi Lên Đại Học Ta Đây, Không Thể Làm Gì Khác Hơn Là Lựa Chọn Đồ Thần

Chương 43: Nửa hình người Yêu Vương

Chương 43: Nửa người Yêu Vương
Trong nhà lại có một mùi máu tươi nhàn nhạt?
Sở Vân Hiên bỗng nhiên nhíu mày.
Đây là nhà hắn.
Chỉ có một mình Lâm Nhã Nhi!
"Tiểu Nhã Nhi."
Sở Vân Hiên vội vàng gọi một tiếng.
Sau đó hắn nhanh chân đi về phía phòng ngủ của Lâm Nhã Nhi.
Vừa định mở cửa.
Lâm Nhã Nhi từ trong phòng mở cửa ra.
"Trở về rồi à."
Lâm Nhã Nhi nhìn Sở Vân Hiên, nhẹ giọng nói.
Nhìn là biết nàng đang cố tỏ ra mình không sao.
Nhưng không nói đến mùi máu tanh này, sắc mặt nàng hơi tái nhợt, Sở Vân Hiên thấy thế liền biết không ổn.
"Ngươi bị thương rồi?"
Lâm Nhã Nhi nói: "Một chút vết thương nhỏ thôi."
Sở Vân Hiên nhìn Lâm Nhã Nhi.
Tuy nói võ giả bị thương là chuyện rất bình thường.
Nhưng khi thấy Lâm Nhã Nhi sắc mặt trắng bệch, trong lòng Sở Vân Hiên vẫn không khỏi đau xót.
Thế nhưng, hắn lại chẳng làm được gì.
Đổi 🍀Mộc Thuộc Tính chữa trị cho nàng sao?
So với mình, những võ giả 🍀Mộc Thuộc Tính lợi hại còn nhiều lắm.
"Không đi tìm võ giả 🍀Mộc Thuộc Tính trị liệu sao?" Sở Vân Hiên hỏi.
Lâm Nhã Nhi đi ra, sau đó ngồi trên ghế sa lông.
"Trị liệu rồi, nghỉ ngơi một chút là ổn thôi, ngươi không cần lo lắng."
"Chủ yếu là nội thương sao?"
Lâm Nhã Nhi gật đầu: "Ừm."
"Sao lại bị thương?"
Lâm Nhã Nhi đôi mắt đẹp nhìn Sở Vân Hiên, nói: "Trong lúc lịch luyện, gặp phải một Yêu Vương pháp tắc cảnh đã hóa thành nửa người."
Yêu thú, thông thường phải đến Thiên Tôn cảnh mới có thể hóa hình.
Tức là hóa thành hình người.
Nhưng quả thực tồn tại một số ngoại lệ, có thể hóa hình thành công trước Thiên Tôn cảnh.
Có thể là do huyết mạch, hoặc có thể do một vài cơ duyên, nhờ sự trợ giúp của một số thiên địa linh vật mà hóa hình trước thời hạn.
Mà phàm là yêu thú đã hóa thành hình người, thực lực của nó nhất định rất mạnh.
Một Yêu Vương pháp tắc cảnh đã hóa thành nửa người, cũng rất hiếm thấy.
Nếu không phải huyết mạch cực mạnh, chắc chắn là do một cơ duyên xảo hợp nào đó, mà hoàn thành hóa hình trước thời hạn.
Nói xong, đôi mày của Lâm Nhã Nhi khẽ nhíu lại: "Gần đây yêu thú bên ngoài Thiên Hoa thành phố càng ngày càng lợi hại, luôn có cảm giác như Yêu Thần điện sắp có động tĩnh gì đó."
"Ngươi gặp nó ở đâu?" Sở Vân Hiên hỏi.
"Trấn Nam Hải."
Trấn Nam Hải là một trấn nhỏ của Thiên Hải Thị đã bị yêu thú tấn công.
Cách Thiên Hoa thành phố cũng phải bốn năm mươi cây số.
Đôi mắt Sở Vân Hiên hơi ngưng lại.
Ừm. Nếu chỉ là một con yêu thú, thì thôi.
Đằng này lại là một nửa người Yêu Vương.
Điều này khiến Sở Vân Hiên càng cảm thấy bực bội.
Sở Vân Hiên liếc nhìn Lâm Nhã Nhi.
Có thể cảm nhận được khí tức của nàng hỗn loạn và suy yếu.
Thương không hề nhẹ.
Trừ khi là võ giả 🍀Mộc Thuộc Tính hoặc 💦Thủy Thuộc Tính cực kỳ đỉnh cấp, nếu không hiệu quả trị liệu sẽ không mạnh như vậy.
"Ngươi cứ nghỉ ngơi cho khỏe, ta đi tìm viện trưởng, xem có tìm được phương pháp chữa trị nhanh chóng cho ngươi không." Sở Vân Hiên ân cần nói.
Lâm Nhã Nhi khẽ lắc đầu: "Không có gì đáng ngại."
"Xì, ngươi đừng cố, vết thương của ngươi phải đau đến cả nửa tháng đấy, nếu có thể giảm bớt chút đau đớn cho ngươi, vậy thì tốt nhất còn gì."
Lâm Nhã Nhi nhìn Sở Vân Hiên, khẽ nở một nụ cười hạnh phúc.
"Vậy... Tùy ngươi."
"Đương nhiên, ta đi đây, ngươi nên tĩnh dưỡng cho tốt."
"Ừ."
Sở Vân Hiên sau đó rời khỏi nhà.
Ngay khoảnh khắc Sở Vân Hiên đóng cánh cửa lớn lại.
Phụt —— Lâm Nhã Nhi phun ra một ngụm máu đen.
Mà Sở Vân Hiên vẫn đứng ở cửa, thực tế không hề rời đi.
Nhờ vào thính lực Lục Tinh Huyền Thể cảnh, hắn nghe thấy được động tĩnh trong nhà.
Sở Vân Hiên cau mày.
Không ổn rồi!
Phải nhanh chóng thôi.
Vết thương của nàng so với hắn tưởng tượng còn nghiêm trọng hơn rất nhiều.
.......
"Viện trưởng, viện trưởng!"
Sở Vân Hiên vội vàng đến văn phòng của Tần Chấn Hải.
"Ta nói, ngươi không biết gõ cửa sao? Sao y chang Tiêu Thất Nguyệt vậy." Tần Chấn Hải lườm hắn một cái.
"Viện trưởng, tỷ ta bị thương." Sở Vân Hiên vội vàng nói.
"Ta biết, ta đang liên lạc." Tần Chấn Hải gật đầu nói.
Sở Vân Hiên hỏi: "Liên lạc với võ giả 🍀Mộc Thuộc Tính lợi hại sao?"
"Liên lạc với người mạnh nhất là Thần Thông cảnh."
"Thần Thông cảnh không đủ sao?" Sở Vân Hiên hỏi.
Tần Chấn Hải khựng lại một chút: "À... Đủ! Đủ đủ đủ, sắp tới rồi."
Sở Vân Hiên nhíu mày.
"Viện trưởng, ngài có chuyện gì giấu ta sao?"
"Này nha, ta có thể có chuyện gì giấu ngươi chứ." Tần Chấn Hải cười nói.
"Dao Dao học ở trường đại học nào?"
Tần Chấn Hải: "......"
Tần Chấn Hải lập tức vội vàng, chỉ vào Sở Vân Hiên: "Ngươi là tên khốn! Ngươi muốn làm gì!"
Sở Vân Hiên cười cười, nói: "Viện trưởng ngài đừng nóng giận, đùa ngài thôi, ta chỉ muốn biết tình hình tỷ ta rốt cuộc như thế nào?"
"Haizz, nàng không muốn ta cho ngươi biết."
Sở Vân Hiên ngồi xuống trước mặt hắn, ánh mắt nghiêm túc: "Ta phải biết, huống hồ, ta cũng không phải là Sở Vân Hiên trước kia nữa."
"Haizz." Tần Chấn Hải lại thở dài một hơi.
Ánh mắt ông nhìn Sở Vân Hiên, nói: "Vết thương của chị ngươi thực ra chỉ là chuyện nhỏ, chủ yếu là bị độc."
"Độc..." Sở Vân Hiên cau mày.
"Kẻ gây thương tích cho nàng là một Ngàn Máu Độc Giao đã hóa hình nửa người."
"Ngàn Máu Độc Giao... Độc bất trị." Sở Vân Hiên nhíu mày.
"Đúng vậy, hiện tại nhân tộc vẫn chưa nghiên cứu ra dược tề giải độc của Ngàn Máu Độc Giao."
Sở Vân Hiên ngồi đó cúi đầu suy tư.
"Nhưng ta nhớ hình như có một cách, không cần thuốc giải độc cũng có thể giải được độc của Ngàn Máu Độc Giao?"
Tần Chấn Hải gật đầu: "Độc của Ngàn Máu Độc Giao khó nghiên cứu là bởi vì độc của mỗi một con Ngàn Máu Độc Giao là độc nhất vô nhị, quá phức tạp, có một cách, cũng là cách đơn giản nhất."
"Là gì?"
Tần Chấn Hải nhìn Sở Vân Hiên, nói: "Phải có yêu tinh Ngàn Máu Độc Giao, hơn nữa nhất định phải là Ngàn Máu Độc Giao tương ứng, nếu giết con khác thì cũng không giải được độc."
Tần Chấn Hải nói tiếp: "Ta đang liên lạc, nếu có thể liên lạc với người có pháp tắc cảnh hỗ trợ, vẫn còn cơ hội rất lớn."
Nhưng Sở Vân Hiên biết, ở một thành phố nhỏ như Thiên Hoa, rất khó mà liên lạc được với cường giả pháp tắc cảnh.
Cho dù liên lạc được, người ta dựa vào cái gì giúp ngươi chứ?
Trừ khi có thể đưa ra đủ lợi ích.
Nhưng những lợi ích mà người đã đạt tới pháp tắc cảnh có thể để vào mắt thì người ở Thiên Hoa thành phố lại không lấy ra được.
"Tiêu Thất Nguyệt đâu?"
Sở Vân Hiên hỏi.
Một giọng nói từ bên ngoài truyền đến: "Nhớ đấy, phải gọi là tiên nữ đạo sư."
Nói rồi, Tiêu Thất Nguyệt đi vào.
"Ừm, tới rồi." Tần Chấn Hải liếc nhìn Tiêu Thất Nguyệt.
Tiêu Thất Nguyệt thở dài một tiếng, ngồi lên ghế nói: "Việc này, không dễ giúp đâu."
Rõ ràng, nàng đã biết chuyện đầu đuôi.
Tiêu Thất Nguyệt nói tiếp: "Ngàn Máu Độc Giao pháp tắc cảnh, bản tiên nữ Thần Thông cảnh đánh có thể thử một trận, nhưng không dễ chiếm được ưu thế, nếu như đối phương muốn chạy trốn, cũng không cản được."
"Hơn nữa một khi thất bại, lỡ như hắn chạy mất, không tìm được, vậy thì Tiểu Nhã Nhi chỉ có nước chờ chết, cho nên chuyện này chỉ có một cơ hội, hơn nữa còn phải đảm bảo thành công, quá khó khăn."
Tiêu Thất Nguyệt lắc đầu.
Nếu nàng là pháp tắc cảnh, thì còn đỡ.
Nhưng nàng không phải.
"Nếu không mời được người pháp tắc cảnh, chỉ có thể cùng ta với ngươi tìm thêm vài người giúp đỡ, cưỡng ép đi thử một lần." Tần Chấn Hải nhíu mày nói.
Tiêu Thất Nguyệt liếc nhìn Sở Vân Hiên, nói: "Ngươi đừng quá lo lắng, bản tiên nữ hai năm trước cũng đã đánh lui pháp tắc cảnh, lại có mấy người cao thủ giúp đỡ, cộng thêm Linh Khí, cũng có khả năng không nhỏ, yên tâm đi, ngươi về đi, chuyện này giao cho chúng ta."
"Phiền phức rồi."
"Chuyện nhỏ thôi, về nhớ mời ăn cơm là được."
Sở Vân Hiên gật đầu, sau đó nặng trĩu tâm sự đi ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận