Không Có Thi Lên Đại Học Ta Đây, Không Thể Làm Gì Khác Hơn Là Lựa Chọn Đồ Thần

Chương 389: Mộng bức tịch thần quang cùng Tô Phỉ

Chương 389: Mộng bức tịch thần quang cùng Tô Phỉ.
Đây chẳng qua là Sở Vân Hiên để Tô Phỉ cảm nhận một phần sự đánh đập tàn nhẫn của xã hội.
Sở Vân Hiên tuy không biết Tô Phỉ muốn làm gì.
Nhưng hắn khẳng định nàng đang cẩn thận.
Mấy chục vạn? Không đủ!
Hôm nay phải để nàng thua nhiều hơn.
Loại phụ nữ có thân phận này, sao có thể không có tiền được?
"Chơi thêm chút nữa đi, chơi thứ gì ngươi am hiểu cũng được." Sở Vân Hiên nói.
Tô Phỉ tính toán một ít thời gian.
Lúc này mới chỉ mười phút đồng hồ.
Cũng được.
"Trực tiếp không đặt cược, mỗi ván 50 vạn, mở bài mù, thế nào?" Tô Phỉ hỏi.
Một ván thắng gỡ lại vốn!
Nàng đen đủi lâu như vậy, cũng nên để nàng thắng một ván chứ?
"Được thôi!"
Một bên khác.
Tịch Thần Quang đang trên đường tới.
"Đúng đúng đúng, tôi tố cáo, một cô bạn gái của tôi bị một nam sinh giở trò vô lễ tại khách sạn, chính là khách sạn Giang Cảnh Hoa Viên phòng 3936, đúng đúng đúng, các người mau tới nhanh."
Tịch Thần Quang cúp điện thoại.
"Sở Vân Hiên à Sở Vân Hiên, đừng trách ta ra tay quá độc ác nha, ngươi dám đối xử với em gái ta như vậy? Ta chỉ có một đứa em gái này, ngươi lại phụ lòng nàng?"
Giờ đây, trong mắt Tịch Thần Quang, Sở Vân Hiên đúng là một tên cặn bã.
Bị Tô Phỉ tùy tiện quyến rũ một chút, ăn chung cơm, xem phim, bây giờ lại thuê phòng.
Cứ như vậy từng chút một khảo nghiệm sao?
Chỉ có một điểm này thôi mà Sở Vân Hiên cũng không chịu đựng nổi!
Nửa ngày, chỉ có nửa ngày, đã đồng ý thuê phòng cùng Tô Phỉ!
Quá làm người thất vọng, quá làm người tức giận.
Tịch Thần Quang không cần nghĩ ngợi gì thêm nữa.
Hắn không thể chấp nhận Tịch Sơ Tuyết ở chung với Sở Vân Hiên.
Hôm nay, hắn ngoài việc muốn cho em gái mình biết bộ mặt thật của Sở Vân Hiên.
Đồng thời, cũng không thể dễ dàng tha cho Sở Vân Hiên.
Hắn sẽ dạy dỗ hắn một trận, cũng tuyệt đối phải để cái tên cặn bã dám khi dễ, lừa gạt em gái hắn trả giá đắt, danh dự mất sạch!
Lát nữa, để Tô Phỉ phối hợp tố cáo hắn Sở Vân Hiên vô lễ!
Hừ! Ngươi xong rồi!
Cho dù ngươi có bản lĩnh gì?
Đây chẳng phải là do chính ngươi gây ra, tạo cơ hội cho người khác thừa nước đục thả câu hay sao?
"Alo, em gái."
Tịch Thần Quang gọi điện cho Tịch Sơ Tuyết.
"Anh." Tịch Sơ Tuyết đáp một tiếng.
"Đang làm gì đấy? Anh dẫn em đi chơi nhé." Tịch Thần Quang nói.
Tuy có hơi tàn nhẫn, nhưng hắn tính toán mang theo Tịch Sơ Tuyết, đích thân bắt tại trận Sở Vân Hiên.
"Hay là ngày mai đi, bây giờ em không có thời gian." Tịch Sơ Tuyết nói.
"Ừ, vậy cũng được, vậy em cứ bận đi." Tịch Thần Quang sau đó cúp điện thoại.
Tuy không thể mang theo Tịch Sơ Tuyết cùng nhau bắt quả tang Sở Vân Hiên.
Nhưng cũng chẳng hề gì......
Cùng lúc đó.
Khách sạn.
Tùng tùng tùng——
Cửa phòng khách sạn bị gõ vang.
Lúc này, thua hơn 1 triệu Tô Phỉ bỗng hoàn hồn.
Tịch Thần Quang tới rồi sao?
Nàng thừa lúc Sở Vân Hiên đi mở cửa, chui vào ổ chăn.
Lát nữa, Tịch Thần Quang sẽ cùng Thẩm phán hội chấp pháp viên cùng nhau xông vào.
Nàng bây giờ đang trong chăn, đến lúc đó sẽ quay lại vu oan cho Sở Vân Hiên vô lễ với nàng.
A a a!! Để ngươi kiếm lời của nàng nhiều tiền như vậy! Để ngươi làm tên cặn bã!
Đệ đệ à, thật sự xin lỗi nha.
Những thứ Tịch Thần Quang cho nàng thật sự quá thơm.
Sở Vân Hiên mở cửa.
Đứng ở cửa là Giang Ảnh và Tịch Sơ Tuyết.
"Vừa hay các người tới, hai người đánh bài chán quá, nên gọi các người đến chơi cùng."
Hai cô gái đi vào.
Tiếp đó, mấy người mắt lớn trừng mắt nhỏ nhìn nhau.
Tô Phỉ:???
Cái gì?
Sao vào lại là hai người kia?
"Này, mỹ nữ, cô chui vào trong chăn làm gì?" Sở Vân Hiên hỏi.
Tô Phỉ: "......"
Sở Vân Hiên đã nói trước với Giang Ảnh và Tịch Sơ Tuyết về tình hình của mình.
Tuy rằng tình cảnh hiện tại khiến người không thể không hiểu lầm, nhưng các nàng vẫn tin tưởng Sở Vân Hiên.
Hơn nữa, còn cho rằng cô gái này có thể có ý đồ khác hoặc là trà xanh.
Tiêu Thất Nguyệt không biết cô ta, nhưng Tịch Sơ Tuyết nhận ra Tô Phỉ.
"Tô Phỉ tỷ?"
Tô Phỉ: "......"
Dù là tính cách của Tô Phỉ, cảnh tượng đột ngột này cũng làm cho nàng nhất thời luống cuống tay chân.
Sở Vân Hiên: "......"
Bọn họ quen nhau?
"A...... ha ha ha, Tịch Sơ Tuyết." Tô Phỉ gượng gạo cười.
Không đúng, kịch bản sao không giống nhau thế này?
Sao Tịch Sơ Tuyết và cái kia Tiêu Thất Nguyệt lại tới?
Không phải Tịch Thần Quang mang theo Tịch Sơ Tuyết và chấp pháp viên của Thẩm Phán Hội tới sao?
Nàng tuy muốn giăng bẫy Sở Vân Hiên.
Chuyện này sau này Sở Vân Hiên có thể giải thích rõ ràng.
Dù sao bọn họ thật sự không có phát sinh gì.
Nhưng mấu chốt là Sở Vân Hiên đã xem phim, thuê phòng với nàng.
Dù không có giăng bẫy, mục đích của Tịch Thần Quang cũng đạt được rồi.
Cũng nhìn rõ Sở Vân Hiên là tên cặn bã, phụ lòng Tịch Sơ Tuyết.
Giăng bẫy, chẳng qua là Tịch Thần Quang thay Tịch Sơ Tuyết hả giận, làm cho triệt để thôi.
Đoán chừng lát nữa, Sở Vân Hiên còn thiếu Tịch Thần Quang một trận đánh.
"Tô Phỉ tỷ sao lại thế này?" Tịch Sơ Tuyết hỏi một tiếng.
"Không có gì không có gì, tắm một chút, hơi lạnh." Tô Phỉ cười nhẹ đáp.
Tịch Sơ Tuyết nhìn về phía Sở Vân Hiên hỏi: "Anh không phải nói đang đánh bài sao? Sao Tô Phỉ tỷ lại đi tắm?"
Sở Vân Hiên gật gật đầu: "Đúng vậy, thật ra ngay từ đầu đã nói là đánh bài rồi, anh cũng có chút nghi hoặc, tại sao Tô tiểu thư lại muốn tắm, tắm thì cứ tắm thôi, cũng không sao, nhưng mà, cô làm gì ở trong chăn vậy?"
Tô Phỉ:!!!
Cái quái gì vậy?
Ngươi Sở Vân Hiên cùng với nàng tới khách sạn, thấy nàng tắm rửa, còn là vì đánh bài?
Đùa nhau sao?
"Không sao không sao."
Tô Phỉ khoác áo choàng tắm xuống giường, sau đó hỏi: "Các cô tới đây làm gì?"
"Tiểu Hiên Hiên nói ở đây đang đánh bài với bạn, bảo chúng tôi đến cùng, nói có thể kiếm được nhiều tiền." Tiêu Thất Nguyệt cười hì hì nói.
Tô Phỉ: "......"
"Ý anh nói là có cơ hội kiếm tiền, tuy rằng Tô tiểu thư thua anh, nhưng trước tiên thắng là giấy, sau mới thắng được tiền, đúng không?" Sở Vân Hiên vội vàng nói.
Tô Phỉ: "......"
"Vậy...... Vậy cùng chơi nha."
Nàng ra vẻ trấn định nói.
"Ôi, hôm nay bản tiên nữ vận may tuyệt đối vô địch." Tiêu Thất Nguyệt không kịp chờ đợi xoa xoa đôi bàn tay.
"Tôi đi thay đồ, đợi chút nha." Tô Phỉ mỉm cười một tiếng.
"Ừ, đợi cô." Tiêu Thất Nguyệt sắp xếp bài nói.
Sau đó, Tô Phỉ về phòng tắm.
Nàng lấy điện thoại ra dự định nhanh chóng báo cáo tình hình ở đây cho Tịch Thần Quang.
Thất sách rồi!
Hoàn toàn thất sách!
Tên hỗn đản Sở Vân Hiên này từ đầu đã không định thật sự có quan hệ gì với nàng cả.
Hắn thật sự chỉ muốn đánh bài tại khách sạn có view sông bốn ngàn tệ một đêm này thôi!
Hơn nữa bây giờ, Tịch Sơ Tuyết và Tiêu Thất Nguyệt đã đến!
Càng thêm phiền toái!
Hành động lần này, nhất định phải kết thúc!
Thất bại rồi!
Nàng lấy điện thoại di động ra.
Dựa vào!
Hết pin rồi!
Phải làm sao bây giờ phải làm sao bây giờ?
Có rồi!
"Này, Sơ Tuyết, cho ta mượn điện thoại gọi nhờ, điện thoại của ta hết pin rồi."
"Được."
Tịch Sơ Tuyết đưa điện thoại cho Tô Phỉ.
Tô Phỉ trở lại phòng tắm, gọi điện thoại cho Tịch Thần Quang.
Không có ai bắt máy!
Một lần hai lần ba lần!
Cứ liên tục không có ai bắt máy!
Mẹ nó!
"Tô mỹ nữ, xong chưa?" Tiêu Thất Nguyệt sốt ruột gọi.
"Tới đây."
Tô Phỉ cắn răng đi ra.
Bốn người bắt đầu đánh bài.
Mà vì sao Tịch Thần Quang không bắt máy?
Lúc này, hắn đã cùng người của Thẩm Phán Hội đến khách sạn.
Điện thoại di động của hắn quên ở trên xe.
Bởi vì hắn tin rằng Tô Phỉ thành công.
Cũng khẳng định Sở Vân Hiên là tên cặn bã.
Trong lòng vô cùng chắc chắn, nên đối với điện thoại liền không để ý nhiều.
"Đúng rồi, chính là chỗ này, bạn tôi có lẽ vẫn còn bị tên kia vô lễ tại khách sạn, vẫn chưa thoát ra, các vị, tôi cầu các vị rồi." Tịch Thần Quang nói.
Phanh ——
Người đứng đầu, trực tiếp đạp tung cửa ra.
Tịch Thần Quang mặt đầy tự tin bước vào.
Sau đó, nét mặt của hắn cứng đờ.
"Tiểu...... Tiểu muội?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận