Không Có Thi Lên Đại Học Ta Đây, Không Thể Làm Gì Khác Hơn Là Lựa Chọn Đồ Thần

Chương 572: Tội Ác Chi Đô, quả thực là sáng tạo pháp tắc Thiên Đường

Chương 572: Tội Ác Chi Đô, quả thực là sáng tạo pháp tắc thiên đường
Sở Vân Hiên đi tới một vị trí trên sân khấu.
“Xin hỏi khu an toàn còn chỗ trống cửa hàng không?”
Trên sân khấu là một tiểu tỷ tỷ, rất xinh đẹp. Xác suất lớn là dân bản địa Thất Trọng Thiên. Có khả năng cha mẹ nàng từ ngoại giới đến Thất Trọng Thiên, sau đó không ra được. Nàng sinh ra ở đây.
Dạng dân bản địa này, ở Tội Ác Chi Đô được hưởng ưu đãi bảo vệ nhất định. Tỉ như, bọn họ có thể có nhà trong khu an toàn. Nơi phát ra căn nhà này có thể là do phương thức nào đó có được từ rất nhiều năm trước. Nhưng nếu bọn họ ra khỏi khu an toàn, sẽ ở trong nguy hiểm. Có người gϊếŧ bọn họ cũng không có vấn đề gì.
“Ngươi muốn cửa hàng ở đường phố nào khu an toàn? Đã nhắm được cửa hàng nào chưa?” Tiểu tỷ tỷ hỏi.
“Khu phố phồn hoa nhất.”
“Khu phố phồn hoa nhất là gần Nam Thập Nhai, tiền thuê bên đó tương đối cao, cửa hàng nhỏ nhất năm mươi mét vuông, mỗi tháng tiền thuê cần 50 triệu điểm tích lũy, nhưng mỗi ngày tiêu hao điểm tích lũy ở khu an toàn có thể giảm xuống một chút, còn khoảng mấy triệu.”
50 triệu điểm tích lũy này chỉ là quyền mở tiệm ở đó. Mỗi ngày mình còn phải trả 3 triệu điểm tích lũy trong khu an toàn, hiện giờ mở tiệm sẽ giảm một triệu. Tức là mở cửa hàng ở đây, một tháng tốn 80 triệu điểm tích lũy. Cho nên, “giàu nghèo chênh lệch” ở Tội Ác Chi Đô rất lớn.
“Lớn hơn chút thì sao? Khoảng 300 mét vuông.”
“300 mét vuông? Để ta xem một chút, khoảng 300 mét vuông thì có, mỗi tháng cần 100 triệu điểm tích lũy, nhưng mỗi ngày tiêu hao điểm tích lũy ở khu an toàn có thể giảm thành 500.000.”
“Được, phiền cô sắp xếp cho ta.”
“Thuê tối thiểu một quý nhé, phải trả một lần tiền thuê ba tháng là 300 triệu.”
“Được.”
“Được, xin đưa vòng tay tội ác cho ta, ta ghi quyền hạn và thông tin vào cho ngài.”
Sau đó, mọi việc đều xong.
Điểm tích lũy của Sở Vân Hiên sụt giảm 300 triệu. Chỉ còn lại 200 triệu, cũng đủ rồi.
“Đây là khế nhà, xin ngài bảo quản cẩn thận khế nhà, toàn bộ quyền sử dụng nhà cửa chúng tôi đều căn cứ theo khế nhà, ai giữ khế nhà thì người đó có quyền sử dụng.”
“Đa tạ.”
“Ngài có cần đặt bảng hiệu, biển quảng cáo không? Khu an toàn có một số dân bản địa chuyên làm việc này.”
“Được, đa tạ.”
Sở Vân Hiên cất khế nhà vào nhẫn không gian, sau đó đến Nam Thập Nhai.
Là con đường phồn hoa nhất của Thất Trọng Thiên, ở đây có thể thấy rất nhiều cửa hàng. Dù sao, người của Thất Trọng Thiên cũng không ít, cường giả cũng nhiều. Các cửa hàng quan trọng đều tập trung ở đây. Nên, ai muốn mua sinh mệnh nguyên tinh, linh khí, linh kỹ, thiên địa linh vật… đều đến đây tìm. Ít nhất ở đây có xác suất lớn sẽ có đồ họ muốn. Bán hàng vỉa hè cũng được, nhưng chỉ ở chỗ tương đối lệch trong khu an toàn mới được bán vỉa hè.
Sở Vân Hiên đã thấy cửa hàng của mình. 300 mét vuông, rất lớn.
Sở Vân Hiên phóng thích sáng tạo pháp tắc.
Một tấm bảng hiệu phát sáng treo ở trên.
“Vạn cổ đệ nhất thần điện.”
Không sai, chính là cố tình phô trương như vậy.
Sau đó, Sở Vân Hiên đi vào đóng cửa lớn lại. Bên trong trống rỗng, không có gì cả.
“Để nghĩ xem…” Sở Vân Hiên vuốt cằm.
Đây là điểm bắt đầu phát triển thế lực của hắn. Hắn đã có một ý tưởng, chỉ cần chút thời gian.
Sở Vân Hiên từng thấy chi phí ở Thất Trọng Thiên. Một vò rượu, loại thường thôi, không sai biệt một cân cũng cần 5 triệu điểm tích lũy. Loại ngon hơn thì cả chục triệu điểm. Đồ nhắm, một đĩa thịt yêu thú loại thường, cũng cần hai ba trăm vạn điểm tích lũy, mà cũng không ngon lắm. Vì Tội Ác Chi Đô cơ bản không có gia vị như dầu muối tương dấm gì cả. Nên chỉ có vậy thôi, hơi nêm nếm chút. Nhưng vẫn có người thích uống rượu, thích mỗi món này thôi. Nhất là một số cường giả.
Nên ý tưởng của Sở Vân Hiên rất đơn giản.
Một là mở cửa hàng, kiếm điểm tích lũy.
Hai là lấy lòng người.
Ba là sau khi lấy lòng, tìm cách cho họ lợi ích, lôi kéo họ về thế lực của mình.
“Sáng tạo pháp tắc!”
Sáng tạo những thứ này quá dễ dàng, Sở Vân Hiên không tốn bao nhiêu linh lực. Rượu các loại, thịt tùy ý muốn bao nhiêu tấn, bao nhiêu tấn hắn cũng tạo ra được.
Đầu tiên là một màn sáng tạo pháp tắc. Sở Vân Hiên sửa lại cái 300 mét vuông một chút. Trông có vẻ tráng lệ hơn hẳn. Người không biết còn tưởng đây là cung điện nào đó.
Sau đó, các loại tủ, bàn ghế xuất hiện. Tiếp đó, trong một nửa tủ xuất hiện đầy rượu. Nữ Nhi Hồng, Mao Đài… gì cũng có đủ. Đóng gói cũng theo kiểu bên ngoài. Còn có từng rương từng rương chất phía sau.
Một bên khác, tủ thì bày đồ đóng gói sẵn, hơn nữa còn có đủ loại thức ăn đã làm chín, gia vị vừa miệng. Thịt gà vịt dê trâu bò lợn... đủ cả. Còn có lạc rang, trứng muối đậu hũ các loại món nhắm.
Lập tức trong phòng mùi thơm xộc lên mũi.
“Có nên làm đường ăn không?” Sở Vân Hiên vuốt cằm.
Đường ăn có vẻ không cần thiết, vô vị. Để mọi người cầm chén đũa tự mang ra ngoài là được. Không gian cũng không lớn, bày ngoài cũng được không nhiều.
“OK, không sai biệt lắm!” Khóe miệng Sở Vân Hiên hơi nhếch lên.
Sáng tạo pháp tắc lại một lần nữa phóng thích.
Một cái loa xuất hiện trong tay. Sau đó, Sở Vân Hiên mở toang cửa hàng.
Người trên đường tấp nập không ngớt. Đầu tiên, họ chú ý đến tên cửa hàng của Sở Vân Hiên.
“Cái gì đây? Vạn cổ đệ nhất thần điện? Hử?” Đám người ngây ra.
Cửa hàng ở đây đều là các loại cửa hàng bán đồ chữa thương, cửa hàng linh vật, linh khí, hay khách sạn, quán rượu gì đó. Nhưng đột nhiên lại xuất hiện cái Vạn Cổ Đệ Nhất Thần Điện. Cái tên này khiến mọi người ngơ ngác, thật không hài hòa. Cái này để làm gì?
Sau đó, loa ngoài cửa hàng hô: “Vạn cổ đệ nhất thần điện chính thức khai trương, mời hiền sĩ gia nhập, tiệm có đủ loại rượu ngon, heo vịt dê trâu cá, lạc rang, trứng muối đậu hũ các loại đồ nhắm, giá cả phải chăng, hoan nghênh đến mua sắm.”
“Hả?” Những người đi ngang qua ngây người.
“Ha ha! Buồn cười, một quán rượu mà cũng dám đặt cái tên này, làm bộ làm tịch, một quán rượu mà cũng vọng tưởng xây dựng thế lực, buồn cười đến cực điểm!” Một lão giả Ma tộc gần đó, tên là Ma Vấn Thiên, lộ vẻ chế nhạo. Ngược lại hắn muốn xem, trong Vạn Cổ Đệ Nhất Thần Điện này có gì.
Sau đó hắn bước vào. Vào đến nơi, hắn choáng váng.
Các loại mùi rượu thơm ngào ngạt xông thẳng vào mũi khiến hắn say mê, còn có các loại mùi thịt nữa. Ở cửa đã có rượu thử. Không sai, chỉ có thể thử ngửi.
Hắn đến ngửi thử bình đầu tiên.
Tê— Thơm quá!
Hắn ở đây hơn trăm năm, uống rượu không ít. Nhưng nói thật, rượu chất lượng thế này, giá bình thường không rẻ. Mà phía sau còn có vài loại rượu, đơn giản là thơm nồng hơn nữa.
“Lão bản, rượu này giá bao nhiêu?” Ma Vấn Thiên liếc nhìn Sở Vân Hiên ở bên trong.
“Giá đều có ghi, tương ứng, tự vào xem.” Ma Vấn Thiên cau mày.
“Cái gì!? Rượu này mới một triệu một bình?”
Đây là loại bình thường nhất trong tiệm hắn. Nhưng ở Tội Ác Chi Đô thì thuộc loại rượu ngon. Rượu ngon loại này bình thường phải 10 triệu một bình hoặc hơn. Ở đây lại… một triệu?
Sau đó, hắn tranh thủ thời gian xem loại rượu tốt nhất. Cũng chỉ 3 triệu?
Loại mùi thơm này, nơi khác chắc phải ba bốn ngàn vạn một bình, mà còn không phải muốn mua là có.
Bạn cần đăng nhập để bình luận