Không Có Thi Lên Đại Học Ta Đây, Không Thể Làm Gì Khác Hơn Là Lựa Chọn Đồ Thần

Chương 208: A? Hắn tới thật sự a?

Chương 208: A? Hắn đến thật sao?
Liên tục các luồng sức mạnh không gian được giải phóng.
Sở Vân Hiên rất nhanh đã đến trước cửa nhà họ Liễu.
Tùng tùng tùng ——
Gõ cửa, Tiêu Tuyết Đình ra mở cửa.
"Nhanh vậy a, vừa đúng lúc cơm xong, đang chờ ngươi đấy." Tiêu Tuyết Đình cười nói.
"Cảm ơn dì ạ."
Sở Vân Hiên cười đáp lại.
"Rượu của ngươi..."
Tiêu Tuyết Đình nhìn Sở Vân Hiên xách theo rượu, ngẩn người một chút.
Chủ yếu là chai rượu này nhìn... hơi xấu.
Toàn bộ bao bì chai nhìn rất cũ nát.
Nhãn mác dán phía trên đều đã rách.
Sở Vân Hiên cười nói: "Dì ơi, rượu ngon, để lâu năm rồi."
"Ha ha ha, dì không hiểu nhiều, lão Liễu, xem tiểu Hiên mang rượu đến này."
Liễu Chính Nghĩa liếc mắt nhìn, ánh mắt sáng lên: "Rượu này để lâu năm à."
"Đúng vậy ạ."
"Không được, cái này quý quá."
Liễu Chính Nghĩa biết rõ rượu lâu năm giá cả đắt đỏ cỡ nào.
Hắn là bậc trưởng bối, sao có thể nỡ nhận rượu quý như vậy của hậu bối?
"Thưa chú, đã mang đến rồi ạ."
"Ha ha ha, đi, vậy ta không khách sáo nhé." Liễu Chính Nghĩa cười nói.
"Lại đây, cháu rót đầy cho chú."
Sở Vân Hiên mở nắp rượu.
Hương thơm trong nháy mắt bay ra.
Mắt Liễu Chính Nghĩa sáng lên.
"Rượu ngon!"
Ông nâng chén rượu lên khẽ ngửi một cái.
Chỉ riêng hương vị này thôi đã làm ông mê mẩn rồi.
"Xem bố mày thèm chưa kìa."
Tiêu Tuyết Đình cười nói với Liễu Gia Nhất.
"Tới tới tới, ngồi vào bàn đi."
"Cảm ơn dì ạ."
"Thưa chú, cháu nhất định phải mời chú và dì, không có hai người, thì đã không có Tiểu Thất Thất trên đời này, vậy thì cháu lại càng không có khả năng gặp được nàng, nên đặc biệt cảm ơn hai vị."
Tiêu Tuyết Đình cười nói: "Ngươi đúng là biết ăn nói."
Liễu Gia Nhất: "..."
Xong đời!
Sao có cảm giác bố mẹ mình đã bị Sở Vân Hiên mua chuộc rồi vậy?
Cái này không được à nha.
Như vậy sau này làm sao đây?
"Tốt, Thất Thất tìm được một người bạn trai đáng tin cậy như con, ta cũng rất vui, nào!"
Sở Vân Hiên cùng Liễu Chính Nghĩa cụng ly.
Tiếp đó Liễu Chính Nghĩa nhấp một ngụm rượu.
"Rượu ngon! Đây đúng là rượu ngon a!" Mắt Liễu Chính Nghĩa sáng lên nói.
"Ha ha ha, vậy chú uống thêm chút nữa ạ." Sở Vân Hiên cười nói.
"Tiểu Hiên này, rượu này có rẻ không đấy?"
Sở Vân Hiên nói: "Không đắt đâu ạ."
"Ngươi nói thật, bao nhiêu?"
Liễu Chính Nghĩa không muốn chiếm tiện nghi của một vãn bối như Sở Vân Hiên.
Ông tính đến lúc đó sẽ đáp lễ lại một món đồ có giá trị tương đương.
"Thật sự không có bao nhiêu đâu ạ."
"Chú mày không phải là không hiểu, nói đi, bằng không thì khách sáo đấy."
Sở Vân Hiên sờ lên mũi nói: "Đây là bình Ỷ Lại Mao Tửu ạ."
"Ỷ Lại Mao Tửu?"
Liễu Chính Nghĩa cau mày suy tư một chút.
Rất quen thuộc.
"Vua của các loại rượu?"
Ông lập tức kinh hãi nhìn Sở Vân Hiên.
Sở Vân Hiên gật gật đầu.
Liễu Chính Nghĩa: !!!
Cái gì? Là bình rượu kia sao?
"Vua của các loại rượu, xịn vậy sao?" Liễu Gia Nhất hơi hiếu kỳ hỏi.
Liễu Chính Nghĩa nói: "Nghe nói chai rượu này, giá đấu giá 1070 vạn."
Liễu Gia Nhất: "..."
Tiêu Tuyết Đình: "..."
Bọn họ không phải là không có tiền.
Chỉ là có nhiều tiền hơn nữa, cũng cảm thấy có hơi lố bịch.
Liễu Gia Nhất mờ mịt nhìn Sở Vân Hiên.
Không phải... hắn muốn làm gì vậy?
Tiền thuê nhà của hắn chỉ có 10 vạn tệ thôi mà.
Hắn mang chai rượu 10 triệu đến cho bố mình uống?
Hắn có ý gì?
Hắn không phải là đang nghiêm túc với mình đấy chứ?
A? Liễu Gia Nhất ngẩn ngơ.
Phải làm sao đây a?
Liễu Chính Nghĩa cười khổ một tiếng: "Con đấy con, cái này làm ta có chút không dám nhận a."
Sở Vân Hiên nói: "Chú ở đây, những thứ này không tính là gì, cháu thích Tiểu Thất Thất, cũng không biết phải dùng cách nào để hai vị yên tâm về cháu, cháu chỉ có thể cố gắng thể hiện thành ý của mình, bất quá nhị lão cứ yên tâm, sau này cháu đối xử với Tiểu Thất Thất tốt, các người nhất định sẽ thấy."
"Tốt! Ta tin con!" Liễu Chính Nghĩa gật gật đầu.
Ông rất hài lòng mà.
Còn bên cạnh Liễu Gia Nhất đang ngồi.
Trong lúc nhất thời nàng đều bị lời nói của Sở Vân Hiên làm cảm động.
Ta dựa vào! Hắn đến thật rồi a?
"Ha ha ha, còn chưa uống qua rượu ngon thế này, ta phải khoe với lão Vương mới được."
Liễu Chính Nghĩa cười, lấy điện thoại ra.
Lão Vương, là một người bạn mà ông quen biết rất nhiều năm.
Hai người thường hay uống rượu thưởng trà với nhau.
Liễu Chính Nghĩa gọi một cuộc video.
Rất nhanh đối phương bắt máy.
"Ha ha ha, lão Vương, đang uống rượu đó hả?"
Liễu Chính Nghĩa cười hỏi một tiếng.
"Đúng đấy, mau đến đây, chỗ tao vừa mở một chai trần nhưỡng ba mươi năm, qua nếm thử." Đối phương nói.
Liễu Chính Nghĩa cười nói: "Vậy ta không hiếm lạ a, nhìn rượu của tao này."
Nói rồi, Liễu Chính Nghĩa giơ chén rượu lắc nhẹ.
"Ôi, rượu của mày trông cũng không tệ à."
Liễu Chính Nghĩa nói: "Còn ngon hơn của mày đấy."
Vương Đông Phương hỏi: "Cái đó mấy chục năm?"
"Ỷ Lại Mao Tửu, vua của các loại rượu, mày nói xem?" Liễu Chính Nghĩa mặt mày hớn hở cười nói.
"Ỷ Lại Mao Tửu?"
Vương Đông Phương nhíu nhíu mày.
"Đúng vậy, bạn trai của con gái tao mang đến cho tao ha ha ha."
Trong màn hình lại xuất hiện một chàng trai tuấn tú.
"Thưa chú Liễu." Cậu ta gọi một tiếng.
"Anh Kiệt à, lại đẹp trai rồi đó."
Vương Anh Kiệt này từ nhỏ đã quen biết Liễu Gia Nhất.
Cũng thích Liễu Gia Nhất.
Phụ huynh hai nhà đều có ý muốn tác hợp cho bọn họ.
Bởi vì Vương Anh Kiệt cũng rất ưu tú.
Nhưng bây giờ, chuyện đó không thể nào nữa rồi.
Nhà họ Liễu đã có bạn trai rồi.
Mà ở đầu dây bên kia Vương Anh Kiệt, nghe thấy Liễu Chính Nghĩa nói bạn trai của con gái ông ta.
Cậu lập tức không ngồi yên được nữa.
Liễu Gia Nhất có bạn trai rồi sao?
Chuyện này khiến Vương Anh Kiệt rất khó chịu.
"Ha ha ha, chú Liễu quá khen, Thất Thất có bạn trai sao?"
Vương Anh Kiệt hỏi.
"Đúng vậy, đang cùng nhau ăn cơm đấy." Liễu Chính Nghĩa nói.
"Ha ha ha, chúc mừng chú ạ." Vương Anh Kiệt cố nặn ra nụ cười, tiếp đó đổi giọng: "Vừa nãy nghe chú Liễu nói chú đang uống bình Ỷ Lại Mao Tửu, vua của các loại rượu sao?"
"Đúng đấy, con rể mang đến cho chú." Liễu Chính Nghĩa nói.
"Chú Liễu chắc hẳn cũng hiểu rõ về bình rượu này nhỉ?" Vương Anh Kiệt hỏi.
Liễu Chính Nghĩa nói: "Biết là trong một buổi đấu giá đã vỗ ra được mức giá trên trời 1070 vạn."
Vương Anh Kiệt nói: "Đúng vậy ạ, con muốn hỏi một chút, bạn trai của Thất Thất họ Vưu sao?"
"Hả? Không phải a, họ Sở."
Liễu Chính Nghĩa tạm thời chưa định nói cho bọn họ biết, chính là Sở Vân Hiên, kẻ đã chém yêu hoàng.
"Vậy như thế này thì... chú Liễu à, cháu thấy hơi nghi hoặc."
"A?"
Liễu Chính Nghĩa ngập ngừng một chút.
Vương Anh Kiệt đẩy mắt kính một cái, nói: "Theo những gì cháu biết thì người đã mua bình rượu này chính là nhà tài phiệt nổi tiếng Vưu Đổng, chắc chú cũng biết Vưu Đổng mà, nên, nếu chú nói bạn trai của Thất Thất không phải họ Vưu, mà lại có chai rượu vua của các loại rượu, cháu hơi nghi ngờ về tính chân thực của chai rượu này."
Nghe đến đây, Liễu Chính Nghĩa khẽ chau mày.
Vương Anh Kiệt tiếp tục nói: "Mà thân phận của Vưu Đổng là gì? Một nhân vật như vậy, ông ấy mua chai rượu này là để cất giữ, một người sưu tầm sao có thể dễ dàng đem ra uống hoặc bán đi, đem tặng cho người khác được? Đương nhiên là, cháu chỉ nghi ngờ vậy thôi, cháu chỉ là cảm thấy, Thất Thất tìm bạn trai thì nhất định phải tìm một người có phẩm chất không có vấn đề gì, đúng không ạ? Nếu như ngay cả loại chuyện này cũng phải nói dối, thì nói thật là, cháu biết Thất Thất lâu như vậy, cháu cũng không hy vọng bạn trai của cô ấy lại là một người như vậy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận